Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 347: đánh hạn xương

Trên giường bệnh, môi hai người già khô nứt, da dẻ khô ráp, không biết có phải vì sốt cao hay không mà thân thể có dấu hiệu m·ấ·t nước nhẹ.
Vầng trán của họ thì bị hắc khí nồng đậm bao quanh, mí mắt, môi và móng tay đều có chút biến đen.
Lục Phi không khỏi nhíu mày.
S·á·t khí quá nặng!
Chữ "Quỷ" khắc trên người chỉ có thể áp chế, không để tình hình của hai người trở nên tồi tệ hơn, chứ không thể thanh trừ s·á·t khí.
"Hổ t·ử, rốt cuộc bọn họ đã trêu chọc phải thứ gì?"
Vùng rìa chữ "Quỷ" trên người hai người già có chút chuyển đen, có dấu hiệu bị s·á·t khí thẩm thấu.
Lục Phi dùng chữ "Quỷ" mới khắc để thay thế.
"Lão bản, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Hổ t·ử liếc nhìn bố mẹ rồi chỉ ra ngoài giường bệnh với Lục Phi.
"Được."
Lục Phi kiểm tra lại, thấy vẻ mặt của hai người già đang ngủ say đã an ổn hơn nhiều thì cùng Hổ t·ử ra khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện Hương trấn không có nhiều người, vắng vẻ, yên tĩnh.
Hổ t·ử dựa vào bức tường loang lổ, đốt lại điếu t·h·u·ố·c, thở dài một hơi.
"Thôn chúng ta năm nay rất tà môn, đầu tiên là nạn h·ạn h·án, không thu hoạch được một hạt lương thực nào."
"Sau đó lại liên tiếp có người b·ệ·n·h c·hết."
"Người trong thôn cảm thấy không phải điềm tốt, bàn bạc rồi mời một lão đạo sĩ từ bên ngoài đến xem sự tình. Lão đạo sĩ giúp thôn cầu mưa, nhưng cuối cùng mưa không những không đến mà còn rước họa vào thân."
"Cầu mưa?" Lục Phi nhíu mày.
Cầu mưa là một loại đại t·h·u·ậ·t mượn sức từ trời, cần đạo hạnh rất sâu.
Chẳng lẽ vì năng lực lão đạo sĩ kia không đủ nên cầu mưa không thành, ngược lại còn dẫn tới tà túy?
"Lão đạo kia dùng cách gì để cầu mưa?"
"Lão bản, 'đ·á·n·h hạn x·ư·ơ·n·g' ông nghe qua chưa?" Hổ t·ử nhả một làn khói, quay đầu nhìn Lục Phi với đôi mắt đỏ ngầu mệt mỏi.
"'đ·á·n·h hạn x·ư·ơ·n·g'? Đương nhiên ta nghe qua rồi." Lục Phi gật đầu.
Người xưa cho rằng hạn hán xảy ra là do có Hạn Bạt.
Sự tồn tại của Hạn Bạt có nhiều ý kiến khác nhau.
Có người nói đó là một loại quái vật gây ra khô hạn, xuất hiện trong thần thoại thời cổ.
Có người lại bảo đó là do con gái của Hoàng Đế, Nữ Bạt, biến dị mà thành.
Thậm chí, có người còn cho rằng đó là một loại cương t·h·i.
Không có một ý kiến thống nhất.
Điểm chung duy nhất là, quái vật này sẽ mang đến hạn hán.
Tất nhiên, "hạn x·ư·ơ·n·g" trong lời Hổ T·ử có thể khác với Hạn Bạt trong truyền thuyết, gần với cách giải thích thứ ba hơn.
"Thôn chúng ta khô hạn mấy tháng nay, cùng nằm trong một khe núi lớn, những thôn khác đều có mưa, chỉ mỗi thôn ta là không, đôi khi thấy mây đen đã tụ trên trời rồi nhưng lát sau lại tản đi. Rất lạ!"
Hổ t·ử khàn giọng kể tiếp.
"Lão đạo sĩ kia nói là do thôn chúng ta có 'hạn x·ư·ơ·n·g' chôn cất. Nhất định phải tìm ra mộ 'hạn x·ư·ơ·n·g' rồi 'đ·á·n·h hạn x·ư·ơ·n·g' cầu mưa thì thôn ta mới có mưa."
"Thôn chúng ta cũng từng nghe về việc chôn 'hạn x·ư·ơ·n·g' nên tin lời lão đạo sĩ, dẫn hắn đến nghĩa địa."
"Lão đạo sĩ đi đi lại lại trong nghĩa địa rồi chỉ vào một ngôi mộ mới, nói chính là nó. Ông ta bảo người trong thôn đào mộ lên, lấy t·h·i cốt ra 'quất bạo chiếu'."
"Ngôi mộ đó là của thím Rễ Già, người mất năm ngoái. Ban đầu thúc Rễ Già không vui, nhưng không chịu n·ổi sự thúc giục của mọi người nên đành đồng ý."
"Mọi người đào t·h·i cốt của lão thái thái lên 'quất' một hồi rồi đem hỏa t·h·iêu, còn t·r·ả cho lão đạo sĩ một khoản tiền lớn."
"Ai ngờ đâu, mưa chẳng thấy đâu mà ngược lại..."
Hổ t·ử cau mày thành một cục lớn, nắm đấm siết c·h·ặ·t.
"Từ hôm đó trở đi, trong thôn không yên ổn! Cứ tối đến là có gia súc bị c·ắ·n c·hết, người trong thôn thì hết người này đến người khác sinh bệnh, triệu chứng đều là p·h·át sốt."
"Dùng cách gì cũng không hạ sốt được, có mấy người còn c·hết khát vì p·h·át sốt m·ấ·t nước, giống như mấy luống hoa màu ngoài đồng vậy."
"Lão đạo sĩ kia thì đã ôm tiền chuồn mất, mọi người không biết phải làm sao, mỗi ngày sống trong lo lắng."
Hổ t·ử cầm điếu t·h·u·ố·c, mặt mày buồn rười rượi.
"Tục 'đ·á·n·h hạn x·ư·ơ·n·g' cầu mưa có từ xưa, nghe nói 'hạn x·ư·ơ·n·g' là do người mới chôn cất biến dị mà thành." Lục Phi lấy từ trong ba lô ra một chai nước đưa cho Hổ T·ử.
"T·h·i t·hể 'hạn x·ư·ơ·n·g' không giống với t·h·i t·hể thông thường, sẽ không phân hủy, toàn thân mọc đầy lông xanh, cao hơn người thường rất nhiều, còn mọc răng nanh rất dài!"
"T·h·i t·hể mà thôn các người đào lên có phải như vậy không?"
Hổ t·ử ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi nghe mấy ông chú kể lại thì đúng là t·h·i t·hể đó không bị phân hủy, mọc lông xanh, trông rất đáng sợ."
"Nếu vậy thì không có 'đ·á·n·h' sai rồi, sao lại không có mưa mà còn xảy ra chuyện?" Lục Phi hơi nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc, "Xem ra chuyện ở thôn các người không đơn giản như vậy, chỉ nói không thì vô ích, vẫn phải đến thôn các người một chuyến."
"Lão bản, làm phiền ông rồi!"
Hổ t·ử vô cùng cảm kích.
"Ông cho tôi nghỉ phép vốn là có ý tốt, ai ngờ trong thôn lại xảy ra chuyện quái quỷ này, còn khiến ông vất vả chạy tới..."
"Không giải quyết xong rắc rối ở thôn các ông thì biết đến bao giờ ông mới quay về? Ai làm việc trong tiệm? Ai nhặt p·h·â·n cho Tiểu Hắc?" Lục Phi cố ý cắt ngang, trêu ghẹo.
"Làm việc thì tôi không ngại! Còn Tiểu Hắc...thì không thể để nó bớt đi vệ sinh một chút sao?"
Quả nhiên, Hổ t·ử cũng cười th·e·o, tâm trạng bớt căng thẳng hơn.
Dù sao có lão bản đến là hắn không sợ rồi, dù có chuyện gì lão bản cũng có thể giải quyết được.
"Được thôi, lát nữa gặp nó ông tự nói với nó, nó đang đợi trong xe đấy." Lục Phi xua tay, "Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta vào thôn ngay thôi."
"Vâng, tôi đi sắp xếp một chút! Chị họ tôi làm ở bệnh viện này, tôi nhờ chị ấy giúp tôi trông nom bố mẹ."
Hổ t·ử nhanh chóng thu xếp ổn thỏa cho bố mẹ rồi theo sát Lục Phi ra xe.
Tiểu Hắc hiếm khi nhiệt tình nhào tới, ra sức vẫy đuôi với Hổ t·ử, khiến hắn cảm động không thôi, liên tục cảm thán là không uổng công mình nhặt p·h·â·n cho nó.
"Để tôi lái cho!"
Lục Phi đưa tay lái cho Hổ t·ử.
"Lâu lắm rồi không đụng vào xe, cũng nhớ nghề đấy."
Hổ t·ử chạm tay vào vô lăng, nhanh nhẹn kh·ở·i đ·ộ·n·g xe và nhấn ga.
Chiếc xe việt dã đen bóng loáng rời khỏi bãi đỗ, hướng về phía núi mà đi.
Nhà của Hổ T·ử ở Triệu Gia Câu, vì người dân ở đây đều mang họ Triệu.
Khi xe tiến vào núi thì đường bê tông cũng không còn.
Con đường đất lởm chởm ổ gà, xóc nảy một hồi, cuối cùng cũng đưa xe đến được cổng thôn.
"Lão bản, xe chỉ đi được đến đây thôi ạ."
Hổ T·ử xuống xe trước, mở cửa cho Lục Phi.
"Thôn chúng ta không lớn, chỉ có vài chục hộ gia đình thôi. Đa số người trẻ tuổi trong thôn đều đã vào thành làm việc, chỉ còn lại một số người già và trẻ em."
Lục Phi đặt chân xuống đất, đ·á·n·h giá ngôi làng nhỏ nằm khuất trong hốc núi.
Lúc này, trời đã nhá nhem tối.
Ngôi làng âm u, mang một vẻ ngột ngạt khó tả.
"Hôm đó, khi tôi hớn hở trở về, ngay khi bước vào làng tôi đã cảm thấy không khí có gì đó sai sai, mặt ai cũng không có vẻ gì là tươi tỉnh." Hổ t·ử vừa nói vừa dẫn Lục Phi vào thôn.
Tiểu Hắc đánh dấu lãnh thổ bằng mùi hương của mình trên mặt đất, rồi nhanh chóng đuổi theo hai người.
Trong làng vô cùng tĩnh lặng, những ngôi nhà cũ kỹ le lói vài ánh đèn, cửa sổ các nhà đều đóng c·ặ·n kẽ, ngay cả tiếng c·h·ó sủa cũng không có.
Hổ t·ử liếc nhìn Tiểu Hắc, chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt trở nên khẩn trương, một tay ôm chầm lấy nó.
"Phải cẩn t·h·ậ·n một chút, c·h·ó trong thôn c·h·ết hết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận