Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 172: Âm thai

Chương 172: Âm thai
Khuôn viên trường cũ yên tĩnh, không một tiếng côn trùng hay chim hót.
Chỉ có ngọn gió mát từ ô cửa sổ trống trải, luồn qua những cành lá xanh sẫm, phát ra tiếng xào xạc.
Mọi người nhìn sâu vào trong bùn đất, cái kén khổng lồ như được bện từ tóc đen, cảm giác da đầu từng đợt run lên.
Âm khí nồng đậm quanh quẩn, cái kén phập phồng nhè nhẹ, phảng phất như đang hô hấp.
Từng sợi tơ mỏng màu đen mọc ra từ phía trên, quấn lấy rễ cây thường xuân, chui ra khỏi bùn đất, bò vào vách tường, gần như bao bọc cả dãy lầu ký túc xá bỏ hoang.
Toàn bộ hình ảnh nhìn vào, giống như một cái đầu lâu to lớn, già nua, xõa mái tóc rậm rạp.
“Cái này......là cái gì?” Im lặng vài giây, Tần Giáo Trường rốt cục sắc mặt trắng bệch hỏi.
Khổ Đèn và Thiên Nguyên nhìn nhau, không ai nói được nguyên do.
Bọn hắn từng quen biết không ít quỷ vật, yêu tà, nhưng những thứ dơ bẩn cổ quái như vậy, đây là lần đầu nhìn thấy.
“Tựa hồ là một loại vật dơ bẩn do âm khí và oán khí mà thành.” Đoàn Thiên Khuê nhìn cái kén quỷ dị, đáng sợ kia, lại liếc nhìn bốn phía âm khí âm u, đôi lông mày hoa râm nhăn lại.
“Nơi này là vị trí có liêm đao sát nặng nhất, tất cả âm khí và sát khí tập trung ở đây, kéo dài không tan, từ đó sinh ra vật âm tà.” “Đó không phải là tà vật!” Khổ Đèn bật thốt lên, rồi nhìn Lục Phi, “Lục Chưởng Quỹ, nhà chữ Tà hào của ngươi chuyên thu tà vật, có biết rốt cuộc đây là tà vật gì không?” “Tà vật à......” Lục Phi suy tư, đứng bên hố sâu quan sát, đột nhiên hỏi: “Hiệu trưởng, vị trí những người chết do nhảy lầu, có phải ngay cạnh vật này không?” Tần Giáo Trường nhìn xung quanh, nhớ lại, mới nói: “Tựa như là ở đây......Lục Đồng Học, việc này có vấn đề gì không?” “Ta nghĩ ta biết đây là tà vật gì rồi.” Ánh mắt Lục Phi híp lại.
“Là cái gì?” Mọi người chăm chú nhìn Lục Phi, sắc mặt tràn ngập hiếu kỳ và khẩn trương.
“Đây là một loại âm thai.” Lục Phi cúi đầu xuống, nghiêng tai lắng nghe, “Mọi người cẩn thận nghe xem, trong kén có tiếng tim đập rất nhỏ không?” “Nhịp tim?” Sắc mặt mọi người khẽ biến, đều học theo dáng vẻ của Lục Phi lắng nghe.
Quả thật.
Có tiếng tim đập vô cùng nhỏ xíu, theo cái kén đen đáng sợ phập phồng mà nhảy lên.
“Âm thai muốn thai nghén thành công, cần máu người.” Giọng Lục Phi trầm xuống.
“Quỷ vật muốn giết người bình thường, có trăm phương pháp, vì sao cứ phải để bọn họ nhảy lầu? Vì người ngã chết sẽ có lượng lớn máu tươi chảy ra. Máu tươi thấm vào bùn đất, có thể bị âm thai hấp thu.” “Thông thường, hút đủ máu tươi của chín người, âm thai sẽ thai nghén thành công.” “Chín người?” Tần Giáo Trường sắc mặt khó coi, “Từ khi túc xá này bắt đầu xảy ra chuyện đến nay, đã có năm người chết rồi.” “Không phải năm người, là sáu người.” Lục Phi đính chính, “Ban đầu, nữ sinh bị bạn trai giết cũng được tính, nàng là người bị hại đầu tiên, cũng là con rối thứ nhất.” “Con rối?” Mọi người không hiểu.
Đặc biệt là Khổ Đèn và Thiên Nguyên.
“Chúng ta đảo ngược lại tình huống. Ban đầu, chúng ta cho rằng những sợi tóc kia mọc ra từ Lệ Quỷ, thật ra không phải.” Lục Phi nheo mắt lại, biểu lộ nghiêm túc.
“Mà là tóc khống chế Lệ Quỷ. Lệ Quỷ chỉ là tóc......chuẩn xác hơn, là âm thai dùng để tìm kiếm con mồi, con rối mà thôi.” Vậy nên, Lệ Quỷ mới lộ ra vẻ mặt giải thoát trước khi được giải cứu khỏi phủ.
Khi nhìn thấy chiếc nhẫn của Quách Hải Đào, nàng mới giúp bọn họ chạy khỏi lầu ký túc xá!
Bởi vì nàng không hề muốn hại người, nàng chỉ là một con rối bị điều khiển.
Vừa nói vừa suy nghĩ, Lục Phi cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Trong Quỷ Lâu có năm con quỷ, cộng thêm Quách Hải Đào, vừa vặn là sáu người bị hại. Chỉ là, Quách Hải Đào vì lý do nào đó, đã thoát khỏi Quỷ Lâu, không trở thành con rối của âm thai.
“Thì ra là thế!” Khổ Đèn và Thiên Nguyên bừng tỉnh ngộ.
“Từ xưa đến nay, không thiếu yêu tà lợi dụng quỷ vật gây rối. Nổi danh nhất là Lan Nhược Tự.” “A di đà Phật, ngàn người muôn vàn khổ, nỗi khổ không ai giống ai, đều là người đáng thương. Nếu biết trước như vậy, bần tăng nguyện thật tâm siêu độ.” Khổ Đèn chắp tay trước ngực, tỏ vẻ thương xót với Quỷ Lâu.
Đoàn Thiên Khuê tuy là thầy phong thủy số một Giang Thành, từng trải qua không ít việc đời, nhưng âm thai này vẫn khiến ông kinh hãi.
Có thể sinh ra tà vật quỷ dị như vậy, phong thủy trường này có vấn đề gì khác chăng?
Ông ngẩng đầu, dò xét xung quanh.
“Lục Đồng Học, có cách giải quyết âm thai này không?” Tần Giáo Trường buồn rười rượi.
Tà vật này đáng sợ quá, tựa như quả bom hẹn giờ siêu khủng khiếp, ông chỉ muốn nhanh chóng giải quyết nó, tránh cho thêm người bị hại.
“Cách đối phó âm thai thì ta biết, nhưng âm thai này lại bị sợi tóc bao bọc, không giống bình thường.” Lục Phi nhìn cái kén đen phập phồng, trầm ngâm nói.
“Lục Chưởng Quỹ, ngươi có sét đánh mộc tốt nhất, còn sợ gì? Bây giờ là ban ngày, hoàn toàn có thể chém giết tà vật này.” Thiên Nguyên đột nhiên mở miệng.
“Đạo trưởng cũng có thất tinh kiếm gỗ đào tốt nhất, hay là Đạo trưởng thử trước xem?” Lục Phi nhìn hắn.
“Ta......” Thiên Nguyên sững sờ, “Ta trọng thương chưa lành, sợ không thể nhất kích tất sát. Nếu chọc giận tà vật, cá chết lưới rách thì không tốt.” “Ra là Đạo trưởng biết hậu quả.” Lục Phi cười lạnh, “Mỗi tà vật có cách hóa giải khác nhau, liều mạng là hạ sách.” “Lục Đồng Học, vậy phải làm sao?” Tần Giáo Trường lo lắng hỏi.
Lục Phi không phản ứng Thiên Nguyên, nghĩ ngợi rồi nói: “Đáng sợ nhất của tà vật này là những sợi tơ mỏng như tóc. Trước tiên có thể dùng máu chó đen, nước tiểu đồng tử để trừ tà vật, xem có thể loại bỏ nó không.” “Máu chó đen, ta chẳng phải đã có sẵn sao?” Hổ Con nhìn con hắc cẩu nhỏ trong lòng Lục Phi, cười xấu xa: “Tiểu gia hỏa, mượn ngươi chút máu dùng nhé?” Hắc cẩu nhỏ sủa lớn về phía hắn, chui vào lòng Lục Phi, phát ra tiếng kêu ô ô ủy khuất, phảng phất như đang cáo trạng.
“Cún con đáng yêu thế, sao có thể dùng máu cún chứ?” Đoàn Linh Nguyệt bênh vực.
Hổ Con xấu hổ: “Ta chỉ đùa thôi, vật nhỏ này là linh khuyển nhà ta, ai nỡ dùng máu của nó......Vậy thì chỉ còn nước tiểu đồng tử. Các vị ngồi đây, ai là đồng tử?” Đoàn Thiên Khuê và hiệu trưởng đều đã có gia đình, đương nhiên không thể là đồng tử.
Hơn nữa, tuổi bọn họ đã cao, dù cả đời chưa phá thân, dương khí cũng kém, không thích hợp.
Gương mặt trái xoan trắng nõn của Đoàn Linh Nguyệt ửng hồng, dù còn nhỏ tuổi, nhưng không phải người ngốc, hơn nữa còn là thầy phong thủy, tự nhiên biết đồng tử có nghĩa là gì.
“Hai vị đại sư đều là người xuất gia, chắc hẳn là đồng tử?” Hổ Con nhìn Khổ Đèn và Thiên Nguyên.
Lục Phi nói thêm: “Đồng tử thật sự không chỉ chưa phá thân, mà còn không được tự thưởng cho mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận