Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 86: Nhược điểm trí mạng

Chương 86: Nhược điểm chí mạng
Thi dầu, cùng việc Lưu Phú Quý bị hút tinh khí đều là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột.
Dùng thi dầu mê hoặc người, khiến người ta đối với mình muốn ngừng mà không được, chuyện này còn có thể hiểu được.
Nhưng người cần phải hút tinh khí của người khác sao?
Tuyệt đối không thể!
Dù huyền môn có chút thiên môn tả đạo, dùng Âm Dương phương pháp song tu, thải âm bổ dương hoặc là thải dương bổ âm, nhưng tất cả đều thông qua giao hợp để thực hiện.
Chỉ có yêu vật quỷ vật mới cần hút tinh khí của người khác.
Tiểu Mỹ này, tuyệt đối không phải người.
Nàng hiện tại tỏ ra bình thường như vậy, có phải vì làm tê liệt Lưu Phú Quý hay không.
Lưu Phú Quý tối hôm qua đào tẩu, hôm nay lại biểu hiện dị thường, nàng khẳng định cũng đã nghi ngờ, muốn thông qua phương thức này để Lưu Phú Quý yên tâm, để tiếp tục hút tinh khí của Lưu Phú Quý.
Thật là quái vật giảo hoạt!
Bất quá ——
Nghĩ đến đây, Lục Phi ngược lại cao hứng hẳn lên.
Lưu Phú Quý chỉ là một người bình thường, Tiểu Mỹ còn phải dùng nhiều mánh khóe như vậy để mê hoặc Lưu Phú Quý, có phải hay không chứng tỏ lực chiến đấu của nàng không cao?
Nếu như vậy, hắn cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy, có thể trực tiếp động thủ.
Lưu Phú Quý thấy Lục Phi nửa ngày không nói gì, trong lòng nóng như lửa đốt, vội hướng Lục Phi ra dấu.
"Làm sao bây giờ?"
"An tâm chớ vội, lát nữa nàng đi ra, ngươi thu hút sự chú ý của nàng, ta sẽ động thủ." Lục Phi ra hiệu và nói nhỏ.
Cuối cùng cũng sắp động thủ.
Nhịp tim của Lưu Phú Quý lập tức tăng tốc, rõ ràng khẩn trương nhưng cũng có chút hưng phấn.
Tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại.
Lục Phi lập tức ra hiệu cho Lưu Phú Quý, giơ cao con dao quỷ đầu nặng trịch.
Lưu Phú Quý hiểu ý, nắm chặt lá bùa Khắc Quỷ Tự trong tay, đi tới cửa, chuẩn bị thu hút sự chú ý của Tiểu Mỹ.
Chỉ thấy Tiểu Mỹ quấn khăn tắm trên đầu, xoa xoa mái tóc còn ướt, vắt lại khăn rồi quàng lên cổ, chân trần bước ra từ sau vách ngăn bằng kính.
"Đồ quỷ, ngươi đứng ngoài cửa làm gì, làm ta giật cả mình!"
Thấy Lưu Phú Quý, Tiểu Mỹ hờn dỗi mắng một câu, nhưng vẻ mặt có vẻ không mấy bất ngờ.
"Ta đây không phải lo lắng sao."
Lưu Phú Quý biết lúc này không thể lỡ dở, vậy mà lấy hết dũng khí, tiến lên nắm lấy tay Tiểu Mỹ.
"Đồ quỷ! Gấp gáp như vậy, hôm qua ngươi chạy cái gì?"
Tiểu Mỹ đắc ý cười, để Lưu Phú Quý kéo ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc này, Lục Phi lập tức vung dao, chém về phía sau lưng Tiểu Mỹ.
Con dao rỉ sét loang lổ này, lưỡi dao đã sớm cùn, chém một cái vào người thì không gây ra bao nhiêu tổn thương, nhưng nếu là dùng với mấy thứ bẩn thỉu thì lại là chuyện khác.
Keng!
Một tiếng vang giòn.
Dao quỷ đầu chém trúng người Tiểu Mỹ, cứ như chém vào đá tảng, không những không làm Tiểu Mỹ bị thương chút nào, ngược lại còn khiến hổ khẩu của Lục Phi run lên.
Không đúng rồi!
Giờ khắc này, tất cả mọi người ở đây đều ngây người.
Tiểu Mỹ nhìn Lục Phi.
Lục Phi nhìn Lưu Phú Quý.
Lưu Phú Quý nhìn Tiểu Mỹ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Sau đó, hô hấp của Tiểu Mỹ dồn dập, sắc mặt trở nên âm trầm.
"Cái kia, Tiểu Mỹ, để ta giải thích cho." Lưu Phú Quý mồ hôi đầm đìa, vẫn còn muốn biện bạch.
"Muốn chết!"
Tiểu Mỹ tức giận hét lớn một tiếng, trực tiếp nắm lấy tay Lưu Phú Quý, ném mạnh hắn ra ngoài.
Lưu Phú Quý thân hình 180 cân, lại bị nàng quăng lên ghế salon, lập tức choáng váng đầu óc.
Khí lực thật lớn!
Lục Phi vội vàng vung dao lần nữa.
Keng!
Tiểu Mỹ đưa tay chặn lại, cánh tay mảnh khảnh kia cứng rắn như đá, sức lực lại lớn, mạnh mẽ đẩy Lục Phi lùi lại mấy bước.
Tay không đỡ dao, trên da nàng, ngay cả một vết xước cũng không có.
Không.
Thứ này đâu phải là đá tảng, đơn giản chính là sắt thép!
Mình đồng da sắt, đây không phải trạng thái của cương thi sao?
Lục Phi kinh hãi.
Chẳng lẽ Tiểu Mỹ là cương thi?
Nhưng cũng không đúng.
Cương thi sợ ánh nắng, lại tứ chi cứng ngắc, trên người còn mọc lông dài, làm sao có thể tự do hoạt động như Tiểu Mỹ?
Lục Phi cảm thấy khó tin.
Nàng rốt cuộc là cái thứ gì?
Nhưng Lục Phi giờ phút này không có thời gian suy nghĩ.
"Ta đã biết tối nay có gì đó không ổn! Thì ra con lợn béo đáng c·hết như ngươi tìm người đến đối phó lão nương!" Sắc mặt Tiểu Mỹ âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước, ánh mắt lộ sát khí.
"Được lắm, tới một đứa lão nương thu một đứa, tới hai đứa lão nương thu cả đôi!"
Nói rồi, nàng liền hung thần ác sát nhào về phía Lục Phi.
Lục Phi vội vàng vung dao ngăn cản.
Tiểu Mỹ chẳng hề sợ dao quỷ đầu, trực tiếp dùng hai cánh tay để cản dao.
Nàng sức mạnh vô song, lại mình đồng da sắt, mỗi một đòn đều khiến hai tay Lục Phi run lên.
Lục Phi nhất thời không đỡ nổi, liên tiếp lùi về phía sau.
"Tiểu Lục chưởng quỹ......"
Lưu Phú Quý giãy giụa đứng dậy từ ghế sô pha, run run rẩy rẩy vung Khắc Quỷ Tự trong tay về phía Tiểu Mỹ.
Hữu khí vô lực.
Khắc Quỷ Tự trực tiếp rơi xuống đất, ngay cả lông của Tiểu Mỹ cũng không chạm tới, ngược lại càng chọc giận Tiểu Mỹ hơn.
"Hôm qua ngươi chính là dùng cái thứ đồ chơi này làm ta bị thương! Chết! Đều c·hết cho ta!"
Tiểu Mỹ mặt mày méo mó, phát hung muốn giết Lục Phi.
Vốn đã cố hết sức khi vung con dao quỷ đầu nặng trịch, nay lại phải đối mặt với một Tiểu Mỹ nổi cơn điên, Lục Phi thực sự khó lòng ngăn cản, muốn tìm cơ hội dùng Khắc Quỷ Tự cũng không được.
Đúng lúc này.
Ầm một tiếng thật lớn, cửa lớn bị phá tan.
Một thân ảnh cao lớn xông vào phòng, mấy bước sải dài lao lên, đôi chân cường tráng hữu lực đột nhiên nâng lên, hung hăng đạp vào Tiểu Mỹ, đẩy nàng lùi lại mấy bước.
"Lão bản!"
"Hổ Tử!"
Lòng Lục Phi mừng rỡ, Hổ Tử lúc này, chẳng khác nào thần binh từ trên trời rơi xuống.
Hổ Tử đứng chắn trước người Lục Phi, thân hình cường tráng cao lớn đặc biệt khiến người ta có cảm giác an toàn.
Lục Phi thả con dao quỷ đầu nặng trịch xuống, có thể thở phào một hơi.
Tiểu Mỹ híp mắt nhìn chằm chằm Hổ Tử, trong ánh mắt lộ ra hàn ý có thể ăn tươi nuốt sống: "Tốt, lại thêm ba tên! Lão nương rất lâu rồi chưa chơi kiểu ba người! Lại còn hàng vừa vặn tráng kiện, lão nương thích!"
Nói rồi, nàng liền ra tay với Hổ Tử, động tác nhanh như mãnh thú.
Hổ Tử biết sự lợi hại của nàng, không dám nghênh đón trực diện, cầm Khắc Quỷ Tự trong tay cùng nàng quần nhau.
Nhưng quỷ dị là, Khắc Quỷ Tự đánh vào người Tiểu Mỹ căn bản không có tác dụng.
Nhưng hôm qua, Lưu Phú Quý rõ ràng nói rằng hắn dựa vào Khắc Quỷ Tự làm Tiểu Mỹ bị thương, mới có thể thoát thân.
Hiện tại là chuyện gì xảy ra?
Thấy tình huống này, Lưu Phú Quý hoàn toàn choáng váng, cả người mặt không còn chút máu.
Tiểu Mỹ rốt cuộc là quái vật gì?
Không chỉ đao thương bất nhập, mà còn không có phản ứng với phù chú.
Đây chẳng phải là vô địch sao?
Vẫn không đúng!
Lục Phi thở hổn hển, mồ hôi không ngừng từ trán rơi xuống, dù tay không động, nhưng đầu óc vẫn suy tư không ngừng.
Nếu Tiểu Mỹ lợi hại như vậy, nàng còn cần phải giả vờ mê hoặc Lưu Phú Quý sao? Trực tiếp cưỡng ép hút tinh khí của Lưu Phú Quý chẳng phải được sao?
Chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Chẳng lẽ, Tiểu Mỹ có nhược điểm chí mạng, khiến nàng không thể không cẩn thận hành sự?
Tà vật có lợi hại đến đâu cũng có nhược điểm!
Yêu ma quỷ quái cũng vậy.
Mắt Lục Phi chăm chú nhìn Tiểu Mỹ, đại não vận chuyển cấp tốc.
Nhược điểm ở đâu?
"Lão bản, ta cản không được nàng bao lâu đâu, các ngươi chạy mau!"
Khắc Quỷ Tự vô dụng với Tiểu Mỹ, Hổ Tử cũng không trụ được bao lâu, hắn sốt ruột rống lớn.
"Chạy mau đi, Tiểu Lục huynh đệ!"
Lưu Phú Quý ba chân bốn cẳng chạy về phía cửa lớn.
Lục Phi không nhúc nhích, làm lão bản, hắn không thể bỏ mặc tiểu nhị của mình mà trốn thoát thân.
Nhược điểm của Tiểu Mỹ rốt cuộc ở đâu?
Hắn chăm chú nhìn Tiểu Mỹ, chợt phát hiện, mỗi khi Hổ Tử ra chiêu tiếp cận cổ Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ đều vô tình hay cố ý né tránh.
Mắt hắn bỗng nhiên sáng lên.
Đúng rồi, chính là cổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận