Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 477: thông minh heo mẹ già (2)

Cát Tuệ Vân đem hai phong bao lì xì đỏ lớn đã chuẩn bị từ trước, cung kính đưa cho hai người.
"Chị dâu, ta với Lão Lưu là bạn bè, chút chuyện nhỏ này còn lấy tiền, khách sáo quá." Lục Phi đương nhiên nhận lấy.
Kinh Kiếm đếm tiền lì xì, ai ngờ chỉ lấy có 2000 tệ, trả lại toàn bộ số còn lại cho Cát Tuệ Vân, một mực nói mời hắn đến xem việc này không đáng giá nhiều tiền như vậy.
Lục Phi hận không thể vả cho hắn một cái.
Cho hắn cơ hội kiếm tiền mà hắn không kiếm, đáng đời nghèo!
Làm xong việc này, thời gian cũng đã muộn.
Cát Tuệ Vân mời mọi người ăn cơm ở khu du lịch nông nghiệp gần đó.
Món gà om củi bốc khói nghi ngút.
Thịt gà ta non mà lại chắc, thêm bánh ngô thơm nức mũi, cùng với rau quả tươi mới vừa hái từ ruộng, khiến mọi người ăn đến quên trời quên đất.
Bữa cơm này tuy không xa hoa, nhưng Lục Phi lại thấy ngon hơn nhiều so với sơn hào hải vị trong các tửu lâu lớn ở thành phố.
Hắn cùng Kinh Kiếm, Khố Khố một trận ăn uống no say, Tiểu Hắc cũng ăn đến căng cả bụng.
Chỉ có Mã Vĩnh Minh là người duy nhất làm mất hứng.
Hắn kéo Cát Tuệ Vân sang một bên, không biết nói gì đó, Cát Tuệ Vân vậy mà bỏ qua cho hắn.
Khi trở về, quan hệ hai người dường như còn thân thiết hơn không ít.
Lưu Phú Quý tức giận đến không nhẹ, cơm cũng chẳng buồn ăn, hùng hục tu một hơi mấy chén rượu: "Chẳng lẽ chỉ có nhẫn vàng thôi sao? Ta không lẽ không mua nổi chắc!"
Lúc này Lục Phi mới để ý, trên tay Cát Tuệ Vân có thêm một chiếc nhẫn vàng.
Xem ra nàng đã chọn Mã Vĩnh Minh.
Dù sao cũng không có chứng cứ nào chứng minh Viên Tiên Sư thông đồng với Mã Vĩnh Minh.
Lưu Phú Quý chuyến này coi như toi công vô ích.
Lục Phi liếc nhìn chiếc nhẫn vàng mấy lần, lắc đầu, không đưa ra ý kiến.
Trong bữa ăn, Hổ Tử tất bật chạy tới chạy lui, đặc biệt nhiệt tình gắp thức ăn, rót trà bưng nước cho mọi người.
"Người ta mời ăn cơm, ngươi cứ chạy trước chạy sau, không biết còn tưởng ngươi là con rể người ta đấy." Lục Phi trừng mắt liếc hắn một cái.
"Ông chủ, anh nói gì vậy! Con rể gì chứ, sao tôi nghe không hiểu gì cả, a ha ha ha ha ha."
Hổ Tử cười hề hề, càng thêm sốt sắng làm việc.
Nụ cười này làm Kinh Kiếm giật mình suýt đánh rơi cả bát xuống đất.
"Lục Phi, hắn sao vậy?"
"Không có gì, hơi bị sốt."
"Bệnh gì kỳ vậy, có lây không đấy?"
Kinh Kiếm vội vàng tránh xa Hổ Tử, kéo Lục Phi ra một bên, rồi nói: "À phải rồi, có chuyện tiếu lâm ở cái thôn này, ta vừa định kể cho cậu nghe."
"Chuyện gì?"
"Mấy ngày nay, ta tìm bảo địa phong thủy cho phụ thân của Cát nữ sĩ, thường xuyên ăn cơm trong thôn này, nghe nói trong thôn có một con heo nái đặc biệt thông minh, hiểu cả nhân tính."
"Cậu nói cái gì?"
Lục Phi thiếu chút nữa phun hết canh ra ngoài.
"Heo nái?!"
"Đúng đó! Chính là heo nái! Nghe nói con heo nái đó đã sống hơn 40 năm rồi, đặc biệt linh thiêng."
"Mấy năm trước, thôn họ bị một trận lũ lụt, nửa đêm sườn núi bị sạt lở do nước lũ. Nếu không nhờ con heo nái kia liều mạng kêu la, đánh thức cả thôn, thì tất cả đã bị vùi trong đất đá rồi!"
"Từ đó về sau, chủ nhân của heo nái coi nó như con mình mà nuôi."
Kinh Kiếm kể chuyện sinh động như thật, nước miếng bắn cả ra ngoài.
"Nghe nói nó phân biệt được thật giả, thấu hiểu lòng người! Không cần biết tiền thật hay tiền giả, cứ đặt trước mặt nó, nó sẽ nhận ra ngay. Hơn nữa, nó cũng có thể nghe ra ai đang nói thật, ai đang nói dối."
"Thật hay giả vậy, heo mà cũng có linh tính như thế ư?"
Lục Phi tròn mắt kinh ngạc, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy thành công.
Ở nông thôn, động vật có linh tính không phải chuyện hiếm, nhưng thường là chó mèo, lắm khi là trâu già, chứ chưa từng nghe nói heo cũng có linh tính.
Mà heo nhà bình thường chỉ sống mười mấy, hai chục năm, nhưng thực tế nuôi một hai năm là người ta đã đem đi làm thịt rồi, sống đến bốn mươi năm thì quả thực chưa từng nghe thấy!
Chẳng lẽ con heo nái kia đã thành tinh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận