Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 348: tai nạn đầu nguồn

Chương 348: Tai nạn đầu nguồn
Màn đêm buông xuống bao phủ lấy ngôi làng nhỏ yên tĩnh này.
Cỏ dại khô héo, vườn rau khô cằn, mấy cây đại thụ khẳng khiu lay động vài chiếc lá vàng còn sót lại, kéo dài vẻ tàn úa.
Lục Phi cùng Hổ Tử giẫm lên mặt đất khô nứt, tiến vào thôn.
Người lạ vào thôn, thường sẽ có chó sủa.
Nhưng giờ phút này, trong thôn lại tĩnh lặng đến đáng sợ, không chỉ không có tiếng chó sủa, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang, chim hót cũng bặt.
Âm u đầy tử khí.
Khô khốc, oi bức.
Thông thường, sơn khu bởi vì cây cối nhiều nên mát mẻ và ẩm ướt hơn những nơi khác.
Nhưng không khí nơi này phảng phất như bị hút khô, không có một chút độ ẩm nào.
Chỉ mới đi được vài bước, Lục Phi đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Ngay cả tiểu hắc cẩu được Hổ Tử ôm trong ngực cũng nóng đến mức thở hồng hộc, thè cả lưỡi đen ra.
Lục Phi mở một chai nước, uống ừng ực hai ngụm mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Ở chỗ này đợi cả đêm, không biết phải uống bao nhiêu nước, may mà trước khi xuất phát, bọn hắn đã mua mấy thùng nước khoáng lớn để trong xe.
"Trong thôn hạn hán đã hơn hai tháng, ngay cả cái giếng cổ mấy chục năm tuổi kia cũng khô cạn. Hiện giờ muốn lấy nước sinh hoạt, người trong thôn chỉ có thể đi ra ngoài tìm, khổ sở lắm."
Hổ Tử thở dài, vẻ u ám hiện rõ trên mặt.
Hạn hán kiểu này thực sự không bình thường, thông thường phải hạn đến một năm trở lên thì mạch nước ngầm mới khô cạn.
"Mấy con chó kia đều bị 'hạn cốt mai táng' ăn thịt à?" Lục Phi lau mồ hôi, vừa đi vừa hỏi.
"Chắc chắn là vậy rồi! Chết đều rất thảm, bụng bị cắn phá, ruột gan phèo phổi lòi ra, nội tạng cùng thịt đều bị ăn không ít......" Hổ Tử không đành lòng nói nhiều.
"Ban đầu, con chó bị ăn là chó của nhà Lão Căn, sau đó là gà vịt các kiểu, về sau ngay cả con dâu của Lão Căn cũng không thấy đâu."
"Khi đó, trong thôn còn chưa biết đến 'hạn cốt mai táng', cứ tưởng là gặp phải kẻ trộm. Dịp đó con dâu Lão Căn về nhà ngoại, không có ở đây, nên mọi người cũng không nghĩ nhiều."
"Hiện tại, ai cũng bảo con dâu Lão Căn chắc chắn......cũng bị ăn thịt rồi."
Hổ Tử nhìn xung quanh, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Chuyện này quả thật phù hợp với đặc điểm của 'hạn cốt mai táng'! 'Hạn cốt mai táng' thường ăn trước gia cầm súc vật nhà mình, sau đó đến người thân!" Lục Phi biểu lộ nghiêm túc, "Sau khi ăn sạch người nhà, nó mới đi ăn những gia đình khác trong thôn."
"Nhưng Lão Căn Thúc còn chưa chết mà, gia cầm súc vật của những nhà khác trong thôn đều gặp nạn cả rồi. Còn nữa, người trong thôn bị sốt là sao?" Hổ Tử mở to mắt, liên tục đặt câu hỏi.
"Đừng vội, chúng ta đến chính là để tìm hiểu rõ mọi chuyện này." Lục Phi vỗ vai hắn, hít sâu một hơi, kiềm chế lại sự nôn nóng trong lòng.
Hai người đi thẳng đến nhà Hổ Tử trước.
Cái sân nhỏ được dọn dẹp rất sạch sẽ, củi lửa và nông cụ được xếp chồng chất chỉnh tề, phía sau nhà là vườn rau và chuồng gà, trước nhà trồng một ít hoa.
Chỉ tiếc, tất cả đều đã khô héo.
Trong chuồng gà không có một con gà nào, chỉ còn lại đầy đất lông gà và một vài vệt m·áu khô khốc.
"Đám gà vịt này đều là tâm huyết của mẹ ta, mẹ ta mỗi ngày vất vả cho chúng ăn, giờ m·ất sạch! Cái gã đạo sĩ cà chớn kia chắc chắn là lừa đảo!" Hổ Tử đau lòng vô cùng, hận hận mắng to.
"Lừa tiền thì coi như xong, lại h·ại cả thôn ta nhiều người đến vậy!"
"Từ những gì ngươi vừa nói thì, hắn chưa chắc đã là một kẻ lừa đảo." Lục Phi soi đèn pin nhìn một hồi, phát hiện ra một vài vết cào trên vách chuồng gà và mặt đất.
"Hắn không phải lừa đảo, vậy vì sao lại đánh 'hạn cốt mai táng' mà trong thôn vẫn xảy ra chuyện?" Hổ Tử nghiến răng.
"Có lẽ ngoài 'hạn cốt mai táng' ra, còn có thứ khác." Lục Phi khoát tay, "Đi thôi, đến nhà Lão Căn Thúc xem thế nào đã."
'Hạn cốt mai táng' là do t·hi t·hể mẹ của Lão Căn Thúc dị biến mà thành, có thể nói nhà bọn họ chính là nguồn gốc của trận t·ai n·ạn này, chắc chắn phải đến hỏi cho rõ ràng.
Hổ Tử lập tức dẫn Lục Phi đi.
Thôn không lớn, nhà cửa cũng nằm san sát nhau.
Chỉ vài bước đã tới.
Nhà Lão Căn không có ánh đèn, Hổ Tử gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai ra mở.
"Không lẽ xảy ra chuyện rồi?"
Lòng Hổ Tử thắt lại, không nghĩ nhiều nữa, giơ chân lên định đá văng cửa viện, Lục Phi liền giữ chặt hắn lại.
"Đừng kích động! 'Hạn cốt mai táng' cũng giống như cương t·hi, hung hãn lắm! Chúng ta lén vào, tìm cách bắt nó, tuyệt đối đừng kinh động nó."
"Được."
Hổ Tử khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
Hai người rón rén trèo qua tường vây, tiến về phía cánh cửa phòng đang khép hờ.
Kéo cửa ra.
Hổ Tử ngó nghiêng vào trong một chút, sau đó cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí bước vào.
Vừa đi được hai bước.
Một bóng người từ sau cửa lặng lẽ xuất hiện, tay nắm chiếc cuốc, hung hăng vung về phía Hổ Tử.
Một màn này, vừa vặn bị Lục Phi trông thấy phía sau.
"Hổ Tử cẩn thận!"
Hổ Tử phát giác khác thường, nhanh nhẹn xoay người tránh thoát, rồi tung một cước vào bóng đen kia.
"A nha!"
Chiếc cuốc rơi xuống đất kêu leng keng, bóng đen đ·ập mạnh vào tường, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Hổ Tử vội vàng chiếu đèn pin vào, nhìn thấy một khuôn mặt đang nhăn nhó vì th·ố·n·g khổ.
"Lão Căn Thúc!"
Hổ Tử vô cùng kinh ngạc, vội vàng tiến lên kiểm tra tình hình đối phương.
"Lão Căn Thúc, chú không sao chứ? Sao chú lại nấp sau cửa?"
Lão Căn Thúc ôm ngực, kinh ngạc trừng mắt Hổ Tử: "Hổ Tử?! Đêm hôm khuya khoắt nghe tiếng động, ta tưởng là thứ đó tới......"
"Ấy dà, xin lỗi, tụi cháu thấy nhà chú không có đèn, cứ tưởng là có chuyện......" Sau một hồi giật mình, Hổ Tử gãi đầu, đỡ Lão Căn Thúc đứng lên.
"Chú, chú có sao không?"
"Nếu không để ta đá chú một cước nữa thử xem? Mau, tìm dầu xoa bóp cho ta đi!"
Lục Phi mò mẫm tìm công tắc đèn trên tường rồi bật lên.
Ánh sáng mờ nhạt bừng sáng.
Lục Phi nhìn sang bên cạnh phòng, thấy một di ảnh bà lão đang được thờ cúng.
"Đây là?"
"Lão Căn Thúc, đây là ông chủ của cháu! Nghe nói thôn chúng ta xảy ra chuyện, ông ấy đến giúp đỡ." Hổ Tử đỡ Lão Căn Thúc ngồi xuống, giới thiệu qua loa rồi vội vã đi tìm dầu xoa bóp.
"Lão bản trẻ vậy ư?!"
Ông ta ngạc nhiên nhìn Lục Phi một cách nghi ngờ.
"Nghe nói Hổ Tử làm ăn phát đạt ở thành phố, cứ tưởng là đại lão bản gì......các cậu làm nghề gì?"
"Buôn đồ cổ."
"Thảo nào kiếm được nhiều tiền thế."
Lão Căn Thúc lộ vẻ thoải mái, nhưng ngay lập tức lại cau mày lắc đầu.
"Hổ Tử thật là! Trong thôn đang lúc này, còn gọi cả lão bản về làm gì? Còn chê trong thôn chưa đủ loạn?"
Đang nói chuyện.
Hổ Tử tìm thấy dầu xoa bóp rồi chạy về.
Lão Căn Thúc cởi rộng vạt áo, trên ngực gầy gò có một dấu chân hơi đỏ lên. Cú đá vừa rồi của Hổ Tử không hề nhẹ, xương sườn không gãy là ông ta gặp may rồi.
Ông ta cau mày, xoa dầu lên chỗ sưng đỏ.
Hổ Tử cảm thấy rất ngại ngùng.
"Hổ Tử, cha mẹ cháu thế nào rồi?" Lão Căn Thúc liếc nhìn hắn.
"Vẫn còn sốt ạ."
"Vậy cháu không ở bệnh viện chăm sóc họ, chạy về thôn làm gì? Đêm hôm khuya khoắt chạy lung tung bên ngoài, còn mang theo cả lão bản của cháu......cháu không muốn sống nữa à?"
Lão Căn Thúc ngờ vực nhìn Hổ Tử.
"Lão Căn Thúc, chuyện này không cần giấu ông chủ của cháu! Anh ấy biết hết rồi, anh ấy không phải người bình thường, mà là đến cứu thôn mình!" Hổ Tử xua tay nói.
"Hắn?" Mắt Lão Căn Thúc trợn tròn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận