Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 309: gạo nếp trong vạc thi thể ( là gấu mập 1987 tăng thêm )

**Chương 309: Thi thể trong vạc gạo nếp (do gấu mập 1987 tài trợ)**
"Có người đi ra!"
Tiếng mở cửa vang lên, Lục Phi và Giả Bán Tiên liếc nhau, ngầm hiểu ý, nhanh chóng trốn vào góc tối.
Rất nhanh sau đó.
Một bóng người còng lưng bước ra khỏi khu nhà cũ.
Lục Phi dò xét, nheo mắt quan sát, nhận ra đó là một ông lão mặc áo khoác bảo hộ môi trường, tay cầm chổi và hót rác, chậm rãi đi về phía xa.
Thì ra là công nhân vệ sinh ra ngoài làm việc.
Thời gian này quả thật là quá sớm.
Hai người Lục Phi đợi một lúc, thấy không còn ai đi ra, mới rón rén lẻn vào khu nhà.
Bước vào hành lang, cả hai đều cảm thấy không khí lạnh lẽo.
"Cái loại âm lãnh này... không đúng, là âm khí!"
Giả Bán Tiên kinh hãi, nhìn quanh khu nhà cũ kỹ chật chội.
"Nhà ở của người sống, sao có thể có âm khí nồng đậm đến vậy? Gần như vượt qua cả âm trạch!"
"Chắc chắn có vấn đề! Nhưng chúng ta đến đây để tìm chủ nhân cũ của con vẹt nhỏ, trước không cần xen vào chuyện bao đồng. Ngươi xem xem rốt cuộc là hộ gia đình nào?" Lục Phi nhìn quanh.
"Để ta tính một chút." Giả Bán Tiên còn đang bóp ngón tay thì Tiểu Hắc cẩu như thể phát hiện ra điều gì, lay lay ống quần Lục Phi.
"Ta đi qua xem trước."
Lục Phi lên tiếng với Giả Bán Tiên, đi theo Tiểu Hắc cẩu đến trước cửa một căn hộ.
"Âm khí nặng quá!"
Luồng khí âm hàn nồng đậm từ khe cửa tràn ra, Lục Phi lập tức nhíu mày, rọi đèn pin về phía hai nhánh đào treo trên cửa.
"Nhà này gặp ma?"
Lúc này, Giả Bán Tiên cũng đến nơi.
"Hướng tây nam, 100 mét, chính là nhà này..."
Hắn chưa kịp dứt lời, con vẹt nhỏ trong tay đã run rẩy, lộ vẻ bất an, phảng phất cảm nhận được điều gì.
"Chính là nơi này!" Mắt hắn trợn to.
"Nhà này có vấn đề lớn!"
Lục Phi áp tai lên cửa nghe ngóng.
Bên trong yên tĩnh như tờ, dường như không có ai ở nhà.
Cửa chống trộm khóa rất kỹ, Lục Phi không có kỹ thuật mở khóa của Hổ Ca, liền đi quanh tìm đến cửa sổ.
Đây là tầng một, chỉ cần mở được cửa sổ là có thể lật vào.
Nhưng Lục Phi thử thì phát hiện cửa sổ bị bịt kín từ bên trong, trừ khi đập vỡ kính, nếu không căn bản không mở ra được.
Trên cửa sổ dán giấy đen, không thể nhìn thấy bên trong có gì.
"Bịt kín nghiêm ngặt như vậy, chắc chắn đang làm chuyện xấu không thể để ai biết."
"Không vào được, làm sao bây giờ?" Lục Phi bất lực, chợt có chút nhớ nhung Hổ Ca.
"Cửa sổ bị bịt kín chết như vậy, con vẹt nhỏ làm sao bay ra ngoài?" Giả Bán Tiên đánh giá căn nhà âm u, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Tìm tiếp xem có chỗ nào hở không."
"Được!"
Hai người cẩn thận tìm kiếm từng chút một quanh cửa sổ, cuối cùng phát hiện một lỗ thủng lớn cỡ nắm tay ở góc dưới bên phải một cánh cửa.
Lỗ thủng này vừa đủ để con vẹt nhỏ bay ra, chỉ là bây giờ đã bị dán giấy đen, rất khó thấy vào ban đêm.
Lục Phi xé toạc lớp giấy đen, thò tay vào mò tìm khóa, dùng sức cạy một hồi, cuối cùng cũng mở được cửa sổ.
Lập tức, một luồng mùi hôi thối nồng nặc xộc ra.
"Ta vào trước tìm hiểu tình hình."
Lục Phi quạt quạt mũi, ôm Tiểu Hắc cẩu nhảy qua cửa sổ trước.
Hai chân vừa chạm đất, hắn đã giẫm phải một thứ mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Cố gắng giữ thăng bằng, hắn cúi đầu xem xét.
Đó là một đống cơm nếp, không biết rơi trên mặt đất bao lâu, đã mốc meo, bốc mùi hôi chua khó ngửi.
Trong phòng này không chỉ có mùi hôi chua mà còn có cả mùi hôi thối.
Các loại mùi thối trộn lẫn vào nhau khiến Tiểu Hắc cẩu hắt xì liên tục, Lục Phi cũng muốn nôn mửa.
Hắn bịt kín miệng mũi, cẩn thận dò xét xung quanh, phát hiện căn nhà này đặc biệt dơ bẩn, khắp nơi chất đầy tạp vật và rác rưởi mốc meo.
Đơn giản như một bãi rác!
"Sao có thể có người ở trong cái phòng như thế này?"
Lục Phi khó khăn bước đi, len lỏi giữa đống tạp vật, vừa đi vừa dò xét.
"Có rất nhiều đồ chơi!"
Hắn nhìn thấy không ít đồ chơi trẻ em rách rưới trong đống rác này, tim không khỏi thắt lại.
Căn hộ này có hai phòng ngủ.
Một phòng có giường, chất đầy tạp vật và rác rưởi.
Nhìn những bộ quần áo đặc thù chồng chất trên giường thì có thể đoán là của một ông lão.
Cửa phòng còn lại thì đóng kín, luồng âm khí lạnh lẽo phát ra từ chính căn phòng này.
Lục Phi có dự cảm không lành, cẩn thận hé cửa ra một khe, nhìn vào bên trong.
Bên trong cũng lộn xộn không kém.
Bảy, tám cái vạc lớn màu đen chiếm phần lớn diện tích căn phòng, bên trên vạc lớn đặt đủ loại đồ chơi và lồng.
"Lồng?"
Lục Phi thấy bên trong không có ai, liền đẩy cửa bước vào, nhíu mày nhìn những vật cổ quái trong phòng.
Những chiếc vạc lớn màu đen tỏa ra âm khí nồng đậm.
Đồ chơi bên trên có xe tải nhỏ, có Ultraman, đều là đồ mà các bé trai thích.
Còn trong lồng là mèo con hoặc chó con, tất cả đều đã chết, thối rữa nằm trong lồng, trông rất đáng thương.
Chiếc lồng cuối cùng là lồng chim, trống rỗng, vương vãi vài chiếc lông vũ màu xanh biếc.
"Xem ra, con vẹt nhỏ bay ra từ đây... Những thứ trong vạc là gì?"
Ánh mắt Lục Phi dồn xuống những chiếc vạc lớn cổ quái này, trong lòng đã có suy đoán nhưng không muốn tin.
Dời chiếc lồng chim đi, hắn nghiến răng, mở nắp vạc lớn.
Mùi hôi chua nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Lục Phi lấy hết can đảm nhìn vào trong vạc, lại sững sờ.
Bên trong là một vạc gạo nếp đầy ắp.
"Chẳng lẽ tính sai? Không thể nào!"
Lục Phi nheo mắt, đeo bao tay vào, đào lớp gạo nếp bên trong.
Rất nhanh.
Bên trong lớp gạo nếp, một bàn tay nhỏ bé trắng bệch, không chút huyết sắc nào hiện ra!
Tim Lục Phi lập tức chìm xuống.
Nắm đấm nắm chặt.
Hắn nhanh chóng mở tất cả nắp những vạc lớn còn lại, đào lớp gạo nếp bên trong.
Trong mỗi chiếc vạc đều chứa một đứa bé!
Thi khí nồng đậm tràn ngập khắp phòng, thậm chí lấn át cả mùi hôi thối của rác rưởi.
Những đứa trẻ này đã chết từ lâu nhưng thi thể của chúng lại không hề thối rữa.
Dưỡng thi!
Người nhà này đang dùng những đứa trẻ này để dưỡng thi!
Khuôn mặt Lục Phi căng cứng.
Bảy đứa trẻ, tuổi tác tương đương, đều khoảng năm sáu tuổi, chắc chắn không phải con của cùng một nhà, hiển nhiên là chủ nhà lừa gạt từ khắp nơi về.
"Tại sao phải dùng trẻ con để dưỡng thi?"
Lục Phi không hiểu, cảm thấy trong lòng vô cùng bức bối.
Chủ nhân căn nhà rốt cuộc muốn làm gì, sao lại phát điên đến vậy?
"Lục Phi, có người về!"
Lúc này, giọng Giả Bán Tiên nhỏ nhẹ nhắc nhở từ ngoài cửa sổ.
Không thể đánh rắn động cỏ.
Lục Phi vội vã đậy nắp vạc gạo nếp lại, cũng bày lại đồ chơi và lồng như cũ.
Vì vậy, hắn không còn thời gian nhảy qua cửa sổ nữa, đành dẫn theo Tiểu Hắc trốn vào góc giữa những chiếc vạc gạo nếp.
Ngay sau đó.
Tiếng mở cửa vang lên.
Có người bước vào phòng, ném đồ vật trong tay xuống, vội vã đi về phía phòng ngủ.
"Két..."
Cánh cửa phòng ngủ đầy vết bẩn bị đẩy ra, một luồng ánh sáng yếu ớt hắt vào phòng.
Lục Phi ôm Tiểu Hắc cẩu, ngồi xổm giữa những chiếc vạc gạo nếp, nhìn thấy đôi chân của một ông lão đứng ở cửa.
Đôi chân dừng lại một lát rồi bước vào phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận