Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 459: chỗ trống hạm (1)

"Trồng trúc ở nhà?"
La Hưng Phát ngẩn người.
"Quê ta trúc nhiều lắm, nhà nào cũng trồng trúc trước nhà. Lục Chưởng Quỹ hỏi vậy, chẳng lẽ người mượn Dương Thọ của Hạo Hạo là người quê ta?"
"Ta thấy trong gương đồng, người mượn thọ có nhà ngói xanh và rừng trúc."
"Nhà ngói xanh!" La Hưng Phát trợn to mắt, "Nhà ở quê tôi đa số là nhà ngói xanh."
"Xem ra đúng là người ở đó rồi." Lục Phi gật đầu, "Phải đi gấp thôi, tìm được người mượn thọ, mới lấy lại Dương Thọ cho Hạo Hạo được."
"Vậy là Hạo Hạo còn có hy vọng ư?" La Hưng Phát nắm chặt tay, kích động hẳn lên, "Tốt, trời sáng là ta đi ngay!"
"Đừng đợi trời sáng!" Lục Phi nghiêm mặt.
"Tốt nhất là đi liền, tình hình của Hạo Hạo rất nghiêm trọng rồi, chậm một khắc là thêm một khắc nguy hiểm."
Quan trọng nhất là, lúc Lục Phi dùng Thông U xem gương đồng, đối phương đã nhận ra điều gì đó.
Vậy nên, tốt nhất là xuất phát ngay, đánh cho đối phương trở tay không kịp.
"Chỉ cần Lục Chưởng Quỹ không ngại, chúng tôi còn mong không được!"
La Hưng Phát mừng rỡ lau khóe mắt, cúi đầu thật sâu với Lục Phi.
"Lục Chưởng Quỹ, trước đó là tôi quá hồ đồ, không những ông không giận, còn tận tâm tận lực cứu Hạo Hạo! Chúng tôi không rành chuyện huyền môn, nhưng tôi thấy, ông chính là đại sư thật sự!"
Dù chưa thấy hết năng lực thật sự của Lục Phi, nhưng cách làm của Lục Phi lần này, đã khiến ông tâm phục khẩu phục.
"La tiên sinh khách khí rồi! Đã nhận việc của nhà anh, cứu Hạo Hạo là bổn phận của ta và Hướng đại sư. Nhưng mà, trước khi đi chúng ta phải nghĩ cách cho Hạo Hạo ngủ đã!"
Lục Phi phất tay.
Chuyện thái độ của La Hưng Phát thay đổi như này, hắn không thấy lạ nữa.
Trước khi bắt tay vào việc, hắn không thích nói nhiều, nói trăm câu không bằng làm một việc.
Cách tốt nhất để người khác im miệng, mãi mãi là thực lực.
"Hạo Hạo bây giờ tâm trí hoàn toàn bị cái gương điều khiển, hễ thấy chúng ta đi, chắc chắn sẽ báo cho đối phương. Đối phương mà có phòng bị, thì càng khó!"
"Nhưng Hạo Hạo giờ ban đêm không ngủ được, tới ban ngày mới ngủ, chúng tôi dỗ thế nào cũng vô dụng." La Hưng Phát lo lắng, "Lục Chưởng Quỹ có cách không?"
"Ta bàn với Hướng đại sư đã."
Lục Phi nghĩ nghĩ, bảo ông ta ra phòng ngủ gọi Hướng đại sư ra.
"Hướng đại sư, ông có cách gì hay không?" Lục Phi nói sơ qua kế hoạch.
Hướng đại sư lấy ra một lá bùa vàng, thở dài: "Ta có an thần phù, có thể áp chế lệ khí trên người đứa bé, nhưng hình như không đủ mạnh."
"Có là được, dùng chung với cái này thử xem!"
Lục Phi cười, lấy ra một viên đá nhỏ có mùi hương hỏa, dùng an thần phù bọc viên đá lại, nhét vào ví.
Hướng đại sư đoán viên đá kia là bảo vật chữ Tà, tò mò lắm, nhưng không dám hỏi nhiều.
Pháp khí và năng lực của người tu hành, cũng như tiền lương tháng của người thường.
Quan hệ không đúng, hỏi lung tung là rất vô duyên.
Hai người vào phòng ngủ.
Hạo Hạo ủ rũ, như ông lão bảy tám mươi, cơ năng cơ thể suy giảm nhiều, khóc nãy giờ nên giờ hết hơi, lại bị bùa vàng của Hướng đại sư áp chế, trừng Lục Phi bằng ánh mắt căm hận.
Ánh mắt đó ai nhìn cũng thấy ghê.
Đến cả Hướng đại sư còn thấy gai người.
Nhưng Lục Phi chẳng để ý, bảo La Hưng Phát treo cái ví lên cổ Hạo Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận