Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 459: chỗ trống hạm (2)

Chương 459: Chỗ trống hạm (2)
Chưa đến nửa phút, ánh mắt của Hạo Hạo đã rã rời đi nhiều, phảng phất như buồn ngủ và mệt mỏi lắm rồi, còn ngáp lên nữa.
Nhưng nó vẫn không chịu ngủ, cố gắng trợn to mắt, dùng ánh mắt ác độc bức bách Lục Phi phải trả lại gương đồng cho mình.
"Vẫn chưa đủ sao?"
Lục Phi lại lấy ra một chiếc đèn cổ kiểu cũ, châm lửa.
Ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên xua tan sự âm u trong phòng ngủ, mùi dầu vừng nhàn nhạt khuếch tán ra.
Mùi thơm này phảng phất mang theo một loại lực lượng thần kỳ nào đó, khiến cho mọi người đang lo lắng bực bội trong lòng lập tức yên ổn hơn rất nhiều.
Hạo Hạo chậm rãi nhắm mắt lại, cuối cùng thiếp đi.
"Đây cũng là bảo bối gì?"
Nhìn cái chén đèn dầu kia, trong lòng Hướng đại sư không ngừng hâm mộ, thầm nghĩ quả nhiên là chữ Tà hào, bảo vật thật là nhiều!
Sau này có cơ hội, nhất định phải đến chữ Tà hào đổi một cái bảo vật mới được.
"Xuất phát!"
Thấy Hạo Hạo đã ngủ say, Lục Phi thu hồi ngọn đèn, đối với La Hưng Phát ra dấu tay.
"Được!"
La Hưng Phát lúc này mới nói cho thê tử kế hoạch tiếp theo, thê tử vừa mừng vừa sợ, nước mắt lại trào ra.
Hai vợ chồng đơn giản thu dọn một chút, liền ôm lấy Hạo Hạo.
Ngay sau đó cả đoàn người, nhẹ chân nhẹ tay mang theo Hạo Hạo xuống lầu.
Tiểu Hắc cẩu đang ở dưới lầu chơi, tiểu gia hỏa này lớn rồi, không thích vào ba lô nữa, càng thích tự mình chơi ở bên ngoài.
Con Tiểu Linh cẩu này mười phần thông minh, Lục Phi cũng không lo lắng nó sẽ chạy mất.
"Tiểu Hắc, lại đây."
Lục Phi gọi Tiểu Hắc cẩu.
Mọi người lên xe thương vụ của Hướng đại sư, khua chiêng gõ trống xuất phát về quê của La Hưng Phát.
Cũng may khoảng cách không tính quá xa, ngay ở một thôn phía ngoài thành.
La Hưng Phát chỉ đường cho lái xe, đến ngoài thôn trời đã tảng sáng.
Từ xa Lục Phi đã thấy, bên ngoài thôn có mảng rừng trúc xanh biếc lớn, phòng ở trong thôn cũng phần lớn là loại phòng ngói xanh mà Thông U đã thấy.
Xe dừng lại ở một đoạn đường còn cách thôn.
"La tiên sinh, không thể đưa Hạo Hạo vào thôn được, để tránh đánh rắn động cỏ. Hướng đại sư không tiện, ở lại trong xe trông Hạo Hạo, đừng để nó tỉnh lại, ta và ngươi đi tìm người là được."
"Đi, nghe Lục Chưởng Quỹ."
Tất cả mọi người không có ý kiến gì, Lục Phi liền cùng La Hưng Phát xuống xe.
"Lão công, các anh phải cẩn thận đó!" Thê tử La Hưng Phát ôm con ngủ say, mặt đầy lo lắng.
"La Thái Thái yên tâm, có Lục Chưởng Quỹ ở đây, không có việc gì đâu." Hướng đại sư lên tiếng an ủi.
La Hưng Phát liếc nhìn vợ con, mang theo Lục Phi đi vào thôn.
Trong thôn tuy rừng trúc và nhà ngói xanh không ít, nhưng mỗi nhà vẫn có sự khác biệt, cứ tìm từng nhà, luôn có thể tìm ra.
"Hưng Phát à, sao giờ này lại trở về? Chẳng phải các anh đã làm lễ tạ mộ cho cha mẹ rồi sao?"
Trong thôn có người dậy sớm nhìn thấy La Hưng Phát, chào hỏi hắn.
"Lần trước về, không cẩn thận làm rơi mất Văn Kiện ở lão trạch, về lấy một chút."
La Hưng Phát nở nụ cười gượng, viện một lý do cho qua.
Hai người vừa đi vừa nhìn trong thôn, cuối cùng ánh mắt Lục Phi khóa chặt vào một căn nhà cũ nát.
Hắn đi vòng quanh bên ngoài căn nhà, cẩn thận so sánh ở các góc độ khác nhau.
Hắn nhớ kỹ, trong tấm hình của Thông U, rừng trúc dựa vào tường rào để sinh trưởng. Đồng thời, bậc cửa của căn phòng có một lỗ hổng.
Trong dân gian có thuyết pháp rằng, bậc cửa có thể cản tà, nếu hỏng thì nhất định sẽ tu bổ ngay.
Nhưng bậc cửa nhà này, nhìn qua đã thiếu một đoạn thời gian rồi, cho nên hắn ấn tượng rất sâu.
"Chắc là chỗ này!" Lục Phi xác định.
"Cái này?"
La Hưng Phát giật nảy mình, vẻ mặt phức tạp.
"Đây là nhà của Lương Thúc, lão trạch nhà ta ở ngay bên cạnh... không thể nào, là Lương Thúc sao?"
"Gần vậy sao?"
Lục Phi cũng hết sức bất ngờ, nhưng ngẫm lại cũng đúng, ở gần mới có cơ hội ra tay với đứa trẻ.
"Lão nhân nhà này có tiếp xúc với Hạo Hạo chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận