Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 497: Hồng Nguyệt Lượng Ấu Nhi Viên (1)

"Chuyện đáng sợ, có bao nhiêu đáng sợ?"
Lục Phi vừa lấy hạt dưa, đồ ăn vặt, vừa uống trà nghe Kinh Kiếm từ tốn kể lại.
Nơi nào xảy ra chuyện ma quỷ càng lợi hại, thì nơi đó càng dễ sinh ra tà vật.
"Cái vườn trẻ đó, gây ra mấy vụ c·hết người."
"Ban đầu, là một đứa bé tự nhiên té từ cầu trượt xuống, đầu đập xuống đất, cổ vừa vặn bị g·ãy, c·hết ngay tại chỗ."
"Sau khi xem lại giá·m s·át thì thấy, đứa bé đó một mình chơi trên cầu trượt, đang chơi rất vui thì đột nhiên ngã xuống, giống như có người vô hình đẩy nó một cái."
"Lần thứ hai, là một đứa bé ngủ trưa, vùi đầu vào gối, bị ngạt thở đến c·hết."
"Đáng sợ nhất là lần kia, một đứa bé đột nhiên nổi c·ơn c·u·ồ·ng, cầm d·a·o đ·âm t·rọng t·hương nhiều người, cả trẻ con khác và cô giáo!"
"Lúc đó đúng vào ngày quốc tế t·h·iếu nhi, bọn trẻ và cô giáo đang hoạt động ở sân. Đứa bé kia lặng lẽ lấy d·a·o ra, mọi người không ai chú ý."
"Khi mọi người kịp phản ứng thì nó đã đ·âm t·rọng t·hương không ít người, m·áu tươi nhuộm đỏ cả váy. Vốn là váy trắng, biến thành váy đỏ."
"Hai lần trước có thể coi là tai nạn."
"Nhưng lần cuối, một đứa trẻ 4 tuổi, sao có thể gây ra chuyện kinh khủng như vậy?"
Kinh Kiếm nghiêm mặt.
"Bị quỷ nhập?" Lục Phi đoán.
"Không sai, chắc là do hai đứa Hồng Y tiểu hài kia. Đứa bé gây thương tích bị kh·ố·ng ch·ế, liền ngất đi, sau khi tỉnh lại thì khóc liên tục. Nó ú ớ nói là do anh quần áo đỏ bảo nó làm vậy, nếu không làm theo thì anh quần áo đỏ sẽ bắt nó đi."
"Xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhà trẻ bồi thường nhiều tiền, tự nhiên không thể mở tiếp được."
"Nhưng rõ ràng bên trong không có ai, mà vào buổi tối vẫn có người nghe thấy tiếng trẻ con hát, thấy đồ chơi tự động chuyển động."
"Còn có người ôm con đi ngang qua, đứa bé bỗng nhiên cười với bên trong, người mẹ quay đầu lại thì không thấy gì cả."
"Nhiều chuyện như vậy, không ai dám nhận lại nhà trẻ đó, nên nó cứ bị bỏ hoang."
Kinh Kiếm nói một hơi, nâng chén trà lên uống mấy ngụm cho dịu giọng.
"Nghe vậy thì đúng là nhà trẻ đó nháo quỷ thật!" Lục Phi gật đầu, "Nhưng ta không thấy, chuyện này liên quan gì đến tà vật?"
"Ngươi đừng vội, cứ nghe ta nói hết." Kinh Kiếm đặt chén nước xuống, mở to mắt, "Hai đứa Hồng Y tiểu hài đó, rất có thể là tà vật!"
"Ồ! Sao ngươi biết?" Lục Phi có chút bất ngờ.
"Vì trong vườn trẻ có một cặp búp bê, giống hệt hai đứa Hồng Y tiểu hài kia, một đứa mặc quần đỏ, một đứa mặc áo đỏ quần đùi." Kinh Kiếm dùng ngón tay gõ lên mặt bàn.
"Dân trong nghề như ta đều biết, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn là cặp búp bê kia gây họa!"
"Búp bê à? Rất có khả năng, đồ hình người rất dễ chiêu tà!" Lục Phi thật sự thấy hứng thú, xoa xoa hai tay, "Nhưng mà, sao ngươi biết nhiều chuyện vậy?"
"Ban đầu phòng của ta hết hạn, mới thuê phòng ở ngay cạnh cái vườn trẻ đó. Tòa nhà đó hầu như không ai ở, chủ nhà cho ta thuê giá rẻ, ta còn tưởng mình gặp may."
Kinh Kiếm lộ ra vẻ cười khổ.
"Sau này hỏi thăm mới biết chuyện, mọi người xung quanh đều sợ cái nhà trẻ đó. Nhà nào có con nhỏ đều không dám ở gần."
"Bởi vì đã có đứa trẻ sống gần đó bị m·ất t·ích, cuối cùng phải nhờ đại sư tìm thấy trong vườn trẻ. Cổng nhà trẻ khóa rõ ràng, không ai biết đứa bé vào bằng cách nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận