Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 453: hấp thu âm khí (2)

**Chương 453: Hấp thu âm khí (2)**
Trần viện trưởng hướng mũi giáo vào Lục Phi, hung hăng chỉ vào hắn: "Ngươi nói cái gì?"
Lục Phi dựa vào khung cửa, tay vô tình hay cố ý đặt lên lá bùa vàng lung lay sắp rớt. Con quỷ nữ trong phòng phẫu thuật tuy không còn xông vào đập cửa, nhưng đôi mắt đẫm máu vẫn chăm chú nhìn Trần viện trưởng. Dường như chỉ cần lá bùa rơi xuống, con quỷ kia sẽ lập tức xông ra tìm hắn tính sổ.
"Ngươi, ngươi chờ đó cho ta!" Trần viện trưởng sợ hãi, vội để lại một câu rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi bệnh viện.
"Đồ bỏ đi!" Lục Phi cười lạnh một tiếng. Sở dĩ hắn không lập tức kéo lá bùa xuống là vì còn chờ đợi tên "tiểu bạch kiểm" kia tự tìm đến, nếu không, gã mập kia làm sao có cơ hội mà gào thét chứ?
"Ừm?" Hắn định quay lại phòng làm việc, chợt cảm thấy mặt bên ba lô rung rung. Dừng bước kiểm tra, từng sợi âm khí không ngừng tràn về phía chiếc dù.
"Hoàng Tuyền dù có thể hấp thu âm khí?" Lục Phi nhíu mày, tò mò quan sát một hồi, phát hiện khi âm khí bị hút vào, chiếc Hoàng Tuyền dù cũ kỹ kia dường như tươi màu hơn.
"Thì ra âm khí có thể tẩm bổ Hoàng Tuyền dù!" Phát hiện này khiến Lục Phi mừng rỡ không thôi. Trước đó hắn còn tiếc chiếc dù đen bị cũ đi, không biết có cách nào bù đắp hay không, không ngờ hấp thu âm khí lại có thể.
"Bất quá, có lẽ âm khí bình thường không được, cần âm khí từ lệ quỷ trở lên."
"Khẩu vị không nhỏ!" Hoàng Tuyền dù chỉ hấp thu nửa phút liền dừng lại, màu sắc có cải thiện, nhưng vẫn chưa đủ. Âm khí nơi này lập tức nhạt đi nhiều, con quỷ nữ trong phòng phẫu thuật đã biến mất, chắc là trốn rồi.
"Xem ra phải đi tìm thêm mấy con tà túy cấp bậc lệ quỷ!" Lục Phi vui vẻ sờ chiếc Tiểu Hắc dù, thầm hạ quyết tâm.
Cộp, cộp.
Lúc này, từ hướng cửa lớn truyền đến tiếng bước chân, một gã thanh niên tô son trát phấn đi vào.
"Bác sĩ Uông?" Gã mặc đồ "ngập mặt" những nhãn hiệu nổi tiếng vô cùng sành điệu, nhét tai nghe Bluetooth, hai tay đút túi vừa hát vừa đi tới. Thấy đại sảnh vắng tanh, gã ngớ người: "Ngọa Tào, người đâu hết rồi? Tình huống gì hôm nay vậy?"
Lục Phi dùng điện thoại của Uông Cường gửi một tin nhắn: "Phòng làm việc, nhanh lên! Phú bà không chờ đợi ai đâu!"
Gã thanh niên lập tức cúi đầu xem điện thoại, trên mặt nở nụ cười bỉ ổi, quen thuộc đi về phía khu làm việc.
"Quả nhiên là hắn!" Đợi gã thanh niên bước vào hành lang, Lục Phi mỉm cười đóng cửa lớn lại.
Phòng làm việc.
"Lão Uông, người đâu cả rồi?" Gã thanh niên đẩy cửa văn phòng, ngẩng đầu nhìn thì ngẩn người. Trên ghế có một người phụ nữ ngồi quay lưng lại, chỉ thấy mái tóc xoăn bồng bềnh. Chẳng lẽ đây là phú bà?
Gã thanh niên vuốt vuốt tóc, tiến lên: "Tiểu tỷ tỷ này, cho hỏi xưng hô thế nào?"
Chiếc ghế xoay lại, một khuôn mặt trắng bệch âm trầm đối diện gã. Nụ cười trên mặt gã cứng đờ, bản năng lùi lại mấy bước: "Ngươi, ngươi là?"
"Nhanh vậy đã quên ta rồi?" Lý Phỉ Phỉ cười thâm hiểm, đứng lên, từng bước đi về phía gã thanh niên: "Nguyễn Bác Văn, ngươi thật vô lương tâm! Mới có bao lâu, ngươi đã quen bao nhiêu tiểu tỷ tỷ phú bà rồi?"
"Ngươi, ngươi... không thể nào..." Con ngươi gã kịch liệt co rút, lùi dần về phía sau, vẻ mặt khó tin: "Ngươi đoán sai rồi, ta không phải Nguyễn Bác Văn..."
Hắn quay người định bỏ chạy. Cửa phòng làm việc lại "Rầm" một tiếng đóng lại. Người đóng cửa chính là Uông Cường. Bên cạnh còn có hai người đàn ông lạ mặt, một người cao lớn, nhìn đã biết không phải loại hiền lành, một người thì nho nhã, nhưng trông còn khó đối phó hơn.
"Uông Cường, mẹ nó mày có ý gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận