Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 275: khát nước bệnh

Lục Phi nheo mắt, đánh giá khối thịt màu xám trắng dưới đáy vại gạo.
“Nhìn thế nào mà giống thái tuế thịt ta từng thấy ở đạo quán trước kia vậy?”
Mấy miếng thái tuế thịt kia rời khỏi nước rất nhanh đã bị hủ hóa mất rồi, còn khối thịt này lại được ngâm trong nước, lẽ nào thật sự là cùng một loại vật chất?
“Đổng tiền bối, xin hỏi đây là vật gì?”
Lục Phi nhìn một hồi rồi đóng nắp vại lại.
“Lục chưởng quỹ người thật sự là quá lời rồi! Ta chỉ là một bà già xem bói, sao dám xưng tiền bối trước mặt những người như các vị của chữ Tà hào chứ?” Đổng Thần Bà vội vàng đứng lên khoát tay.
“Nếu ngươi không chê thì cứ gọi ta Đổng di.”
Hỏi Mễ là một loại pháp thuật dân gian giống như chiêu hồn, bà cốt thông qua việc hỏi Mễ để mời quỷ hồn lên người mình, thông qua phương thức gần giống như quỷ nhập, để người sống cùng người chết có thể giao tiếp.
Loại pháp thuật này thường dùng khi trong nhà có người thân vừa qua đời, muốn biết người chết có tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không, hoặc gia đình gặp chuyện bất an, vận rủi quấn thân, muốn biết mình có va phải chuyện gì hay không.
Đây cũng là một nghề Âm Dương giúp người tiêu tai giải nạn.
Những người biết về hỏi Mễ thường là phụ nữ lớn tuổi, ít thấy nam giới, bởi vì nữ giới âm khí nặng hơn, việc chiêu hồn sẽ dễ thành công hơn.
Đổng Thần Bà chính là loại bà cốt hỏi Mễ giúp người xem bói này.
Trong giới Huyền Môn giang hồ có rất nhiều nghề, mỗi nghề đều có những bản sự đặc biệt riêng.
Trong mắt Lục Phi, mỗi một người trong Huyền Môn giúp người tiêu tai giải nạn đều đáng được tôn kính, không liên quan đến năng lực cao hay thấp.
“Được, Đổng di!” Lục Phi cười gật đầu, “Thứ này nhìn cổ quái quá, rốt cuộc là cái gì vậy?”
“Lục chưởng quỹ cậu cũng không biết sao?”
“Nhìn thì giống thái tuế thịt.”
Đổng Thần Bà lại đứng lên, trợn tròn mắt: “Thật sự là thái tuế hả? Nghe nói thái tuế là đồ tốt, nhưng cái đồ chơi này tà hồ lắm, nó bò ra từ miệng người chết đấy!”
“Bò ra từ miệng người chết?” Lục Phi kinh ngạc, “Đổng di, rốt cuộc là chuyện gì, cô ngồi xuống từ từ nói.”
“Nhắc tới thì cũng đáng thương!”
Đổng Thần Bà ngồi xuống lần nữa, khẽ thở dài.
“Mấy ngày trước, có một người bà con xa đến chỗ ta để hỏi Mễ, con nhà họ đột nhiên mắc bệnh lạ, đầu tiên là ngày nào cũng kêu khát, uống bao nhiêu nước cũng không đủ.”
“Sau đó là, đứa bé càng ngày càng gầy, vốn là một thằng nhóc trắng trẻo bụ bẫm, chưa đến nửa tháng đã gầy đến không ra hình người.”
“Nghe nói đến bệnh sợ nước, đó là người bị chó dại cắn, mắc bệnh dại. Chứ chưa nghe nói đến bệnh khát nước đến như vậy.”
“Cái thùng đựng nước lớn kia, một mình nó một ngày có thể uống đến bảy, tám thùng!” Đổng Thần Bà chỉ vào cái máy đun nước trong tiệm cầm đồ mà khoa tay.
“Bảy, tám thùng?” Lục Phi và Hổ Tử kinh hãi nhìn nhau.
“Quá đáng rồi đấy, một thùng nước này bọn ta uống cả tuần còn chưa hết, nó một ngày uống bảy, tám thùng, bụng không vỡ ra sao?”
“Không chỉ bụng không vỡ, nó còn không đổ mồ hôi, đi vệ sinh cũng rất ít.” Vẻ mặt Đổng Thần Bà tràn đầy vẻ khó tin.
“Uống bao nhiêu nước vào bụng cũng như biến mất hết, càng uống càng khát.”
“Hai vợ chồng người thân thích của ta lo lắng lắm, đưa con đến bệnh viện, nhưng khám không ra bệnh gì, nghĩ chắc có phải va phải cái gì không nên đến tìm ta hỏi thử.”
“Đứa bé đó hồi nhỏ ta còn bế qua, ngoan lắm! Ta cũng là người làm mẹ mà, đương nhiên phải xem xét cho người ta cẩn thận rồi!”
“Nhưng mà, lạ ở chỗ, ta hỏi mấy lần cũng không thấy có thứ bẩn thỉu nào quấn lấy nó, ta khuyên họ mau đưa đứa bé đến bệnh viện lớn hơn, có lẽ là bệnh hiếm gặp gì đó, để chậm trễ bệnh tình.”
“Đáng tiếc thay, bọn họ vừa tìm xong đường, vừa chuẩn bị lên xe đi thì đứa bé tắt thở.”
Đổng Thần Bà lắc đầu, trong mắt đầy vẻ tiếc nuối.
“Hai vợ chồng khóc đến trời đất u ám.”
“Đứa bé từ nhỏ thân thể đã tốt, sao lại đột nhiên mắc phải một trận bệnh quái ác như vậy?”
“Người mẹ đau khổ đến chết đi sống lại, ôm chặt đứa con không cho ai đưa đến nhà tang lễ.”
“Kết quả đến ban đêm, Lục chưởng quỹ cậu đoán xem chuyện gì xảy ra?”
Lục Phi rất phối hợp mà hỏi: “Thế nào?”
Hổ Tử ở bên cạnh dỏng tai, đến cả lạc rang cũng không bóc, nghe vô cùng chăm chú.
“Đứa bé kia đột nhiên ngồi dậy!” Đổng Thần Bà khoa trương làm một động tác, “Không chỉ ngồi dậy, nó còn đi đi lại lại trong phòng!”
“Ghê vậy, đây là đội xác?” Hổ Tử kinh hô.
“Còn tà dị hơn cả đội xác nhiều!” Đổng Thần Bà ra sức khoát tay, “Đội xác thì người chết nhiều nhất chỉ trợn mắt, ngồi dậy thôi, thân thể vẫn cứng đờ, sao mà đi lại được?”
“Đứa bé kia ngoài việc nhắm nghiền hai mắt thì y như người sống, cứ đi dạo khắp phòng.”
“Người mẹ mừng phát điên, còn tưởng con mình sống lại! Nhưng chị ta gọi thế nào nó cũng không đáp, đưa tay kéo nó cũng không phản ứng, thân thể thì lạnh ngắt.”
“Chị ta không hiểu chuyện gì, cứ đi theo con, thấy nó có vẻ sốt ruột lắm, như đang tìm cái gì đó.”
“Cuối cùng, nó chạy vào nhà vệ sinh, nhất quyết nhào đầu vào bồn cầu.”
“Hai vợ chồng hoảng sợ, vội vàng kéo con ra, nhưng nó ôm chặt lấy bồn cầu, rồi yết hầu nó động một cái, phun ra một đống đồ như thế này.”
“Phun ra xong, đứa bé đổ gục xuống, không bao giờ đứng dậy được nữa, chẳng khác gì người chết.”
“Vật kia thì nằm im lìm trong bồn cầu.”
Đổng Thần Bà liếc nhìn vại gạo, rồi lại thở dài.
“Hai vợ chồng không biết chuyện gì, trong lòng sợ vô cùng, nhưng nghĩ lại thì chắc chắn cái chết của con họ có liên quan đến vật này.”
“Anh họ ta, tức là bố của đứa bé, đeo găng tay nilon, vớt thứ này lên cho vào thùng nước.”
“Xác đứa bé giờ vẫn nằm trong tủ lạnh đó, mẹ nó cứ khăng khăng là con còn sống lại được, đến lúc đó chị ta còn muốn bắt bố nó nhét vật kia vào miệng con.”
Hổ Tử không khỏi tặc lưỡi: “Vớt từ trong bồn cầu lên không thấy ghê tởm à? Hơn nữa, cái thứ kia nhìn đã thấy có vấn đề rồi, sao còn dám nhét vào miệng đứa bé.”
“Cậu còn chưa có con đúng không?” Đổng Thần Bà nhìn Hổ Tử, nở một nụ cười chua chát, “Con cái là mạng của người mẹ mà, chỉ cần có thể cứu con sống lại, ai còn lo đến cái gì chứ?”
“May mà anh họ tôi còn tỉnh táo, không đồng ý, sau khi dọn dẹp cho đứa bé xong, anh ấy liền mang theo thùng nước đến tìm tôi.”
“Tôi cũng không biết nó là cái gì! Chỉ cảm thấy nó tà dị, nên dùng cái bùa phong lại, khỏi nó chạy lung tung.”
“Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có chữ Tà hào là chuyên giải quyết những thứ ly kỳ cổ quái này thôi, nên tôi mới tìm đến Lục chưởng quỹ đây.”
Đổng Thần Bà nhìn Lục Phi.
“Lục chưởng quỹ, cậu nói xem, cái thứ này có thật là thái tuế không? Người ta bảo thái tuế ăn vào thì trị được bách bệnh, còn tăng tuổi thọ, vậy mà con của anh họ tôi, ngược lại còn mắc bệnh mà chết là sao?”
“Đổng di, thái tuế cũng chia ra loại tốt loại xấu. Có một loại thái tuế gọi là tà thái tuế, nó sẽ hại người.” Lục Phi trầm ngâm nói.
“Nhưng chỉ dựa vào mấy chuyện này thì chưa thể xác định cái khối thịt trong thùng gạo có phải là tà thái tuế hay không.”
“Trước khi đứa bé mắc bệnh, nó có đi đâu hay ăn cái gì đặc biệt không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận