Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 359: gia truyền công phu

Chương 359: Gia truyền công phu
Sâu bên trong lớp đất ẩm ướt có một đống vật chất sền sệt màu vàng xanh lá, trông giống như đá, to cỡ đầu người trưởng thành.
"Lão bản, đó là cái gì?"
Hổ Tử mắt trợn tròn, cẩn thận từng li từng tí đánh giá.
Thế gian này có quá nhiều thứ cổ quái kỳ lạ, hắn tự hỏi sau khi vào làm ở chữ Tà hào đã gặp không ít việc đời, nhưng vẫn không hiểu rõ thứ trước mắt là cái gì.
"Ta nhớ tới một loại thuyết pháp liên quan tới Hạn Bạt."
Lục Phi ngồi xổm ở cạnh hố, nhìn chằm chằm cục đá màu vàng xanh kia một hồi lâu, trầm ngâm nói.
"Trong thần thoại cổ, Hạn Bạt vốn là Nữ Bạt, là con gái của Hoàng Đế, dung mạo xinh đẹp thân phận tôn quý, là bậc t·h·i·ê·n Nữ."
"Sở dĩ biến thành Hạn Bạt, là bởi vì khi trợ giúp Hoàng Đế chiến Xi Vưu, nàng đã chiến đấu đến kiệt sức mà c·h·ết, t·h·i t·hể bị t·h·i·ê·n lôi đ·á·n·h trúng, nên p·h·át sinh dị biến."
"Nơi nó đến, đất đai sẽ cằn cỗi cả ngàn dặm."
"Để không tai họa sinh linh, Hạn Bạt sẽ để bản thân ngủ sâu trong lòng đất. Nhưng nếu ở một chỗ quá lâu, vùng đất đó sẽ sinh ra dị biến, sản sinh ra một vài tà vật."
"Có lẽ thứ này có liên quan đến Hạn Bạt."
Hổ Tử nghe được nghẹn họng trân trối: "Lão bản, ý của ngươi là, dưới mộ tổ nhà ta từng có Hạn Bạt ngủ qua?"
"Ta chỉ suy đoán thôi, dù sao đó chỉ là thần thoại thời Viễn Cổ. Mặt khác, cũng có một thuyết pháp cho rằng Hạn Bạt bản thân nó là một loại tà vật, nói không chừng đây chính là Hạn Bạt."
"Tê ——"
Hổ Tử hít sâu một hơi, nhất thời cuống lên.
"Lão bản, vậy phải tranh thủ thời gian giải quyết thôi!"
"Bất kể nó là Hạn Bạt thật, hay là tà vật liên quan đến Hạn Bạt, đều sợ nước."
"Ta đi gánh nước ngay đây!"
Hổ Tử vội vã chạy ra nghĩa địa, vài phút sau đã mang theo một t·h·ù·ng nước chạy về, dựa theo lời Lục Phi nói, đổ nước lên trên cục đá màu vàng xanh.
Ào.
Vừa đổ nước xuống, cục đá kia vậy mà động đậy!
Nó vèo một cái chui xuống đất, để lại một đống đất nhỏ, rồi nhảy về phía xa.
Tốc độ nhanh như t·h·iểm điện.
Còn chưa đợi Lục Phi và Hổ Tử kịp phản ứng, nó đã nhảy ra khỏi nghĩa địa, hướng về phía ngọn núi lớn xa xa mà đi.
Hai người căn bản không đ·u·ổ·i kịp, nhìn đống đất kia chạy càng lúc càng xa, không biết biến m·ấ·t ở sâu trong ngọn núi nào.
"Lão bản, vậy phải làm sao?"
"Nó đã chạy, thôn của ngươi sẽ không sao đâu."
"Ngọn núi kia có bị p·h·át n·ạ·n h·ạ·n h·á·n không?" Hổ Tử có chút lo lắng.
Lục Phi híp mắt, nhìn về phương xa: "Chuyện đó có lẽ xảy ra rất nhiều năm sau, không phải việc chúng ta có thể quan tâm được."
Thế gian có vô vàn điều không biết, có lẽ không phải thứ nào con người cũng có thể nắm bắt được......
Sau đó.
Hổ Tử lên trấn đón cha mẹ về.
Hai cụ già đã khỏe hơn nhiều.
Mẹ Hổ Tử yếu hơn một chút, vẫn cần tĩnh dưỡng thêm, còn cha Hổ Tử thì đã hoàn toàn bình phục.
"Lão bản, dù sao ngươi cũng đã đến đây, hay là cứ ở lại chơi thêm mấy ngày đi!"
"Đúng đó, Lục Chưởng Quỹ, trước kia chúng tôi ở trong b·ệ·n·h vi·ệ·n, chưa có dịp nói chuyện với cậu cho tử tế. Hổ Tử ở trong thành tiến bộ nhiều lắm, đều là nhờ có cậu dạy bảo."
Cả nhà nhiệt tình mời.
Lục Phi vẫn còn bận tâm đến cô nương ốc ruộng của Kinh K·i·ế·m nói, liền từ chối nhã nhặn.
"Thúc thúc, a di, trong tiệm còn có việc, cháu thực sự không t·i·ệ·n ở lại lâu, sau này có thời gian, mời hai bác lên Giang Thành chơi! Hổ Tử, con đừng vội về thành với ta, đợi đến khi thúc thúc và a di khỏe hẳn thì tính."
"Sao có thể được? Hổ Tử đã trì hoãn quá lâu rồi!" Cha Hổ Tử vội vàng nói, "Người nhà ta không sao, Hổ Tử, ăn cơm trưa xong con hãy về cùng Lục Chưởng Quỹ!"
"Vâng ạ." Hổ Tử ngẩn người gật đầu.
"Hổ Tử, vào thành phải nghe lời Lục Chưởng Quỹ, làm việc phải chịu khó, an tâm, đầu óc phải nhanh nhẹn......" Mẹ Hổ Tử mắt lộ vẻ không nỡ, kéo lấy hắn dặn dò không ngừng.
"Mẹ, con biết rồi, mẹ nhắc đi nhắc lại mãi, tai con sắp mọc kén đến nơi." Hắn gãi đầu nói.
"Ăn nói với mẹ kiểu gì đấy hả?" Cha Hổ Tử trừng mắt liếc hắn một cái, nhấc chân đá vào m·ô·n·g hắn.
Động tác vô cùng thuần thục.
Mà Hổ Tử dường như phản ứng bản năng, thân thể hơi cong lại, liền tránh được.
Quá là thành thạo.
Tin chắc cảnh này không ít lần diễn ra ở nhà.
"Thằng nhóc thối tha, học được bản sự rồi đúng không, còn dám tránh?" Cha Hổ Tử trợn mắt.
"Cha, con lớn thế này rồi, lão bản của con còn ở đây, hai người không thể chừa cho con chút mặt mũi à?" Hổ Tử bất mãn ồn ào.
Cảnh tượng này khiến Lục Phi bật cười, đồng thời trong lòng có chút kinh ngạc.
Vừa rồi một cước của cha Hổ Tử không phải là đá lung tung, mà là hông nhấc gối, gối xuất cước.
Nhìn lại bác trai này, tuy đầu không có mấy sợi tóc, nhưng thân thể lại rất rắn chắc, đi đứng nằm ngồi đều lộ ra một cỗ kiên nghị.
Không giống n·ô·ng dân bình thường, mà giống người tập võ hơn.
Lục Phi có chút hiểu ra.
Có lẽ c·ô·ng phu của Hổ Tử là gia truyền.
Nhưng nếu là gia truyền, vì sao lúc trước hỏi Hổ Tử, hắn lại che che giấu giấu?
Ăn cơm trưa xong.
Hổ Tử quyến luyến không rời từ biệt cha mẹ, theo Lục Phi về Giang Thành.
Người trong thôn đều ra tiễn bọn họ, người thì cảm tạ Lục Phi, người thì khen Hổ Tử có tiền đồ, khen mẹ cha Hổ Tử có phúc lớn.
Khiến Hổ Tử rất hãnh diện, lúc lái xe còn ngân nga hát, gật gù đắc ý.
"Khi còn bé mẹ tôi đi tìm thầy bói cho tôi xem m·ệ·n·h, cái tên thầy c·ẩ·u thí kia nói tôi là số trời sinh lao lực, vất vả cả đời kết quả vẫn đói bụng."
"Cha tôi nghe xong câu này, định đ·á·n·h hắn ngay tại chỗ."
"Hắn lập tức đổi giọng, còn nói trong m·ệ·n·h tôi có quý nhân. Chỉ cần vận may tốt, gặp được người có thể cho tôi nh·é·t đầy cái bao t·ử, đời tôi sẽ p·h·át đạt."
"Tôi học không vào, tốt nghiệp cấp hai đã ra ngoài lăn lộn xã hội. Đúng là không sai, thường x·u·y·ê·n không có gì bỏ bụng....... Lúc ngủ dưới gầm cầu, tôi nằm mơ cũng không dám mơ đến cuộc sống hiện tại."
"Lão bản, cha mẹ tôi đều nói, anh chính là quý nhân của tôi, bảo tôi cố mà trân trọng cơ hội có một không hai này......"
Hổ Tử nói rất nhiều trên đường đi.
Lục Phi mấy ngày nay ngủ không ngon, nghe hắn nói liên miên lải nhải, bất tri bất giác ngủ t·h·i·ế·p đi.
Tỉnh dậy, xe đã đến Giang Thành.
"Quê nhà có cái tốt của quê nhà, nhưng trong thành vẫn tốt hơn! Đèn sáng thế này, đường rộng bao nhiêu, lầu cao bao nhiêu! Váy này......ngắn thế......"
Vừa đến chốn phồn hoa đô thị, mắt Hổ Tử sáng rực lên, lái xe mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy mệt.
Trở lại phố đồ cổ.
Hai người tắm rửa thay quần áo, thu dọn sạch sẽ xong, gọi Lưu Phú Quý đi ăn chực một bữa.
"Lão Lưu, lần trước chính cậu nói, đợi Hổ Tử về chúng ta sẽ đi ăn một bữa ngon. Yên tâm đi, cậu trả tiền, bọn tôi tuyệt không giành!" Lục Phi cười hắc hắc.
"Tôi nói thế hả?" Lưu Phú Quý con ngươi địa chấn.
"Ối chà, Lão Lưu, mấy ngày không gặp cậu hào phóng thế! Nể mặt cậu, hôm nay Hổ mỗ tôi nhất định phải ăn cho bằng được, đảm bảo không giúp cậu tiết kiệm!" Hổ Tử hưng phấn xoa tay.
"Tôi cảm ơn cậu nhiều!" Lưu Phú Quý mặt mũi tràn đầy phiền muộn.
Nhưng gần đây hắn dựa vào việc hút son con đỉa k·i·ế·m được không ít, nên cũng hào phóng một lần, mời hai người ăn tiệc buffet hải sản.
Ba người ăn như hổ đói, Lưu Phú Quý mang dáng vẻ ăn không ngừng nghỉ như thể không ăn đủ vốn.
Ăn no nê.
"Đúng rồi, Tiểu Lục huynh đệ, cái vị khách hàng có tướng mạo giống Tôn Ngộ Không chuyển thế ngày mai đến làm gầy thân, cậu có muốn đến xem cho biết không?"
Lưu Phú Quý vừa nói vừa ợ một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận