Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 304: đêm khuya đón xe nữ nhân

Đại mập mạp không tài nào hiểu được: “Chẳng qua chỉ là con chim không đáng tiền, các ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Không thích thì trả lại cho ta, dù gì thì cũng mang ra ngoài thả đi!”
“Không đáng tiền?” Lục Phi ra vẻ kinh ngạc, “Ta nghe nói, ngươi bán cho ông già nhà ta mấy ngàn tệ đấy.”
Đại mập mạp há hốc mồm, ngụy biện: “Da hổ còn chia phẩm tướng nữa... Ngươi chê đắt thì ta trả lại tiền cho ngươi! Ta đã chuẩn bị xong rồi đây, sáu ngàn sáu trăm tệ!”
Nói đoạn lấy ra một xấp tiền mặt.
“Nói cho ngươi lần cuối, ta không cần tiền. Nếu ngươi không hiểu tiếng người thì mời về cho, c·h·ó của ta mà lên c·ơ·n đ·i·ê·n nó cắn cả người nhà đấy, ta không ngăn được nó đâu.”
“Ngươi...”
Đại mập mạp giận dữ đứng lên.
Nhưng liếc nhìn ánh mắt của con c·h·ó đen nhỏ kia lại thấy sợ.
Hắn cũng không biết vì sao lại sợ một con c·h·ó con bé tí tẹo như vậy.
Thật sự là ánh mắt của con súc sinh nhỏ này như muốn ăn thịt người, nếu thật sự bị nó cắn cho, mà lại mắc bệnh dại c·h·ó thì...
Thôi được, coi như mình nh·ậ·n thua!
Đại mập mạp nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: “Thật ra da hổ kia là ta nhặt được...”
“Nhặt được? Ta nhớ không nhầm thì hôm đó ngươi nói là người khác bán cho ngươi mà!” Lục Phi nhíu mày, “Khéo sao không phải, mấy hôm nay ta quen một người, cũng nói là nhặt được một đôi giày, cuối cùng ngươi đoán hắn làm gì?”
“Làm gì?” Đại mập mạp ngơ ngác hỏi.
“Gãy chân.”
Sắc mặt đại mập mạp lập tức trở nên rất khó coi, hắn lớn tiếng nói: “Ta thật sự là nhặt được, ở trong một c·ô·ng viên, lúc đó sợ các ngươi muốn ta t·r·ả lại tiền nên mới nói vậy thôi.”
“Ta xem thật lâu rồi mà không ai nhận, ta mới nhặt, nếu không ta nhặt nó về nhà thì nó c·h·ết đói mất.”
“c·ô·ng viên nào?” Lục Phi nheo mắt lại nhìn hắn.
“c·ô·ng viên Tây Sơn, khu đó vắng vẻ lắm, ít người qua lại, hôm đó ta đi qua con đường đó vì mắc tiểu nên vào nhà vệ sinh.”
Đại mập mạp sợ Lục Phi không tin, đến cả những chi tiết nhỏ nhặt này cũng kể ra.
“Bên cạnh nhà vệ sinh có một cây hòe, lúc ta đi ra thì nghe thấy tiếng trẻ con kêu cứu m·ạ·n·g, quay đầu nhìn lại thì thấy một con Tiểu Anh Vũ! Người nó rất bẩn còn có cả vết thương nữa.”
“Loại Tiểu Anh Vũ biết nói chuyện như vậy, ai lại không muốn mua... ta thấy dù sao cũng không ai cần nên mới nhặt về.”
Lục Phi không lộ vẻ gì: “Còn gì nữa không?”
“Còn gì nữa?”
“Ngươi mang Tiểu Anh Vũ về nhà, nó không ồn ào à?”
“Có hơi ồn ào...” Đại mập mạp ấp úng nói, “Hôm đó nửa đêm ta bị nó đ·á·n·h thức giấc, nó la cái gì mà đừng g·iế·t người, đừng g·iế·t người, thật sự làm ta hết hồn. Ta nghĩ bụng, có lẽ chủ cũ của nó là t·ộ·i p·h·ạ·m g·iế·t người, ta sợ hãi lắm nên mới tính c·h·óng chóng bán nó đi...”
“Nghe được mấy lời này, ngươi không báo c·ô·ng an mà lại nghĩ cách bán nó với giá cao?” Lục Phi hừ lạnh một tiếng.
“Làm ăn mà... Ta chữa thương cho nó, cho nó ăn uống đầy đủ, cũng tốn kém chứ bộ.” Đại mập mạp ngượng ngùng cười cười, dè dặt nhìn Lục Phi: “Tiểu huynh đệ, ta đã kể hết cho ngươi nghe rồi, vậy chuyện làm ăn của ta thì sao?”
“Chỉ cần ngươi không làm chuyện trái lương tâm thì không quá ba ngày sẽ khôi phục lại bình thường thôi.” Lục Phi thản nhiên nói.
“Ngươi không gạt ta đấy chứ?” Đại mập mạp vẫn còn rất lo lắng.
“Ngươi không gạt ta thì ta cũng không l·ừ·a ngươi.” Lục Phi cười nói.
Đại mập mạp há hốc mồm, hình như còn muốn nói gì đó nhưng bị Lục Phi khuyên ngăn.
Đợi hắn đi rồi, Lục Phi đóng cửa lại rồi đi tìm Giả Bán Tiên.
Trong sân nhỏ lóe lên ánh đèn.
Lục Phi vừa liếc mắt đã thấy Giả Bán Tiên đang đùa với Tiểu Anh Vũ dưới gốc cây.
“Lục Phi, ngươi đến đúng lúc lắm!”
Thấy Lục Phi đến, Giả Bán Tiên vô cùng phấn khởi.
“Ta nghi ngờ con Tiểu Anh Vũ này chính là đứa bé biến thành, nó dẻo miệng lắm, thỉnh thoảng còn gọi ta là ông nội gia.”
“Thật á?” Lục Phi bật cười.
“Đương nhiên rồi, con vẹt cũng rất thông minh, không thua kém con c·h·ó mực nhà ngươi đâu!” Giả Bán Tiên xoay người, nhìn Tiểu Anh Vũ trong l·ồ·n·g bằng một khuôn mặt tươi cười hiền từ, dùng giọng điệu trêu chọc trẻ con: “Nào, tiểu gia hỏa, gọi một tiếng gia gia nữa xem nào.”
“Gọi gia gia.”
“Gia gia.”
“Ơi!” Tiểu Anh Vũ nghiêng đầu, đáp lời rổn rảng.
Giả Bán Tiên ngẩn người.
Căn cứ định luật bảo toàn năng lượng.
Nụ cười sẽ không biến m·ấ·t mà chỉ chuyển sang một người khác.
Lục Phi mím môi, cố gắng nhớ lại những chuyện buồn bực, nhưng vẫn không nhịn được cười phá lên.
“Phốc ha ha... ừm, Bán Tiên, con chim nhỏ này quả thật rất thông minh!”
“Cười cười cười! Cười c·h·ế·t ngươi cho coi!”
Giả Bán Tiên tức tối, trừng mắt nhìn Tiểu Anh Vũ trong lồng.
“Ta bảo ngươi gọi gia gia của ta, ngươi không hiểu hay sao hả? Ta là gia gia, ngươi phải gọi gia gia của ta chứ!”
Tiểu Anh Vũ chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
“Vật nhỏ này, lúc tốt lúc x·ấ·u, những lúc nó ngoan còn có thể luyên thuyên với ta vài câu!” Giả Bán Tiên tức giận nói, “Đúng rồi, mấy hôm nay ngươi bận bịu cái gì thế? Thằng mập đó có đến tìm ngươi không?”
“Ta đến để báo cho ngươi tin tốt đây, con Tiểu Anh Vũ kia căn bản không phải người khác bán cho hắn mà là nhặt được trong c·ô·ng viên.”
Lục Phi thuật lại vắn tắt nội dung lời khai của đại mập mạp.
“Nhặt ở c·ô·ng viên à, vậy thì làm sao mà tìm được người đây?” Giả Bán Tiên lập tức nhíu mày.
“Ta muốn đến c·ô·ng viên kia một chuyến, biết đâu có thể tìm được chút manh mối, đại mập mạp nói lúc đó Tiểu Anh Vũ bị t·h·ư·ơ·n·g, chắc là bay từ một nơi không xa tới.” Lục Phi nói.
“Cũng được! Đi ngay thôi, nhỡ đâu thật sự có đứa trẻ bị h·à·n·h h·ạ thì mình biết sớm một chút thì có thể cứu người sớm hơn.”
Giả Bán Tiên lập tức xách lồng chim lên.
Hai người liền đi ra ngoài, gọi một chiếc taxi, khi nghe tài xế biết bọn họ muốn đến c·ô·ng viên Tây Sơn vào ban đêm thì sắc mặt liền thay đổi.
“Hai vị, đêm hôm khuya khoắt mà lại đi c·ô·ng viên Tây Sơn sao? Tôi không nghe lầm chứ?”
“Chính là c·ô·ng viên Tây Sơn, sao vậy?”
Lục Phi kỳ quái hỏi.
“Chỗ đó không sạch sẽ cho lắm đâu, ban ngày còn chẳng có ai lui tới nữa là ban đêm.” Người lái xe có chút kiêng kị lắc đầu.
Lục Phi và Giả Bán Tiên nhìn nhau, chuyện Tiểu Anh Vũ đã cổ quái như vậy rồi, nói không chừng có liên quan đến nhau.
“Thế nào là không sạch sẽ?”
“Các ngươi không biết à? Trong c·ô·ng viên Tây Sơn có một con nữ quỷ áo đỏ chuyên bắt cóc trẻ con đấy, anh bạn tôi gặp phải rồi, ghê lắm đó!”
“Thật á? Ta không tin đâu! Đã là thời đại nào rồi, làm gì có quỷ gì chứ.” Lục Phi cố ý lắc đầu.
“Hầy! Cậu thanh niên này, thật là đừng có không tin vào những chuyện tà quái đó! Đợi đến lúc cậu gặp phải rồi thì sẽ hối h·ậ·n đấy! Anh bạn tôi gặp phải một lần mà xui xẻo suốt ba tháng trời!”
Người lái xe rất k·í·c·h đ·ộ·n·g, nước bọt bắn cả ra.
“Hôm đó nửa đêm, anh bạn tôi vừa k·é·o một cô gái mặc váy đỏ ở trước một cửa b·ệ·n·h viện.”
“Người phụ nữ đó tóc dài kinh khủng, người thì lại nồng nặc một mùi lạ, ôm một đứa bé trong n·g·ự·c. Lên xe rồi thì nói một câu, 'c·ô·ng viên Tây Sơn'.”
“Lúc đó trời tối nên bạn tôi cũng không nhìn kỹ, thế là chở người phụ nữ kia đi luôn.”
“Trên đường đi, đứa bé kia không hề ồn ào, chỉ im thin thít không ăn không uống gì cả, anh bạn tôi cũng chẳng để ý.”
“Nhưng mùi hôi thối cứ thoang thoảng từ phía sau bay lên, bạn tôi nghĩ bụng, có khi nào hài t·ử ị đùn ra tã hay không, nên muốn nhắc nhở một tiếng.”
“Nhìn lại thì thấy người phụ nữ đó đang cúi gằm mặt xuống như đang ăn thứ gì đó.”
“Tiếng 'bẹp bẹp' phát ra từ t·r·o·n·g m·i·ệ·n·g người phụ nữ đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận