Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 425: ai là ngươi tân nương (2)

“Tiên gia, tân nương tử ta đưa đến cho ngài rồi đây, chuyện ngài đáp ứng ta có còn giá trị không?” Phùng Nhị Bà vội vàng nghênh đón, cung kính hỏi lão đầu.
“Vội cái gì? Chưa bái t·h·i·ê·n địa thì việc hôn nhân này còn chưa coi là thành!” Lão đầu hừ nhẹ.
“Tiên gia nói phải, giờ lành vừa đến, chúng ta lập tức bái t·h·i·ê·n địa!” Nói xong, Phùng Nhị Bà liền vào nhà đỡ tân nương mặc áo cưới đỏ thẫm đi ra.
Dáng người tân nương mặc dù đã thay đổi nhỏ, nhưng giữa đám người lùn này, vẫn lộ ra cao lớn d·ị ·t·h·ư·ờ·n·g.
“Lần trước gặp cô nương kia, hình như không cao đến vậy, chẳng lẽ bây giờ trẻ con lớn nhanh vậy sao…?” Phùng Nhị Bà đỡ tân nương vào lễ đường, lén lút tự nhủ.
Nhưng hôn lễ sắp bắt đầu, bà ta không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ mong nhanh chóng kết thúc buổi lễ, lấy được thứ mình muốn.
Lễ đường.
Dưới chữ hỷ thật lớn, một chiếc bàn thờ phủ vải đỏ, trên bát đ·ĩa bày biện không phải đậu phộng long nhãn, mà là từng cái đầu gà đẫm m·á·u.
Ánh nến đỏ mờ ảo.
Tân nương cao lớn cùng lão tân lang mặt nhọn, tay cầm hoa hồng đứng trong lễ đường.
Xung quanh đầy những người hầu mặc áo xám.
“Nhất bái t·h·i·ê·n địa!” Phùng Nhị Bà cao giọng h·é·t lớn.
Lão tân lang mọc râu Bạch Hồ dài ngoằng đắc ý xoay người cúi đầu.
Nhưng tân nương lại ưỡn cao eo, chậm chạp không bái.
Vẻ mặt lão tân lang tràn đầy nghi hoặc, nhíu mày nhìn về phía Phùng Nhị Bà.
“Chắc là tân nương t·ử e thẹn thôi.” Phùng Nhị Bà gượng cười, tiến lên đè phía sau lưng tân nương, “Tân nương t·ử, mau bái đi! Bái xong rồi, ngươi sẽ là người của tiên gia, đi theo tiên gia hưởng phúc!”
“Đúng vậy, tân nương t·ử, mau bái đi! Gả cho tiên gia là cơ hội ngàn năm có một!”
Trong đám người vây xem, có tiếng trêu chọc, rồi cả đám người hầu đều hùa theo ồn ào.
“Mau bái, đừng chậm trễ giờ lành…” Phùng Nhị Bà dùng sức ấn lưng tân nương xuống.
“Bái cái con khỉ!”
Không ngờ, từ dưới khăn voan đỏ lại vang lên giọng nam thô ráp.
“Cái gì?”
Phùng Nhị Bà và tân lang đều ngây người.
Giọng nói thô như vậy, lẽ nào là tiểu cô nương?
“Không đúng! Ngươi, ngươi không phải tiểu cô nương!” Sắc mặt Phùng Nhị Bà biến đổi, lúc này mới nhìn thấy sau lưng tân nương, dán một hình nhân giấy nhỏ xíu.
Trên người giấy viết ngày tháng năm sinh của tiểu cô nương.
“Là thế thân!”
Phùng Nhị Bà kinh hãi, vội vàng lùi lại, nhưng bị tân nương cao lớn kia tóm c·h·ặ·t.
“Lão Âm bà, ngươi còn muốn chạy đi đâu?”
Lão tân lang râu Bạch Hồ mặt đầy mộng b·ứ·c: “Phùng Nhị Bà, tân nương này là sao?”
Tân nương giật mạnh khăn voan đỏ, lộ ra khuôn mặt mày rậm mắt to c·ứ·n·g rắn, râu ria còn nhiều hơn cả lão tân lang.
“Ngươi mẹ nó nhìn cho kỹ, ông đây có phải tân nương của ngươi không!”
“Ngươi!” Lão tân lang hoảng sợ lùi lại mấy bước, râu Bạch Hồ run rẩy, “Ngươi… Phùng Nhị Bà, ngươi to gan! Dám g·ạ·t Bản Tiên gia!”
“Tiên gia oan uổng quá! Lão thân cũng bị chúng g·ạ·t thôi.” Phùng Nhị Bà vội vàng giải t·h·í·c·h, “Bọn chúng là Tôn Gia mời đến, đến đây phá đám…”
Tân nương cao lớn lại cướp lời nói, “Lão Âm bà, bà nói gì thế? Chẳng phải bà mời ông đây đến đùa bỡn lão già này sao?”
“Hay! Các ngươi dám thông đồng nhau g·ạ·t Bản Tiên gia, tối nay, đừng hòng ai thoát!” Lão tân lang lập tức n·ổi trận lôi đình, toàn thân mọc lông xám trắng, lộ vẻ hung tợn.
Những người hầu xung quanh cũng nhao nhao hiện nguyên hình, nhe răng trợn mắt với Phùng Nhị Bà và tân nương cao lớn.
“Không sai, tối nay đừng hòng ai thoát!”
Đúng lúc này.
Lục Phi và Trương Mặc Lân đồng loạt đứng lên, nhìn cả đám chuột nhắt trong phòng, mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận