Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 254: long tức nối xương mộc ( là quả xoài là ăn hàng tăng thêm )

Chương 254: Long Tức Nối Xương Mộc (Là Quả Xoài là Ăn Hàng tăng thêm)
Đôi giày vải đỏ được may thủ công, đường kim mũi chỉ tinh xảo, nhỏ nhắn xinh xắn, trên mặt giày thêu hình uyên ương.
Vì quá cũ kỹ, vốn dĩ mặt giày phải đỏ tươi, nay đã biến thành màu đỏ sẫm.
Toát ra âm khí nặng nề.
Lục Phi liếc mắt liền nhận ra, đây là đồ vật mà người chết mang theo lúc khâm liệm.
“Bọn hắn chỉ cho có một chiếc!” Hai vợ chồng vẻ mặt cầu xin, “Lục Chưởng Quỹ, chiếc giày này lại có vấn đề gì? Có phải cũng không đáng tiền, bọn hắn đòi ta thêm mấy trăm tệ!”
“Giày người chết mang theo, có âm khí, miễn cưỡng xem như tà vật.” Lục Phi nói.
“Là tà vật?!”
Hai vợ chồng trừng mắt, có chút khó tin, rồi lại kinh hỉ hẳn lên.
“Vậy cái giày này có thể dùng để đổi da thần tiên không?”
“Không thể nào!” Lục Phi lắc đầu, “Giày phải có đôi có cặp mới có giá trị, chiếc giày này của ngươi chỉ có một chiếc, ta giữ cũng vô dụng.”
“Phải đủ một đôi?” Người chồng vội kêu lên: “Đi! Chúng ta đi tìm chiếc còn lại, cùng lắm thì lại cho thêm mấy trăm tệ! Có đôi giày này, có phải có thể đổi da thần tiên không?”
“Nếu giá trị xứng với da thần tiên, đương nhiên có thể.” Lục Phi nghiêm mặt nói, “Nhưng ta khuyên các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, giày vải đỏ tuy là đồ vật của người chết mang theo, nhưng chưa chắc đã có giá trị đặc thù gì.”
Giày dép loại này luôn phải có đôi có cặp, Lục Phi cũng cần nhìn thấy một đôi giày hoàn chỉnh, mới có thể đánh giá được nó có giá trị hay không.
“Chỉ cần có một chút hy vọng, chúng ta đều muốn thử! Lục Chưởng Quỹ, xin thương xót! Cầu ngươi ngàn vạn lần hãy giữ lại da thần tiên cho chúng ta, chúng ta về nhà một chuyến!”
Người chồng khom lưng khẩn cầu.
“Vì sao các ngươi muốn da thần tiên đến vậy?” Lục Phi nhìn bọn họ, “Đây là một loại tà vật, tà vật có cấm kỵ riêng của tà vật, không phải là vạn năng.”
“Đứa con nhà tôi trong một trận hỏa hoạn bị bỏng, hủy dung. Nó mới mười mấy tuổi, mỗi ngày bị người chê cười như quái vật, nhiều lần suýt chút nữa tự sát.”
Hai vợ chồng liếc nhau, thở dài sâu sắc, vẻ mặt tang thương đầy cay đắng.
“Chúng tôi phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, chỉ có thể để ông nội nó mỗi ngày trông nom nó.”
“Đều tại chúng tôi không có học thức không có bản lĩnh, kiếm không ra tiền… Hơn nữa đại phu nói, tình trạng của nó quá nghiêm trọng, dù cấy da cũng không hiệu quả mấy.”
“So với cả đời của con chúng tôi thì chút cấm kỵ này có đáng gì? Chúng tôi không thể trơ mắt nhìn con mình sống dở chết dở cả đời được.”
Nói đoạn, cả hai liền rưng rưng nước mắt.
Thương thay tấm lòng cha mẹ trên đời.
Lục Phi khẽ gật đầu: “Được, ta có thể đợi các ngươi một thời gian, một tháng, đủ chứ?”
“Cảm ơn! Cảm ơn! Ngài thật sự là người tốt, trước đó chúng tôi còn nghe người khác nói xấu ngài, suýt chút nữa hiểu lầm ngài! Chúng tôi thật đáng chết…”
Hai vợ chồng cảm động rơi nước mắt, luống cuống xoay người cúi đầu.
“Thôi được rồi, mọi chuyện qua rồi, mau về tìm chiếc giày còn lại đi.” Lục Phi vội vàng khoát tay.
“Vâng vâng vâng, chúng tôi hôm nay về ngay.”
Hai vợ chồng lau nước mắt, vội vã chạy ra ngoài, suýt nữa đụng phải người.
“Xin lỗi tiểu cô nương, có đụng trúng cháu không?”
“Không sao ạ, dì ơi, hai dì từ chữ Tà đi ra, là đến bán đồ ạ?”
“Chúng tôi tới mua bảo vật… Lục Chưởng Quỹ là người tốt đó! Người tốt! Các cháu đừng nghe người khác nói lung tung, cứ yên tâm vào đi!”
Hai vợ chồng nhiệt tình khen ngợi vài câu, mới vội vàng rời đi.
Đoàn Linh Nguyệt cùng ông nội, còn có một vị lão giả khác nhìn nhau.
“Chữ Tà được tiếng tốt như vậy, ta càng ngày càng tò mò vị tiểu chưởng quỹ này.” Lão giả vuốt chòm râu dê trắng, mỉm cười nói.
“Đã vậy, Lão Hạ, ông cứ đi trước.” Đoàn Thiên Khuê dùng tay ra hiệu mời.
“Hạ gia gia, mời ngài.” Đoàn Linh Nguyệt khéo léo đẩy cửa ra.
“Tiểu Linh Nguyệt ngoan nhất.”
Lão giả cười lớn bước vào hiệu cầm đồ.
“Chào ngài, xin hỏi có gì có thể giúp ngài?” Lục Phi từ sau quầy đứng lên, có chút dò xét vị lão giả khí chất bất phàm này.
Thân hình gầy gò, tinh thần quắc thước, đôi mắt đặc biệt có thần.
“Lục Phi ca ca!”
Không đợi lão giả trả lời, Đoàn Linh Nguyệt và Đoàn Thiên Khuê cũng bước vào theo sau.
“Đây là bạn tốt của ông nội cháu, Hạ Vân Tùng gia gia!” Đoàn Linh Nguyệt chủ động giới thiệu, “Anh giúp Hạ gia gia hái được thảo dược, Hạ gia gia đặc biệt cao hứng, muốn đích thân đến thăm anh đó!”
“Ra là Hạ lão tiền bối!”
Lục Phi từ sau quầy bước ra, cười chắp tay với Hạ lão gia tử.
“Mời mọi người ngồi! Hổ con, pha trà.”
“Dạ.”
Hổ con pha loại trà ngon chuyên dụng của chữ Tà.
“Lục Phi ca ca, đây là điểm tâm mà cháu thích nhất! Cháu đã hứa là nếu mọi người bình an trở về, cháu sẽ mời mọi người ăn!” Đoàn Linh Nguyệt đưa cho Lục Phi một túi điểm tâm nhỏ.
“Được, vậy ta không khách sáo với Tiểu Linh Nguyệt nữa.” Lục Phi cười nhận lấy.
“Hì hì!” Đoàn Linh Nguyệt cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, vui vẻ ngồi cạnh ông nội, tò mò ngắm nghía toàn bộ hiệu cầm đồ.
“Đã sớm nghe Lão Đoàn nhắc đến truyền nhân trẻ tuổi tài cao của chữ Tà, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.” Hạ lão gia tử đánh giá Lục Phi một hồi, cười rất khách khí.
“Đâu có, hai vị tiền bối quá khen rồi.” Lục Phi khẽ mỉm cười, thần sắc không kiêu ngạo không tự ti.
“Tiểu Lục Chưởng Quỹ giúp ta một ân lớn, ta sao có thể tay không mà đến! Chút tấm lòng nhỏ này, xin cháu đừng từ chối.” Hạ lão gia tử đặt một hộp nhân sâm phẩm tướng không tầm thường lên bàn.
“Hạ lão gia tử, ta chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, cái này quý giá quá!” Lục Phi giật mình, vội vàng từ chối nhã nhặn.
“Tiểu Lục Chưởng Quỹ không cần khách khí! Cháu mà không nhận lấy, ta sao dám mở miệng nhờ cháu giúp một tay?”
“Có bất cứ chuyện gì, Hạ lão gia tử cứ nói thẳng.”
Lục Phi không từ chối nữa, nhưng cũng không lập tức nhận lấy nhân sâm, để hộp lên bàn.
“Thực không dám giấu giếm, lúc trước ta lỗ mãng tiến vào Đại Âm Sơn, khiến đồ nhi ta mất đi một cánh tay.” Hạ lão gia tử khẽ thở dài một tiếng, “Ta áy náy đến nay, vẫn muốn bồi thường.”
“Ta lật khắp y thư, vẫn không có cách nào.”
“Muốn làm cho cốt nhục tái sinh, như là chuyện viển vông.”
“Nhưng cuối cùng ta vô tình nghe được một loại tà vật, có thể khiến người xương gãy trùng sinh, không biết thật giả ra sao!”
“Hạ gia gia nói có phải là Long Tức Nối Xương Mộc?” Lục Phi mỉm cười nói.
“Chính là nó!” Hạ lão gia tử mừng rỡ, “Xem ra ta quả nhiên không đến nhầm chỗ! Tiểu Lục Chưởng Quỹ có biết nơi nào có loại nối xương mộc này không?”
“Long Tức Nối Xương Mộc thật ra là một loại tà vật hi hữu giống như gỗ, giống như quan tài khuẩn, điều kiện sinh trưởng cực kỳ khắc nghiệt.” Lục Phi chậm rãi giải thích.
“Thật ra loại tà vật này không thể thực sự khiến xương gãy tái sinh, chỉ là lấy gỗ thay thế xương người, bề ngoài nhìn không khác gì cơ thể bình thường, cũng có thể thực hiện một vài động tác đơn giản. Nhưng hành vi hoạt động sẽ rất hạn chế, đồng thời không thể gặp nước, gặp lửa.”
“Đoàn lão tiền bối có nghĩ đến việc dùng tay chân giả không?”
“Kỹ thuật tay chân giả hiện tại còn kém xa lắm!” Hạ lão gia tử lắc đầu.
“Loại tà vật này có thể giúp tay cụt mọc lại, bề ngoài bình thường mà vẫn có thể hoạt động, đã là vô cùng kỳ diệu! Thủy hỏa mà thôi, tránh là được, đâu có khó.”
Trong mắt ông ta lộ vẻ chờ đợi.
“Tiểu Lục Chưởng Quỹ đối với loại tà vật này quen thuộc như vậy, chẳng lẽ có biện pháp để có được nó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận