Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 486 Thiên diện yêu nữ

Chương 486: Thiên Diện Yêu Nữ
"Tiểu Lục chưởng quỹ, ngươi thật lâu không tới uống trà của tỷ tỷ! Ngươi cái đồ nhỏ vô lương tâm, không nhớ tỷ tỷ sao?"
Hồng tỷ ân cần kéo tay Lục Phi, vẻ mặt xinh đẹp thành thục lộ rõ vẻ oán trách.
"Hồng tỷ à, chẳng phải ta vừa rảnh là tới ngay sao? Hôm nay ta sẽ hảo hảo bồi Hồng tỷ trò chuyện cho thỏa thích!" Lục Phi rút tay ra ngồi xuống, hào phóng vung tay lên, "Hồng tỷ, có trà gì ngon, điểm tâm gì tốt thì cứ mang lên."
"Thấy chưa! Tiểu Lục chưởng quỹ vẫn luôn sảng khoái như vậy! Ngươi đến uống trà, tỷ tỷ nhất định phải tự tay pha trà."
Hồng tỷ cười đến không ngậm được miệng, lắc mông đi pha trà, trên đường đi trang sức đầy người kêu leng keng.
Dáng vẻ vũ mị này khiến Hổ Tử nuốt nước miếng ừng ực.
"Ông chủ, Hồng tỷ thật sự đã hơn mấy chục tuổi rồi sao?"
"Ngươi đi hỏi Hồng tỷ xem có phải không."
"Ta không dám."
Hổ Tử xua tay lia lịa.
"Đây là Bích Loa Xuân mới tới, Tiểu Lục chưởng quỹ nếm thử." Hồng tỷ bưng trà và điểm tâm lên, ngồi xuống bên cạnh hầu chuyện.
"Một thời gian không gặp, Hồng tỷ càng ngày càng đẹp."
Lục Phi trước là hàn huyên vài câu, sau đó mới vào đề.
"Biết mị thuật, còn biết bôi da mặt người của yêu nữ?" Đôi lông mày lá liễu dài của Hồng tỷ nhướng lên, vẻ mặt hết sức kinh ngạc, "Ngươi lại đụng phải nàng ta ư?!"
"Xem ra là Hồng tỷ biết người này." Lục Phi cười, đặt chén trà xuống nhìn Hồng tỷ.
Nguy cơ mặt sẹo đã được loại trừ, nhưng yêu nữ này có quan hệ bất thường với lão tượng cạo đầu, nếu không, nàng ta sẽ không giúp đối phương.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Không thể bỏ mặc được.
"Nàng ta tên là Thiên Diện Yêu Nữ, đã nhiều năm không xuất hiện trên giang hồ. Nàng ta giỏi nhất là mị thuật và thay đổi da mặt, nghe nói không có người đàn ông nào nàng ta không dụ dỗ được, cũng không có da mặt nào nàng ta không lột được."
Hồng tỷ nghiêm mặt nói.
"Chỉ cần tay nàng ta khẽ vuốt lên mặt người, da mặt sẽ biến mất."
"Nàng ta có thể dùng những da mặt đó để dịch dung thành người khác, cũng có thể dùng để khống chế người khác."
"Người ta đồn rằng nàng ta có cả ngàn tấm da mặt, chưa ai từng thấy mặt thật của nàng ta!"
"Là một tà tu rất khó đối phó! Cũng không biết những mị thuật kia nàng ta học từ đâu ra."
Nhắc đến mị thuật, trên mặt Hồng tỷ thậm chí còn thoáng lộ vẻ ngưỡng mộ.
"Thiên Diện Yêu Nữ, cái tên này thật đúng là hình tượng." Lục Phi gật gù, "Hồng tỷ, ngoài những điều này còn gì nữa không? Ví dụ như lai lịch và hành tung của nàng ta."
"Về lai lịch thì ngược lại ta biết một chút, không biết có đúng không. Có người nói, nàng ta là con gái nuôi của một tượng cạo đầu, sau đó không biết vì sao lại luyện được một thân tà thuật, cũng có người nói nàng ta bái Hồ Tiên."
"Còn về hành tung thì khó nói lắm, nàng ta có cả ngàn tấm da mặt, muốn biến thành ai thì biến, ai mà tìm được nàng ta."
Hồng tỷ lắc đầu đầy lo lắng.
"Tiểu Lục chưởng quỹ, sao ngươi lại chọc phải nàng ta?"
"Là một sự ngoài ý muốn!" Lục Phi cười khổ.
Ra là con gái nuôi của tượng cạo đầu, trách sao nàng ta lại giúp lão già đó, còn biết dùng dao cạo đầu.
"Ở Giang Thành, người thạo tin nhất chính là Hồng tỷ. Tuy có chút phiền phức, nhưng Hồng tỷ hẳn là có cách tra ra hành tung của yêu nữ kia chứ?"
"Khó nói lắm à nha." Hồng tỷ thở dài.
"Chỉ cần Hồng tỷ có thể tra ra manh mối, chuyện gì cũng dễ nói."
Lục Phi lập tức quét mã, chuyển tiền đặt cọc qua.
"Tuy là hơi khó, ai bảo tỷ tỷ ta thương Tiểu Lục chưởng quỹ nhất. Ta sẽ lật tung Giang Thành lên, cũng phải tìm người cho ngươi!" Hồng tỷ tươi cười rạng rỡ như hoa, lại ngồi bồi Lục Phi một lúc, mới đi ra lệnh.
Lòng Lục Phi khẽ thả lỏng.
Ta kiếm tiền là để làm gì, chẳng phải là để tiêu sao?
Có Hồng tỷ hỗ trợ, nhất định có thể tìm được người, chỉ là vấn đề thời gian.
Sau đó, hắn chỉ cần an tâm chờ tin tức là được.
Đợi Hổ Tử ăn hết trà và điểm tâm còn thừa, hai người liền trở về chữ Tà hào.
Liên tiếp hai ngày trôi qua yên ắng.
Thiên Diện Yêu Nữ kia cũng không ngu ngốc đến mức tự tìm tới cửa gây phiền phức.
Lục Phi vẫn buôn bán như thường lệ.
Không ngờ, cái chậu sứ thấy ở chỗ Hoa Gia Tả thật sự khiến Lưu Phú Quý nghe ngóng được tin tức.
"Tiểu Lục huynh đệ, cái chậu sứ kia còn chưa vào Cổ Ngoạn Nhai đã bị người mua mất rồi."
"Nghe nói người bán chậu sứ khi vào thành trên xe lại gặp một người sành sỏi nhìn ra cái chậu sứ kia là đồ cổ, tại chỗ liền mua nó."
"Nhưng mà theo ta thấy, người kia đúng là gà mờ."
"Chậu sứ có chút tuổi đời, nhưng không có giá trị văn hóa lịch sử gì, không đáng bao nhiêu tiền."
"Nhưng mà nói đi thì nói lại."
Lưu Phú Quý cười hắc hắc.
Mấy ngày nay hắn rất chăm chỉ, nói là muốn biến đau thương thành sức mạnh, kiếm thêm tiền, để vợ trước và con gái phải nhìn mình bằng con mắt khác!
"Được Tiểu Lục huynh đệ coi trọng, cái chậu sứ kia tất nhiên có chỗ khác thường, đúng không?"
"Ta cũng không biết, chỉ là thấy trên chậu sứ có âm khí, nghi nó là tà vật." Lục Phi nhún vai.
"Tà vật?!"
Mắt Lưu Phú Quý lập tức trợn to, giống như mèo ngửi thấy đồ ăn mặn.
"Vậy thì tốt quá!"
"Cái gã gà mờ mua chậu sứ, đã đến Cổ Ngoạn Nhai hỏi thăm, muốn tìm người rao bán giá cao đấy!"
"Hắn tìm mấy cửa hàng đồ cổ, ra giá đó mà không ai thèm để ý!"
"Ta đã bảo mọi người để ý giúp, lần sau hắn mà đến thì báo ngay cho chúng ta."
Nói rồi, Lưu Phú Quý liền nhắn tin.
Về phương diện này, Lục Phi vẫn rất tin tưởng vào khả năng và các mối quan hệ của hắn.
"À phải rồi, Tiểu Lục huynh đệ, về cái dạ minh sa kia, ta có nhờ người dò hỏi, nghe nói có thể làm thuốc dẫn, giúp người mù lại thấy ánh sáng!"
"Đúng vậy, nói chính xác hơn, là đối với những người bị mù sau này do bệnh tật, còn đối với người mù bẩm sinh thì vô dụng. Ngoài ra, nó cũng có ích đối với một số bệnh về gan."
Lục Phi thờ ơ gật đầu.
"Bệnh về gan?"
Lưu Phú Quý càng thêm phấn khích.
"Tôi biết một ông chủ, đúng lúc lại bị bệnh gan! Lúc còn trẻ vì xã giao, uống nhiều rượu quá nên hỏng gan!"
"Bây giờ toàn phải uống thuốc duy trì, khổ sở lắm."
"Ông ấy chắc chắn cần cái này, hay là tôi liên hệ xem sao?"
"Đi đi." Lục Phi khoát tay, "nhưng vật này dù sao cũng từ yêu thân mà ra, không nên ăn nhiều, để tránh nhiễm yêu khí, ngươi phải chú ý liều lượng."
"Hiểu rồi, hiểu rồi."
Lưu Phú Quý hưng phấn tột độ liền liên hệ với đối phương.
Vị lão bản kia đang bàn một vụ làm ăn lớn quan trọng, nói là sẽ qua ngay.
Còn về cái chậu sứ thì ngày hôm sau đã có tin tức.
"Tiểu Lục huynh đệ, cái gã gà mờ kia mang chậu sứ đến Cổ Ngoạn Nhai bày sạp bán ở Tây Nhai rồi. Vây quanh không ít người, trông có vẻ náo nhiệt lắm."
"Ta đến ngay."
Nhận được tin, Lục Phi và Hổ Tử liền tức tốc đến Tây Nhai hội họp với Lưu Phú Quý.
Từ xa đã thấy một sạp hàng, người vây ba vòng trong ba vòng ngoài.
Ông chủ bày sạp đang khoa trương nói gì đó, khiến đám đông liên tục kinh hô.
"Người kia trông quen quen nhỉ?"
Lục Phi nhớ lại xem xét trong đám người, lập tức vui vẻ.
Người bày sạp kia để râu dê, mặc đường trang, tay cầm quạt giấy.
Chẳng phải là Viên Tiên Sư tự xưng là hậu duệ của Viên Thiên Cương sao?
"Các vị đi ngang qua đừng bỏ lỡ!"
"Chậu sứ của ta không tầm thường đâu, nó là Tụ Bảo Bồn đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận