Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 215: Sơn Thần trừng phạt

Chương 215: Sơn Thần trừng phạt
Bảng hiệu chữ Tà là tâm huyết kinh doanh mấy đời của Lục gia, sao có thể để người ta tùy ý bôi nhọ?
Vẻ mặt Lục Phi rất bình tĩnh, nhưng Hồ Quý Đông vẫn cảm nhận được một tia lạnh lẽo khó hiểu trong ánh mắt hắn.
"Thật xin lỗi Lục chưởng quỹ, lời đồn này không phải ta nghe được, là do đại lão bản trên mỏ không biết nghe được từ đâu." Hồ Quý Đông thuật lại sự việc.
Hắn chỉ là một cổ đông nhỏ của mỏ quặng, không có nhiều tiếng nói.
Chu Vũ Dương tiến cử Lục Phi cho hắn, hắn cũng nghe danh chữ Tà, lại thêm tin tưởng bạn cũ nên vui vẻ tiến cử cho đại cổ đông mỏ quặng.
Huyết Ngọc giá trị cao, đại cổ đông hết sức cẩn trọng, lại sai người khác điều tra thêm.
Kết quả không biết nghe từ đâu tin đồn chữ Tà là hắc điếm, để đảm bảo an toàn nên tạm thời thông báo cho Hồ Quý Đông hủy bỏ lời mời.
"Ý của Hồ Tổng là ta muốn biết ai đồn nhảm thì phải đến mỏ gặp vị đại lão bản kia sao?" Lục Phi hỏi.
"Lục chưởng quỹ, ta không có ý đó! Cho dù ngươi không đi ta cũng sẽ tìm hiểu rõ ràng." Hồ Quý Đông vội vàng giải thích, "Chuyện này là chúng ta làm không đúng, đã hẹn rồi sao có thể đổi ý?"
Chu Vũ Dương nói theo: "Lục chưởng quỹ, cũng trách ta chưa nói rõ với Lão Hồ. Thật ra người này luôn hiền lành, nếu không phải đại lão bản quyết định thì đã không xảy ra chuyện này."
"Hai vị hiểu lầm rồi, ta không hề trách tội ai, cũng không cho rằng các ngươi tung tin đồn nhảm! Ta chỉ muốn nhanh chóng tìm ra kẻ bịa đặt thôi!" Thấy vẻ mặt khẩn trương của hai người, Lục Phi bật cười.
Nghe hắn nói vậy, cả hai thở phào nhẹ nhõm.
"Lục chưởng quỹ, ta đã nói lại với đại lão bản rồi. Nếu ngươi không để bụng chuyện cũ thì xin bỏ công đi một chuyến, giúp chúng ta xem xét."
"Vốn đã chuẩn bị xong, ta cũng rất muốn kiến thức Huyết Ngọc mỹ nhân kia."
Lục Phi mỉm cười đứng dậy.
"Mời!"
Hồ Quý Đông vô cùng mừng rỡ.
Đóng cửa, treo bảng hiệu.
Lục Phi ôm tiểu hắc cẩu, Hổ Tử đeo cặp sách, cả hai cùng Hồ Quý Đông rời khỏi phố đồ cổ.
Đôi vợ chồng keo kiệt kia vẫn đứng ở ngã rẽ, thấy bọn họ đi ra thì vội vàng giả vờ nói chuyện.
Diễn xuất vụng về đó, ngay cả Chu Vũ Dương cũng thấy bất thường.
Hổ Tử rất tức giận, nắm chặt quả đấm định cho đôi vợ chồng kia một bài học, nhưng bị Lục Phi ngăn lại.
Chuyện còn chưa rõ, bây giờ không phải lúc.
Hắn nhắn tin cho Lưu Phú Quý, bảo Lưu Phú Quý để mắt tới bọn họ.
"Thật là to gan lớn mật, dám sau lưng nói xấu chữ Tà! Tiểu Lục huynh đệ yên tâm, việc này ta nhất định phải xử lý cho ngươi ổn thỏa!"
Lưu Phú Quý có thể nói là quá sợ hãi, còn gấp hơn cả Lục Phi.
Thật ra mấy ngày nay hắn cũng nghe được vài tin đồn, chỉ cảm thấy cây lớn đón gió, không quá để ý.
Không ngờ lời đồn lại lan truyền đi quá xa, còn đến tai Lục Phi.
Hắn lập tức bảo tiểu nhị mở cửa tiệm, còn mình thì bắt tay vào hành động.
Còn Lục Phi và Hổ Tử thì lên xe đi đến mỏ quặng.
"Lục chưởng quỹ, mỏ quặng cách chỗ này khá xa, ít nhất phải đi xe hai ngày đường. Đường xá vất vả, ngươi cố gắng nghỉ ngơi nhiều." Hồ Quý Đông chuẩn bị không ít đồ ăn thức uống trên xe.
Thậm chí còn có mấy bình rượu.
Sợ Lục Phi mệt mỏi.
Điều này ngược lại khiến Lục Phi hơi ngại ngùng, nói: "Hồ Tổng, ngươi quá khách sáo rồi, ta không có ý đó, cứ tùy tiện một chút là được."
"Đây đều là nên làm." Hồ Quý Đông thật thà cười nói, "Lục chưởng quỹ, ngươi đừng gọi ta Hồ Tổng, ta chỉ là một chủ xưởng nhỏ thôi, nếu không chê thì cứ gọi ta Lão Hồ như Vũ Dương là được."
"Ngươi lớn tuổi hơn ta, ta gọi ngươi một tiếng Hồ Ca đi." Lục Phi cười nói, "Hồ Ca, ta không cần nói lời khách sáo, ngươi kể cho ta nghe một chút về tình hình khối Huyết Ngọc kia đi."
"Khối ngọc kia được đào lên từ nửa tháng trước. Thật ra, ngay ngày vừa đào lên đã xảy ra một chuyện kỳ lạ." Hồ Quý Đông kể lại chi tiết.
Mỏ quặng của bọn họ nằm ở Tây Nam, trong một vùng núi lớn hoang vu hẻo lánh.
Mỏ ở đó chủ yếu khai thác hồng ngọc, mã não và phỉ thúy.
Khi Huyết Ngọc vừa được đào lên, vì màu sắc tương đồng nên công nhân còn tưởng là hồng ngọc.
Sau khi được thợ cả làm sạch, mới phát hiện khối ngọc thạch này không tầm thường, màu sắc như máu tươi và độ sáng trong suốt như vậy cực kỳ hiếm thấy.
Thợ cả gọt bỏ phần cặn bã xung quanh, không cần tạo hình cũng có được một khối ngọc thạch hình trứng ngỗng bóng loáng.
Trên bề mặt ngọc thạch có những đường vân tự nhiên nhỏ, dường như tạo thành một hình vẽ nào đó, nhưng ban ngày nhìn không rõ.
Nhưng đến ban đêm, dùng đèn pin chiếu vào thì có thể thấy rõ một khuôn mặt phụ nữ tuyệt đẹp.
Nhìn từ các góc độ khác nhau, mỹ nhân lại biểu lộ những sắc thái khác nhau.
Sinh động như thật, lộng lẫy.
Thợ cả lúc đó rất kích động, ông làm thợ mỏ cả đời, chưa từng thấy qua ngọc thạch nào hiếm có như vậy!
Chưa tạo hình mà đã đẹp như thế, chắc chắn vô giá! Thế là ông lập tức thông báo cho đại lão bản.
Lúc đó đại lão bản đang ở nơi khác, bảo ông ta trông coi cẩn thận khối ngọc thạch này, đừng để người khác biết.
Đại lão bản lập tức lên đường về ngay trong đêm, vừa đến mỏ liền đến ký túc xá tìm ông, nhưng gõ cửa mãi ông cũng không mở.
Đại lão bản liền sốt ruột, còn tưởng ông ta ôm ngọc bỏ trốn nên vội vàng tìm người giữ cửa phá cửa xông vào, hóa ra ông ta vẫn đang ngủ say trên giường.
Nói đến đây, Hồ Quý Đông khẽ thở dài.
"Mã sư phó ngủ một giấc đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."
"Lúc đó khối Huyết Ngọc nằm ngay dưới gối ông ta, lúc ngủ trên mặt ông ta còn nở nụ cười. Đại lão bản cho người nghĩ đủ cách cũng không đánh thức được ông ta, phải đưa đến bệnh viện."
"Bác sĩ nói ông ta chỉ ngủ thiếp đi."
"Nhưng cứ ngủ mãi không tỉnh thì cũng nguy, không ăn không uống nửa tháng, người gầy đi trông thấy, chỉ dựa vào truyền dịch để giữ mạng."
"Chúng ta cũng không biết thế nào, lúc đó còn chưa nghĩ đến Huyết Ngọc, cứ tưởng ông ta mắc bệnh hiếm gặp gì."
"Ai ngờ ngày hôm sau lại có một công nhân ngủ không tỉnh."
"Ngày thứ ba lại thêm một người."
"Cứ thế mỗi ngày tăng thêm một người, công nhân trong mỏ hoang mang lo sợ."
"Có một thợ mỏ già nói khối Huyết Ngọc kia là bảo vật của Sơn Thần, chúng ta lấy Huyết Ngọc là đắc tội với Sơn Thần, ngủ không tỉnh là do Sơn Thần trừng phạt."
"Nhưng đại lão bản nào nỡ trả lại ngọc? Hiện giờ bệnh viện đã nằm hơn mười người, công nhân đình công, chúng ta sắp lo chết rồi, chỉ mong có người giúp chúng ta giải quyết vấn đề này."
Hồ Quý Đông một hơi nói rất nhiều, cuối cùng kể rõ sự tình, cầm một chai nước, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm lớn, làm dịu cái cổ họng khô khốc.
"Sơn Thần trừng phạt? Cách nói này cũng thú vị đấy." Lục Phi nghiêm mặt.
Sự việc nghiêm trọng hơn hắn tưởng rất nhiều.
Hắn cũng hiểu vì sao Hồ Quý Đông phải khúm núm cầu xin hắn.
Bởi vì bọn họ thật sự cần người đến giải quyết phiền phức quỷ dị này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận