Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 608 Thuốc đắng dã tật

**Chương 608: Thuốc đắng giã tật**
Kinh Kiếm đứng trên vai Hổ Tử, liều mạng lay động cần gạt của bình phun thuốc.
Từng luồng, từng luồng thuốc trừ sâu nồng độ cao, mùi hăng xộc thẳng vào mũi, phun ra như mưa vào trong hốc cây.
"Dừng tay! Mấy tên khốn kiếp các ngươi! Ta bảo các ngươi dừng tay!"
Hai cái đầu của Thụ Tinh với vẻ mặt vặn vẹo, bàn tay khổng lồ nắm lại thành quả đấm, hung hăng đập về phía Kinh Kiếm.
Nắm đấm mang theo tiếng gió gào thét, kèm theo đó là những gai nhọn sắc bén mọc tua tủa.
"Ngọa tào, Thụ Tinh tới!"
Hổ Tử thấy vậy, hét lớn một tiếng, trực tiếp cõng Kinh Kiếm bỏ chạy.
"Tiểu nhân hèn hạ, chạy đi đâu!"
Thụ Tinh một quyền đập nát bình phun thuốc treo trên hốc cây, một bàn tay khác mở ra hướng về phía hai người, vô số sợi dây leo sinh trưởng, chen chúc đuổi theo hai người.
Kinh Kiếm nhảy xuống từ vai Hổ Tử, hai người vừa chạy vừa né tránh những sợi dây leo kia.
Sợi dây leo linh hoạt vặn vẹo, lập tức thay đổi phương hướng uốn éo trở về, xuyên qua giữa hai chân Hổ Tử, lập tức quấn chặt lấy hắn.
Hổ Tử còn chưa kịp phản ứng, đã bị quấn chặt cứng.
Sợi dây leo nhanh chóng leo lên cổ hắn, càng siết càng chặt.
"Hổ Đệ, đừng hoảng hốt! Ta tới!"
Kinh Kiếm vội vàng rút kiếm, vận chuyển pháp lực, chặt đứt một mảng dây leo, chạy về phía Hổ Tử, đâm pháp kiếm vào giữa đám dây leo, dùng sức cắt đứt.
Hổ Tử thoát nạn, sờ lấy yết hầu sưng đỏ, dùng sức ho khan.
"Hổ Đệ, ngươi không sao chứ..."
"Coi chừng, lại tới!"
Hổ Tử nhìn thấy đám dây leo như bầy rắn, cuống quýt cầm lấy quỷ đầu đao.
Kinh Kiếm vung kiếm, quay lại ngăn cản.
Hai người đứng lên, tựa lưng vào nhau, ứng phó với những sợi dây leo không dứt kia.
"Ha ha, tiểu nhân vô sỉ, xem các ngươi có thể giãy giụa đến khi nào?"
Thụ Tinh khinh miệt cười lạnh, bước đi bằng hai chân tráng kiện, hai bàn tay to lớn không ngừng vung vẩy.
Mặt đất không ngừng rung động, hai người ngã nhào.
"Vật nhỏ, không thoát được đâu!"
Cây già tinh lợi dụng dây leo bao vây hai người, nó cười ha ha, vươn tay định bắt lấy hai người, bỗng nhiên cảm thấy ngực lại là một trận đau đớn xuyên tim.
Hai cái đầu nhìn về phía cây đa, lập tức hoảng sợ.
Lục Phi không biết từ lúc nào đã bay đến bên cạnh hốc cây, đang điên cuồng phun thuốc trừ sâu vào trong hốc cây.
Mùi thuốc trừ sâu hăng nồng nặc bay ra, đám sâu béo bên trong thống khổ ngọ nguậy, từng miếng từng miếng dùng sức gặm cắn thân cây.
Trong cơn đau đớn tột cùng, thân thể to lớn của cây già tinh kịch liệt run rẩy, hai cái đầu gào thét như sấm.
"Hèn hạ! Hèn hạ vô sỉ!"
Nó nổi cơn điên vung vẩy hai tay, toàn thân mọc ra dây leo và gai nhọn, điên cuồng nhào về phía Lục Phi.
Kinh Kiếm và Hổ Tử có thể thở phào.
"Cây già tinh, cái này gọi là thuốc đắng giã tật!" Lục Phi thấy Thụ Tinh đuổi theo, lập tức bung dù bay đi, không ham chiến.
Hắn và Kinh Kiếm cùng nhau phun thuốc trừ sâu, tổng cộng cũng có một bình lớn, đủ cho đám sâu béo bên trong từ từ mà "thưởng thức".
Cây già tinh không bắt được hắn, đập mặt đất rung chuyển ầm ầm, mặt đất nứt toác, vết nứt lan ra bốn phía, cây cối xung quanh nghiêng ngả, phảng phất như đang run rẩy.
"Cây già tinh, có bản lĩnh thì đến bắt ta à!"
Lục Phi cầm ô đen trong tay, làm mặt quỷ với cây già tinh, khiêu khích tột độ.
Mái tóc đen phấp phới, khinh miệt ngoắc ngoắc cây già tinh.
"Đáng giận! Hỗn đản! Đáng giận ——"
Cây già tinh lặp đi lặp lại cũng chỉ biết mắng mấy từ này, phẫn nộ làm cho nó mê muội cả hai cái đầu, nó liều mạng đuổi theo Lục Phi.
"Đến đây, lão già, đến đây! Đến bắt ta à!"
Lục Phi dẫn dụ cây già tinh càng ngày càng xa.
Kinh Kiếm và Hổ Tử thừa cơ chạy về dưới cây đa.
"Hổ Đệ, đưa thuốc trừ sâu của ngươi cho ta."
Kinh Kiếm đeo bình phun thuốc của Hổ Tử lên lưng, giẫm lên vai Hổ Tử, nhét vòi phun vào trong hốc cây.
Lại một đợt thuốc trừ sâu phun ra ồ ạt.
Sâu béo ở chỗ sâu trong hốc cây hoa mắt chóng mặt, miệng tròn phun ra từng đoàn bọt mép, nó đã không còn khí lực để cắn xé thân cây, liều mạng giãy giụa, phát ra tiếng gào thét im ắng.
Giây tiếp theo.
Trứng sâu giấu ở khắp nơi trong thân cây đột nhiên cùng nhau run rẩy, từng con sâu non trắng bóng phá vỏ chui ra, điên cuồng gặm cắn thân cây, phát ra tiếng vang xào xạc.
Mùn cây rơi lả tả.
"Mưa rồi sao?"
Hổ Tử ngẩng đầu nghi hoặc, nhìn thấy thân cây thủng lỗ chỗ, lập tức toàn thân run lên.
"A Kiếm, mau nhìn lên trên!"
"Ta đang bận!"
Kinh Kiếm vừa đong đưa cần gạt của bình phun, vừa ngẩng đầu, đột nhiên cứng đờ.
Phía trên cành cây trải rộng những lỗ đen lớn nhỏ không đều, trong mỗi lỗ đều có một con sâu béo đang ngọ nguậy.
"Ta đi! Ở đâu ra nhiều côn trùng như vậy!"
Kinh Kiếm nổi da gà khắp người.
Gốc cây đa ngàn năm tuổi này cao vút tận mây, nếu như trên mỗi cành cây đều có sâu, vậy thì có bao nhiêu con?
Tiếng sa sa sa kia, đám côn trùng lít nha lít nhít gặm cắn phảng phất như không chỉ là thân cây, mà còn là da đầu của bọn hắn.
"Thuốc của chúng ta có đủ không?"
Kinh Kiếm nuốt nước bọt, chần chừ một lát, thu vòi phun lại.
Bình thuốc này cũng đã hao hơn phân nửa, hắn và Lục Phi phun thuốc cộng lại, đủ để giết chết một con voi lớn, vậy mà vẫn không giết được con sâu lớn bên trong?
Loài côn trùng này hiện tại chính là đang giãy giụa trước khi chết.
"Hổ Đệ, ngươi tìm cơ hội đi lấy ấm thuốc của Tiểu Văn ca ra đây."
Kinh Kiếm nắm lấy thân cây, dùng sức nhảy lên, bò lên cây đa lớn.
"Vậy ngươi cẩn thận một chút!"
Hổ Tử nhìn hắn một cái, chạy về phía Tiểu Văn.
Tiểu Văn núp ở trong rừng cây phía xa, nhìn bọn hắn vật lộn cùng cây già tinh, toàn bộ quá trình đều trợn mắt há hốc mồm.
Tất cả những điều này đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Đầu óc hắn trống rỗng, có mấy lần hắn còn quên cả thở.
Kinh Kiếm leo lên chỗ cao của cây đa, nín thở, phun thuốc trừ sâu vào những thân cây mọc đầy lỗ sâu.
Phun một cái liền chết một mảng lớn.
Nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.
Bốn phương tám hướng đều là âm thanh côn trùng sa sa sa gặm cắn, mùn cây không ngừng bay lả tả giữa những cành lá rậm rạp.
"A a a! Đau, đau quá a!"
Cây già tinh đuổi theo Lục Phi, bước chân chậm lại, hai bàn tay to lớn không ngừng cào cấu thân thể, hai cái đầu thống khổ không chịu nổi.
"Đại ca, ta đau quá a, toàn thân đều đau quá a!"
"Không chịu nổi! Chết đi cho xong!"
"Chết, chết là hết đau!"
Nỗi đau vạn trùng cắn xé thân thể khiến cây già tinh hoàn toàn mất đi lý trí, ngón tay tráng kiện dùng sức vạch qua thân thể, giống như que diêm ma sát, một luồng khói đen từ giữa ngón tay tráng kiện bốc ra, đốm lửa nhỏ lóe sáng.
"Không tốt!"
Lục Phi biến sắc.
Cây già tinh này muốn tự thiêu.
Cây cối to lớn như thế bốc cháy, tất nhiên sẽ gây ra cháy rừng, đến lúc đó không ai có thể thoát được.
Lão già này muốn đồng quy vu tận với mọi người.
Vù vù mấy lần, đầu ngón tay của cây già tinh bốc cháy lên ngọn lửa nhỏ.
"Cây già tinh, tỉnh táo lại!"
Lục Phi vội vàng để dù nhỏ mang theo mình bay qua, khởi động bình phun.
Thuốc trừ sâu phun ra, kịp thời dập tắt ngọn lửa.
"Cây già tinh, chúng ta phụng mệnh Bạch Tam Thái Nãi, là đến để chữa bệnh cho ngươi! Ngươi sở dĩ thống khổ như vậy, là bởi vì trong thân thể ngươi có quá nhiều sâu!"
"Ngươi.......Nói......Cái gì?"
Sự thống khổ tột cùng ảnh hưởng đến cây già tinh, khiến nó trở nên hỗn loạn, cho dù có hai cái đầu cũng không đủ dùng.
"Ngươi kiên nhẫn một chút! Chúng ta đang giúp ngươi trừ sâu!"
Lục Phi biết dựa vào mấy câu không thể thuyết phục được cây già tinh, hắn chỉ là đang trì hoãn thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận