Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 360: cáp mô tinh chuyển thế

Chương 360: Cóc Tía Chuyển Thế
"Có hiếm lạ đến vậy sao?"
Lục Phi nhìn Lưu Phú Quý xoa xoa cái bụng phệ, thầm nghĩ, có lẽ gã này không bao lâu nữa lại phải dùng đến "gầy thân bảo" rồi.
Hổ Tử vừa nghe thấy có chuyện hiếm lạ, lập tức hai mắt sáng rỡ hóng hớt.
"Cái gì cáp mô tinh chuyển thế? Lão Lưu, ngươi nói rõ xem nào!"
"Thì là có một người dáng dấp đặc biệt giống con cóc ghẻ ấy mà, làm ta nhớ đến cái vụ ta dùng gầy thân bảo…," Lưu Phú Quý vừa xỉa răng vừa nói.
"Khoan đã, gầy thân bảo là cái gì?"
"Đương nhiên là bảo bối mới của Tiểu Lục huynh đệ. Ta nói cho ngươi biết, thứ này thần kỳ lắm, chỉ cần dán lên người, muốn gầy chỗ nào là gầy chỗ đó…"
Lưu Phú Quý dương dương tự đắc.
Hổ Tử bóp cổ tay tiếc hùi hụi, cảm thấy mình bỏ lỡ quá nhiều chuyện trong khoảng thời gian này.
"Tiểu Lục huynh đệ, nếu ngày mai ngươi rảnh thì đến xem một phen đi, ta thấy mà phát sợ, nhỡ đâu người kia thật sự là yêu quái biến thành."
"Được thôi, ngày mai ta đi xem xem, xem rốt cuộc là hiếm lạ đến mức nào."
Lục Phi bị Lưu Phú Quý khơi gợi sự tò mò, lại nghĩ ngày mai còn phải đi kết toán tiền cho Gai Kiếm.
Đối đãi bằng hữu, Lục Phi luôn rất hào phóng.
Người ta vì mình lao tâm khổ tứ, cho chút hồi báo chẳng phải nên sao?
Một đêm trôi qua.
Lục Phi và Hổ Tử sớm đến linh lung các của Lưu Phú Quý.
Để khách hàng tiện sử dụng gầy thân bảo, Lưu Phú Quý cố ý ngăn một gian phòng nhỏ ở phía sau cửa hàng.
Trong phòng bày biện đơn giản với ghế nằm, bàn, và các vật dụng trong nhà, trong bình nước ở góc phòng toàn là "Kim Dương Thủy" do tiểu hắc cẩu cống hiến.
"Lão Lưu, sao ở đây còn có cả bịt mắt?" Hổ Tử hiếu kỳ hỏi.
"Thì là gầy thân bảo trông hơi dị, nhỡ có khách nào nhìn thấy sợ thì có thể dùng cái này che mắt."
Lưu Phú Quý giải thích vài câu, thì chuông báo khách ở cửa vang lên.
"Tới rồi, tới rồi!"
Lưu Phú Quý nháy mắt ra hiệu với hai người, sau đó hớn hở đi đón khách.
"Lại tiên sinh, ngài đến đúng giờ quá! Phòng ốc đã chuẩn bị xong, mời vào trong."
"Ừ." Một giọng nam trầm thấp đáp.
Lục Phi và Hổ Tử đều rướn cổ, nhìn về phía cửa.
Khá lắm!
Hổ Tử suýt chút nữa thốt lên kinh hô.
Tận mắt thấy vị khách này, bọn họ mới hiểu hàm lượng "cáp mô tinh chuyển thế" trong câu nói của Lưu Phú Quý là như thế nào.
Người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi.
Béo ú na ú nần!
Nhìn chiều cao không quá một mét sáu, cân nặng lại không dưới 200 cân.
Mà lại là kiểu người dáng quả táo, giữa thân tròn, tứ chi ngắn, trông chẳng khác gì con ếch xanh mặc quần áo người, đứng thẳng đi lại.
Không chỉ hình thể giống, mà đến nét mặt cũng giống đến mấy phần.
Đầu hơi nhọn, tóc thưa thớt chia sang hai bên.
Khuôn mặt vừa to vừa bè, miệng rộng, mũi tẹt, mắt lồi.
Đừng nói Hổ Tử, Lục Phi cũng suýt chút nữa ngây người.
Tuy rằng nhìn chằm chằm người ta như vậy hơi bất lịch sự, nhưng tướng mạo kỳ lạ này thực sự quá thu hút, muốn không chú ý cũng khó.
Người đàn ông phát giác ánh mắt của hai người, chậm rãi quay đầu nhìn lại, hai người vội vàng quay đi, làm bộ bận rộn.
"Bọn họ?" Người đàn ông có vẻ không vui.
"Lại tiên sinh, đây là Lục Chưởng Quỹ, chủ nhân thật sự của gầy thân bảo. Ngài yên tâm, họ đến giúp việc thôi."
Lưu Phú Quý giới thiệu sơ qua, rồi dẫn người đàn ông vào phòng nhỏ.
"Lại tiên sinh, mời ngồi, ngài có muốn uống chút nước không?"
Người đàn ông đi vài bước đã thở hồng hộc, đặt mông ngồi xuống, ghế nằm lập tức phát ra tiếng "két" thảm thương, rung rẩy vài hồi.
"Không uống, bắt đầu luôn đi."
"Vậy ngài có muốn dùng bịt mắt không?"
"Không cần, ta muốn xem cái gầy thân bảo này rốt cuộc là cái gì, có thật thần kỳ như lời các ngươi nói không!"
"Được, ngài chờ một lát."
Lưu Phú Quý đeo găng tay vào, lấy ra cái bình kín đựng đỉa.
"Đây chính là gầy thân bảo, có thể lúc mới dán lên sẽ hơi khó chịu. Ngài nhẫn nại một chút, chỉ cần năm giây thôi."
"Đừng nói nhảm, nhanh lên bắt đầu đi." Người đàn ông mất kiên nhẫn thúc giục.
"Được!"
Lưu Phú Quý thêm chút nước vào bình, khi đám đỉa hạt dẻ hồi phục lại, hắn đổ chúng lên bụng trắng phau, to như bụng ếch của người đàn ông.
Đám đỉa lập tức bám chặt vào da, điên cuồng hút.
Người đàn ông kinh ngạc trợn to mắt.
Cái bụng lớn kia thấy rõ là nhỏ đi một vòng.
"Năm giây, hết rồi."
Lưu Phú Quý bấm giờ, vừa hết giờ liền vẩy "Kim Dương Thủy" lên đám đỉa.
Đám đỉa đáng thương run rẩy rời khỏi bụng người đàn ông, phun ra một bãi máu nhờn, co về thành những hạt dẻ nhỏ xíu.
"Xong!"
Lưu Phú Quý thuần thục dùng kẹp gắp đỉa bỏ lại vào bình kín.
"Lại tiên sinh, thế nào? Hiệu quả nhanh chóng chứ?" Thu dọn xong, hắn cười híp mắt nhìn người đàn ông.
"Thế mà, thật, thật sự gầy đi rồi!"
Người đàn ông khó tin ôm lấy bụng, nhìn vết đỏ trên bụng trắng, không hề lo lắng, ngược lại kích động đến phát khóc.
"Tuyệt vời!"
"Ta chịu bao nhiêu khổ, bao nhiêu tội mà không giảm được… giờ lại gầy đi thật rồi…"
Nhưng gã còn chưa kịp cao hứng được mấy giây, thì bụng lại phát ra tiếng "oạc", ngay sau đó, bụng phình to như thổi bóng, với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Lại trở nên tròn trịa!
Cảnh tượng quỷ dị này khiến tất cả mọi người ở đó trợn tròn mắt.
"Sao có thể như vậy?"
Người đàn ông ngây ra hai giây, đột nhiên giận dữ, dùng tay ngắn chỉ vào Lưu Phú Quý.
"Có phải cái gầy thân bảo này có vấn đề không? Bọn lừa đảo các ngươi!"
Lưu Phú Quý cuống quýt giải thích: "Lại tiên sinh, ngài đừng nóng! Gầy thân bảo của chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề, vừa rồi ngài cũng tận mắt thấy hiệu quả rồi mà."
"Vậy bụng ta sao lại béo lên? Chắc chắn các ngươi giở trò, lừa đảo! Lừa đảo!" Giọng người đàn ông run rẩy, cảm xúc đặc biệt kích động.
Lưu Phú Quý cũng không biết chuyện gì xảy ra, người béo lên nhanh đến mấy cũng không nhanh đến vậy, mà gầy thân bảo chưa từng thất bại, hắn bèn cầu cứu Lục Phi.
"Lại tiên sinh, ta hiểu tâm trạng của ngài, nhưng xin ngài bình tĩnh một chút." Lục Phi ra hiệu cho Hổ Tử, Hổ Tử lập tức đi rót nước đưa cho người đàn ông.
"Vấn đề không phải ở gầy thân bảo, mà là ở thân thể của ngài." Mắt hắn híp lại, đánh giá bụng người đàn ông.
"Các ngươi còn muốn trốn tránh trách nhiệm…"
Người đàn ông càng thêm tức giận, đưa tay định vồ lấy chén nước, nhưng vì tay ngắn nên không tới. Bụng theo nhịp thở hổn hển phập phồng, bỗng phát ra vài tiếng kêu "oác oác" kỳ quái.
"Đây là tiếng gì vậy?"
Lưu Phú Quý hoảng sợ, lùi lại hai bước.
Chẳng lẽ vị khách này thật sự là cáp mô tinh chuyển thế?
Tiếng "oạc" vừa rồi còn nghe không rõ, mọi người đều dồn sự chú ý vào cái bụng phình to nhanh chóng.
Nhưng mấy tiếng này thì ai nấy đều nghe rõ mồn một.
Giống tiếng ếch kêu y hệt.
"Trong bụng hắn có phải nuôi cóc không?" Hổ Tử kinh hãi thốt lên.
Chính người đàn ông cũng ngây dại, rồi thân thể đổ sụp, khổ sở ôm bụng, sắp khóc.
"Xem ra ta thật không còn cách nào cứu chữa…"
Lục Phi lắc đầu: "Lại tiên sinh, tình trạng cái bụng của ngài có thể nói thật cho ta biết không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận