Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 67: Thiên long phòng đấu giá

**Chương 67: Thiên Long Phòng Đấu Giá**
"Ta vẫn chưa tra ra được, những điều trên đều là phỏng đoán cá nhân ta!"
Dưới ánh đèn, vẻ mặt Lương Ca có chút chán nản.
"Dù ta đã rời khỏi đội cảnh sát vì một vài lý do và không còn điều tra án nữa, nhưng vụ án này, từ đầu đến cuối ta không thể quên."
"Nghe nói, không lâu trước đây, ở phố đồ cổ lại phát sinh vụ thảm án kỳ quái, ta liền để ý."
"Hai vụ án ở phố đồ cổ, một là tự sát, một là giết người, nhưng có một điểm tương đồng, đó là cả hai đều thực hiện những hành vi kinh khủng, trái với lẽ thường và không thể tưởng tượng được."
Nói đoạn, ánh mắt dò xét của hắn lại dừng trên người Lục Phi.
"Lục Chưởng Quỹ, ngươi có thể khiến Lương Lão Bản đột ngột biến mất, ta nghĩ, hẳn ngươi đã giúp ông ta tìm ra hung thủ."
Lục Phi không khỏi nhìn lại người đàn ông lôi thôi lếch thếch này.
Chỉ dựa vào việc mình từng chào hỏi Hổ Tử và Lương Lão Bản mà hắn có thể điều tra ra nhiều chuyện như vậy, năng lực điều tra quả nhiên không tầm thường.
Tạ Dao thật lòng giúp mình tìm kiếm tung tích gia gia.
Đã vậy, không cần phải giấu giếm gì, chỉ cần đối phương không liên quan đến gã đàn ông đeo kính râm mua đao là được.
"Coi như là tìm được rồi đi." Lục Phi nói.
"Là cái gì?" Lương Ca chăm chú nhìn Lục Phi.
Tạ Dao cũng vô cùng tò mò.
Lục Phi nói: "Một thanh đao không sạch sẽ."
"Đao không sạch sẽ, có phải là tà vật mà tiệm cầm đồ Chữ Tà các ngươi hay nhắc đến?"
Mắt Lương Ca mở lớn, sốt sắng muốn nhận được câu trả lời từ Lục Phi: "Trên phố đồ cổ có lời đồn rằng, trước khi xảy ra chuyện, Lương Lão Bản đã mua một món đồ cổ thần bí."
"Không sai, đó là đao chặt đầu thời cổ, sát nghiệt quá nặng, chỉ có hậu nhân của đao phủ mới trấn áp được. Người khác cầm con đao này sẽ bị ảnh hưởng, muốn giết chóc."
Thật ra, bề ngoài chỉ là một thanh đao, kỳ thực là lòng tham của Lương Lão Bản.
Nếu không vì lòng tham của ông ta, không để ý đến sự từ chối của người nông dân, kiên quyết mua thanh đao này, thì cũng sẽ không ủ thành thảm kịch sau đó.
"Người bị hại trong vụ lột da chắc chắn cũng như vậy!"
Bàn tay cầm thuốc lá của Lương Ca run nhè nhẹ.
Bao nhiêu năm suy đoán, cuối cùng cũng tìm được bằng chứng, vô cùng kích động.
"Lục Chưởng Quỹ, ta muốn xin ngươi giúp ta tìm ra hung thủ này!"
"Nhưng vấn đề là, ta hoàn toàn không biết gì về "hung thủ" đó cả, ta không dám chắc mình giúp được gì." Lục Phi thận trọng nói.
Nếu thật sự là một tà vật có thể khiến người ta tự tay lột da mình, chỉ nghĩ thôi cũng thấy áp lực.
Huống chi, đây chỉ là phỏng đoán của Lương Ca, chưa chắc đã là tà vật gây rối.
"Ta sẽ khởi động lại điều tra, đem hồ sơ của mấy vụ án so sánh lại, không bỏ qua bất kỳ vật giống nhau hoặc manh mối nào ở hiện trường." Trong mắt Lương Ca dường như có ngọn lửa hy vọng đang bùng cháy.
"Lục Chưởng Quỹ, dù ta đã cởi bỏ bộ cảnh phục, ta không muốn thấy có người bị hại chỉ vì những vụ án mà ta từng không điều tra ra được!"
"Đây là điều mà bất kỳ cảnh sát nào cũng không thể chấp nhận!"
Nhìn vào ánh mắt của hắn, Lục Phi không khỏi bị sự kiên trì của hắn cảm nhiễm, gật đầu nói: "Nếu thật là tà vật quấy phá, ta nhất định giúp một tay!"
"Quá tốt rồi!"
Lương Ca nở nụ cười thật tươi, vui vẻ như một đứa trẻ hơn 30 tuổi.
Để cảm tạ, hắn chủ động nói sẽ tiếp tục tìm kiếm tin tức về gia gia Lục Phi, đồng thời nếu Lục Phi cần hắn giúp đỡ gì, hắn sẽ toàn lực ứng phó.
Sau một hồi tiếp xúc, Lục Phi vẫn rất thích vị đại ca bề ngoài lôi thôi lếch thếch, nhưng thực chất lại chính nghĩa này.
Trao đổi phương thức liên lạc, Lục Phi và Hổ Tử chuẩn bị rời đi.
"Lục Chưởng Quỹ, ta đưa ngươi đi." Tạ Dao chủ động lái xe đến.
Trong chiếc xe bôn-ba điệu thấp thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt.
Hổ Tử rất biết điều, ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt giả vờ ngủ gà ngủ gật.
"Lương Ca lớn hơn ta 10 tuổi, trong ấn tượng của ta, anh ấy từ nhỏ đã là một đại ca ca chính nghĩa, sau khi lớn lên làm cảnh sát, chúng tôi đều không ngạc nhiên chút nào."
"Nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì, anh ấy đột ngột rời khỏi đội cảnh sát. Chúng tôi hỏi anh ấy, anh ấy không chịu nói gì cả, một mình chạy đến phố cũ mở một văn phòng thám tử."
"Anh ấy bây giờ dù có chán chường, nhưng làm việc vẫn đáng tin cậy như trước đây."
Tạ Dao cao hứng vì mình đã giúp được Lục Phi, cảm giác áy náy giảm bớt không ít.
"Nhờ có cô giúp đỡ." Lục Phi mỉm cười với nàng.
"Khách khí gì chứ, đều là việc ta nên làm mà."
Tạ Dao khẽ cười, thấy Lục Phi không mấy vui vẻ, nghĩ đến chuyện của gia gia và cha mẹ hắn, không khỏi chạnh lòng.
Nàng dịu dàng nói: "Lục Lão Gia tử không phải người bình thường, ta tin ông ấy không dễ dàng xảy ra chuyện đâu, một ngày nào đó ngươi sẽ tìm được ông ấy."
"Ừm." Lục Phi cảm nhận được thiện ý của nàng, cảm kích gật đầu.
Tạ Dao người này không tệ, có thể làm bạn bè.
Trở lại phố đồ cổ.
Đêm nay, Lục Phi mất ngủ.
Dưới ánh đèn bàn, hắn hết lần này đến lần khác xem đi xem lại mấy trang tư liệu mỏng manh kia.
Cuối cùng cũng tìm được manh mối về gia gia, hắn vốn nên rất vui mừng, nhưng vừa nghĩ đến cái chết của cha mẹ rất có thể không phải tai nạn, hắn làm sao cũng không thể vui nổi.
Nếu không phải quá muộn, hắn hận không thể lập tức đến ngay Thiên Long Phách Mại Hành để hỏi cho rõ ràng.
Bản đồ da dê ghi lại cái gì? Có phải có liên quan đến cái chết của cha mẹ hay không? Gia gia có phải đã đi đến địa điểm được ghi lại trên đó?...
Quá nhiều vấn đề.
Trong đầu rối bời, gần như là trợn tròn mắt đến hừng đông.
Ngày hôm sau, Thiên Long Phách Mại Hành vừa mở cửa.
Lục Phi và Hổ Tử đã đi vào.
Lúc này chưa có khách nào, hai cô lễ tân đang nhỏ giọng nói chuyện sau bàn tiếp tân.
"Hiểu Dương, cô nghe chuyện về món đồ Hành Lý mới nhận chưa?"
"Thế nào?"
"Nghe nói ai thấy rồi cũng phát điên, Linh Linh đã xem rồi, mấy hôm nay cô ấy không đi làm, liệu có phải là..."
"Đừng nói bậy, một lát nữa để Vạn Tổng nghe thấy lại mắng chúng ta."
"Hành Lý xảy ra chuyện này, khiến người ta hoang mang lo sợ, lại còn không cho người ta nói?"
"Nhỏ tiếng thôi, có khách đến."
Lúc này, Lục Phi bước đến bàn tiếp tân hỏi: "Xin chào, cho hỏi Vạn Xuân Huy có ở đây không?"
"Ngài tìm Vạn Tổng?"
Cô lễ tân mặc đồng phục chỉnh tề, trang điểm thanh lịch, dáng vẻ rất xinh đẹp, một người trong số họ nở nụ cười, lễ phép nói: "Xin hỏi ngài muốn đấu giá gì ạ?"
"Không phải, ta... Ta muốn tham khảo ý kiến của Vạn Tổng về một món đồ đấu giá, phiền cô thông báo một tiếng." Lục Phi kiềm chế lại tâm tình nóng nảy, lễ phép nói.
"Chúng tôi có danh sách các món đồ đấu giá mỗi tháng, không cần hỏi Vạn Tổng đâu ạ, tôi đưa cho ngài đây." Cô lễ tân nói rồi đi lấy tài liệu.
"Xin lỗi, món đồ ta muốn tham khảo ý kiến không có trong danh sách gần đây, chỉ có Vạn Tổng mới biết."
Thấy Lục Phi trịnh trọng như vậy, cô lễ tân đoán chừng hắn muốn tham khảo ý kiến về một món đồ đấu giá vô cùng quý giá.
"Vậy ạ... Vậy phiền hai vị vào phòng chờ ngồi một lát, đợi Vạn Tổng đến tôi sẽ thông báo."
Nàng dẫn hai người vào phòng chờ, còn rót nước trà.
"Cảm ơn."
Ngồi xuống, Lục Phi bắt đầu xem xét hoàn cảnh của Thiên Long Phách Mại Hành.
Sự xa hoa trang nhã thì không cần phải nói, nhưng Lục Phi lại nhìn thấy ở một hướng khác của phòng đấu giá có khói đen lờ mờ bốc ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận