Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 519: Diêm Vương Thiếp (1)

"Huyền Âm con đang ở phố đồ cổ sao?!"
Nghe được tin tức này, Lục Phi kinh ngạc đứng phắt dậy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khu phố vắng vẻ lạnh lẽo, không một bóng người, chỉ có cây hòe già ở đầu phố rải một mảng bóng râm.
"Từ hội phó, tin tức này có đáng tin không?"
"Trước mắt vẫn chưa thể x·á·c đ·ị·n·h, ta sẽ p·h·á·i người theo dõi ở gần đó, Lục Chưởng Quỹ cậu phải cẩn thận."
"Đa tạ Từ hội phó đã nhắc nhở!"
Đặt điện thoại xuống, Lục Phi nghiêm mặt dặn dò Hổ t·ử:
"Gần đây ra ngoài cẩn thận một chút, thấy người khả nghi lập tức báo cho ta, không được tự ý xông pha liều m·ạ·n·g, t·h·ủ ·đ·o·ạ·n của Huyền Âm con ngươi đã thấy rồi đấy."
"Biết rồi, lão bản! Cái Tà Đạo Lão Vương Bát này thật đúng là âm hồn bất tán, chúng ta còn chưa đi tìm hắn, hắn đã tự tìm tới cửa!"
Hổ t·ử hùng hùng hổ hổ nói.
"Chữ Tà" bề ngoài vẫn làm theo công việc buôn bán.
Thực tế, Lục Phi và Hổ t·ử đều cẩn trọng, luôn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài.
Lục Phi còn gọi điện thoại riêng cho Lưu Phú Quý, dặn hắn gần đây không nên tới đây. Lưu Phú Quý nghe giọng điệu nghiêm túc của hắn, biết có chuyện lớn, liền nghe lời không hỏi nhiều.
Thế nhưng.
Liên tiếp mấy ngày đều bình yên vô sự.
"Lão bản, có phải chúng ta nghĩ nhiều rồi không?" Hổ t·ử có chút thả lỏng, "Dù sao đây là địa bàn của chúng ta, lão già c·hết tiệt kia không chắc dám đến đâu?"
"Loại thời điểm này, càng bình tĩnh, càng dễ xảy ra chuyện......"
Lục Phi trầm giọng lắc đầu.
Lúc này.
Ánh sáng ngoài cửa lay động.
Một người lạ mặt bước vào "chữ Tà".
"Chào anh, xin hỏi có gì có thể giúp được?"
Lục Phi và Hổ t·ử nhìn nhau, đứng dậy, lộ ra nụ cười lễ phép chào đón khách.
"Xin hỏi......xin hỏi đây có phải là tiệm 'chữ Tà' chuyên thu tà vật không?"
Người đến là một cô nương trẻ tuổi khoảng 20 tuổi, tướng mạo thanh thuần nhưng lại tiều tụy bất an, trong tay ôm một hộp giấy màu đen, sợ sệt dò xét cửa tiệm.
"Đúng vậy, đây là tiệm 'chữ Tà' chuyên thu tà vật, xin hỏi tiểu thư có đồ vật gì muốn giao dịch sao?" Lục Phi bình tĩnh đ·á·n·h giá nàng.
Cô nương này không có nửa điểm khí tức của người tu hành, đích thực là người bình thường.
Nhưng vào thời điểm này lại có khách lạ tới, không thể không đề phòng.
"Ngươi là?"
Cô nương trẻ tuổi nhìn Lục Phi.
"Ta là chưởng quỹ ở đây, họ Lục, cô muốn giao dịch thứ gì, có thể nói trực tiếp với ta." Lục Phi thân thiện mỉm cười.
"Ngươi là chưởng quỹ?"
Cô nương trẻ tuổi mở to mắt, vội đưa hộp giấy trong tay cho Lục Phi.
"Lục Chưởng Quỹ, ta tên là Lâm t·h·i t·h·i, v·a·n ·x·i·n anh, hãy thu tà vật này đi, cha tôi đã bị nó h·ạ·i c·hết rồi......"
"Đây là cái gì?" Lục Phi rất cẩn t·h·ậ·n, không lập tức nhận lấy, mà ra hiệu cô gái đặt nó lên quầy.
"Hình như là một b·ứ·c tự t·h·i·ế·p, là cha tôi bỏ tiền mua được, nói là của danh gia thời xưa viết, nhưng mà......" Lâm t·h·i t·h·i đỏ hoe mắt, nước mắt trào ra.
"Từ khi ba tôi mang bức tự t·h·i·ế·p về nhà, liền trở nên rất kỳ lạ, mỗi đêm khuya đều dùng m·á·u của mình viết chữ......ba ngày trước, ông ấy đã t·ự t·ử......"
"Ồ, nghiêm trọng vậy sao?"
Lục Phi liếc nhìn sắc mặt của cô nàng.
Ấn đường biến thành màu đen, đúng là dấu hiệu nhiễm tà túy.
"Vậy sao cô biết bức tự t·h·i·ế·p đó gây h·ạ·i?"
"Là bác hàng xóm nói cho tôi biết, bây giờ mẹ tôi cũng trở nên giống như ba tôi, nửa đêm đứng dậy viết chữ......tôi sợ mấy ngày nữa, mẹ tôi cũng......" Trong mắt Lâm t·h·i t·h·i tràn đầy sợ hãi, thân thể run rẩy.
"Lão bản, nghe có vẻ là một tà vật thật đấy!" Hổ t·ử nhìn cô nàng từ trên xuống dưới, thấy dáng vẻ yếu đuối bất lực của nàng, hoàn toàn không giống người xấu, không khỏi sinh lòng thương cảm.
"Chờ một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận