Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 409: chiêu âm

**Chương 409: Chiêu Âm**
"Thối quá! Thối quá!"
Đầu lưỡi bị cái mùi cay nồng xông đến suýt chút nữa ngửa ra sau.
Mộng du hai giây, dường như có chút không thể tin được, cái lưỡi thè dài, cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm về phía bàn chân thô ráp của Hổ Tử.
"Thối quá!!!"
Nhưng còn chưa chạm tới bàn chân, nó đã ghét bỏ rụt về, nôn khan mấy bãi nước bọt, lại quay ngược trở lại tìm kiếm bàn chân còn lại.
Nhưng cuối cùng thì nó lại không dám tới gần bàn chân kia, chỉ cần hơi tới gần giống như sắp bị sét đánh tới nơi.
Đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn là trở lại trước đôi "chân ngọc" của Hổ Tử.
Đành chịu vậy.
Nó lại phải lần nữa nếm thử.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên lòng bàn chân thô ráp kia.
Ai ngờ, vừa liếm một cái, nó trực tiếp cứng đờ, thẳng tắp ngã xuống đất như que kem cao su, miệng sùi bọt mép.
"Nha a, bị "chân ngọc" của Hổ gia hun choáng váng rồi!"
Hổ Tử thấy vậy, không nhịn được cười phá lên, nhấc chân "ngọc" của mình lên dùng sức giẫm về phía đầu lưỡi.
Đầu lưỡi kinh hãi tột độ, liều mạng co rúm về phía dưới gầm ghế sofa.
"Ai nha, chạy đi đâu? Ăn một cước của Hổ gia nào!"
Hổ Tử điên cuồng giẫm đạp, cái lưỡi kia như hôn mê bất tỉnh, mềm nhũn nằm bẹp trên mặt đất, co giật liên hồi.
Trong phòng nồng nặc mùi chân.
"Đủ rồi đủ rồi, Hổ Tử, mau xỏ giày vào! Cay mắt quá!" Lục Phi đứng bên cạnh không ngừng xua tay, nước mắt sắp trào ra đến nơi.
Cứ tiếp tục thế này, sẽ ngộ thương đồng đội mất.
Hổ Tử lại giẫm thêm mấy cái, mới lưu luyến không rời xỏ giày vào.
"Tiểu Quan tiên sinh, anh không sao chứ?" Lục Phi đứng lên, dùng tay quạt quạt không khí.
"Còn, vẫn ổn, chỉ là mắt hơi cay." Tiểu Quan từ trợn mắt há mồm, nửa ngày trời mới hoàn hồn lại, phát hiện mắt mình đã rơm rớm lệ.
Còn cái đầu lưỡi kia, nửa sống nửa chết nằm rạp trên sàn nhà, phảng phất đã mất hết khí lực cùng thủ đoạn.
"Quỷ... vậy mà sợ chân thối..." Tiểu Quan khó tin nói.
"Dân gian có loại thuyết pháp, quỷ sợ đồ vật chí dương, cũng sợ đồ dơ bẩn. Cho nên, đôi khi phân và nước tiểu cũng có tác dụng trừ tà nhất định." Lục Phi nghiêm trang phân tích, "Bất quá ta thấy, "chân ngọc" của Hổ Tử so với phân và nước tiểu còn hơn một bậc!"
Chỉ e là chỉ có cứt chó Tiểu Hắc mới có thể so được một trận, cả hai cùng thuộc phạm trù vũ khí sinh hóa.
Mà Tiểu Hắc tinh ranh kia, ngay lúc Hổ Tử vừa cởi giày ra đã ba chân bốn cẳng chạy ra phía cửa sổ.
"Còn có loại thuyết pháp này nữa!" Tiểu Quan cảm giác tam quan của mình bị đổi mới.
"Ha ha, không rửa chân cũng có chỗ tốt của việc không rửa chân!" Hổ Tử mặt mày hớn hở, lại giẫm thêm một cước lên đầu lưỡi, "Biết Hổ gia lợi hại chưa! Dám liếm chân người trần, Hổ Gia "chân ngọc" cho ngươi liếm cho đã!"
"Hổ Tử, đừng đùa nữa, lật cái ghế sofa lên." Lục Phi phất tay.
Đầu lưỡi thò ra từ phía dưới ghế sofa, hiển nhiên phía dưới đó có gì đó.
"Được thôi!"
Hổ Tử chẳng buồn xắn tay áo, hai tay túm lấy gầm ghế sofa, dùng sức nhấc bổng lên.
Không gian dưới gầm ghế sofa lộ ra.
Bao phủ một lớp bụi mỏng, trừ mấy con gián chết ra, còn có một con búp bê nhỏ cỡ bàn tay.
Con búp bê kia làm vẻ mặt le lưỡi tinh nghịch, vốn nên ngốc manh đáng yêu mới phải.
Nhưng cái lưỡi trơn ướt kia lại từ miệng con búp bê phun ra, thực sự là vừa sợ vừa quỷ dị.
"Đây không phải móc điện thoại của bà nhà tôi sao?" Tiểu Quan kinh ngạc, "Chuyển vào đây không lâu thì mất, hóa ra rơi xuống dưới ghế sofa... nhưng mà móc khóa sao lại biến thành quỷ?"
"Trong nhà không nên để quá nhiều búp bê, đồ vật hình người vốn chiêu âm, rất dễ dẫn đến đồ không sạch sẽ bám vào. Bình thường thì không sao, nhưng nhà anh lại là "quan tài phòng" cao cấp, còn thêm tà túy muốn vào ở."
Lục Phi mỉm cười giải thích.
"Người sống ở nơi này, tương đương với tranh giành địa bàn với quỷ hồn tà túy, chúng nó không quấy phá mới là lạ."
Tiểu Quan khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng là bọn họ bỏ tiền ra mua nhà, ngược lại thành ra bọn họ quấy rầy tà túy.
"Vậy còn những thứ khác?"
"Đừng nóng vội, cứ từ từ, mặc kệ có bao nhiêu ta đều dọn sạch sẽ cho anh." Lục Phi tiện tay ném một đạo bùa chữ "Quỷ" về phía con búp bê kia.
Cái lưỡi đã mất khả năng phản kháng kia, trong nháy mắt tiêu tán.
Móc khóa trở lại thành móc khóa bình thường.
Nhưng Tiểu Quan không dám nhặt lên.
"Tiếp theo đến phiên ai đây?" Lục Phi nhìn quanh căn phòng, cất bước về phía phòng vệ sinh, "Vậy thì để chúng ta xem thử, cái cánh tay lông lá kia rốt cuộc có bao nhiêu lông."
Hổ Tử mặt mày hớn hở, xoa xoa lông tay của mình: "Để nó ra đây so tài với Hổ gia ta một phen!"
Hai người dáng vẻ nhẹ nhõm bình tĩnh này, nào giống đến bắt quỷ, ngược lại giống đi chơi hơn.
Nhưng Tiểu Quan nào còn dám nghi ngờ năng lực của bọn họ, bắt quỷ như chơi, đây không phải cao nhân thì là cái gì?
Nhìn hai người đi vào phòng vệ sinh, anh vội vàng nhanh chân đuổi theo, không dám một mình đợi bên ngoài.
Phòng vệ sinh không lớn.
Gạch men sứ trắng toát phản xạ ánh sáng lạnh lẽo.
Lục Phi quan sát một vòng, trên kệ chỉ để mấy vật dụng tắm rửa thông thường, không có đồ vật hình búp bê nào.
"Nhỏ như này, có thể giấu ở đâu được?"
Phòng vệ sinh nhìn qua là thấy hết, Lục Phi đảo mắt tìm kiếm, chợt thấy ở góc tường có vẻ như có con côn trùng bò qua.
Hắn lập tức quay đầu nhìn lại, con côn trùng kia đã biến mất ở chỗ thoát nước.
"Lại là gián?" Hắn suy tư một lát, phất tay với Hổ Tử: "Hổ Tử, mở ra xem sao."
"Được!"
Hổ Tử ngồi xổm xuống, mở nắp miệng thoát nước, thấy bên trong nghẹn ứ một đống ẩm ướt hồ hồ.
"Toàn là cái gì thế này?"
Anh bảo Tiểu Quan tìm một cái móc áo, duỗi thẳng ra, móc vào bên trong ngoáy ngoáy, vậy mà móc ra một đống tóc dài lẫn với gián chết.
"Chú ý vệ sinh chút đi, nhà các anh sao chỗ nào cũng có gián thế!"
Hổ Tử mặt mày ghê tởm, miệng thoát nước cứ như cái động không đáy, gián chết cùng tóc móc mãi càng lúc càng nhiều, sắp xếp thành một đống nhỏ.
Móc đi móc lại, anh bỗng nhiên cảm thấy bốn phía có chút tĩnh lặng và tối tăm.
"Sao thế, cúp điện à?"
Anh ngẩng đầu, lập tức ngây người.
Một mái tóc đen dài ướt sũng từ đỉnh đầu anh trút xuống, bao trùm toàn bộ đầu anh vô cùng chặt chẽ.
"Sao ta lại có tóc dài thế này..."
Từ đỉnh đầu truyền đến từng đợt âm hàn, Hổ Tử ý thức được điều gì, chậm rãi ngẩng đầu.
Bỗng dưng một khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ hiện ra, mặt đối mặt với anh!
"Ngọa tào!"
Hổ Tử ngay lập tức sờ ra sau lưng, trống không.
"Ngọa tào! Đao của ta đâu?"
Cả người anh đều ngơ ngác.
Chẳng kịp nghĩ đao đi đâu mất, anh ba chân bốn cẳng muốn chạy, nhưng con quỷ nữ kia lập tức dùng hai tay trắng bệch giữ chặt vai anh, anh cảm thấy hai vai đột nhiên trĩu xuống, giống như cõng cả một tòa núi băng, đứng dậy cũng không nổi.
Mặt nữ quỷ sưng phù đến đáng sợ, tóc ẩm ướt và lạnh lẽo, như vừa vớt từ dưới nước lên vậy.
Khuôn mặt trắng bệch dần dần hạ xuống, càng lúc càng gần mặt Hổ Tử.
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng qua đây! Nụ hôn đầu của Hổ gia là để dành cho bà xã..."
Mắt thấy bờ môi đen ngòm của nữ quỷ kia muốn chạm vào miệng mình, Hổ Tử bỗng nhiên cắn mạnh đầu lưỡi, một ngụm "chân dương mũi tên" phun ra.
Phụt!
Chỉ thấy hoa mắt, con quỷ nữ kia biến mất.
Hổ Tử phát hiện mình vẫn đang yên vị ngồi xổm bên miệng thoát nước, trong tay là một đống tóc rối bù cùng gián, vội vàng ghê tởm vứt đi.
"Hổ Tử, cậu thấy gì rồi?"
Bên tai truyền đến giọng của ông chủ, anh quay đầu lại, phát hiện con dao đầu quỷ đang ở trong tay ông chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận