Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 281: yêu đạo

Ba tiểu đạo sĩ mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hổ Tử nghe thấy hai chữ "ăn thịt người", suýt chút nữa là mất kiểm soát cảm xúc.
"Chúng con đều bị sư phụ lừa gạt đến, hắn ta ngoài mặt là người tốt, thu nhận chúng con là những đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, nhưng thật ra là coi chúng con như lợn để nuôi."
"Hắn ta cho chúng con ăn ngon uống sướng, còn dùng thuốc Đông y để điều trị thân thể, đợi khỏe mạnh thì lôi ra Hậu Sơn để làm thịt."
"Những ai theo hắn ta đến phía sau núi thì chưa từng ai quay trở lại. Có một lần chúng con vụng trộm đi theo sau, nhìn thấy hắn......hắn ta đang cắn thịt Tam sư huynh......"
Tiểu đạo sĩ không thể nói thêm nữa.
Trong phòng, bầu không khí im lặng đến ngột ngạt.
Vào những năm đói kém, đã từng có hiện tượng người ăn thịt người, nhưng đó là do hoàn cảnh khắc nghiệt tạo thành.
Đạo quán sống sung túc, đạo sĩ kia lại coi tiểu đạo sĩ như lợn để nuôi, cách một thời gian lại ăn một người, như vậy còn là người sao?
Hổ Tử rùng mình hỏi: "Tại sao hắn lại muốn ăn thịt người? Hắn ta là yêu quái sao?"
"Không biết......" Các tiểu đạo sĩ lo sợ bất an lắc đầu, "Nhưng chúng con phát hiện, chỉ cần hắn ta ăn thịt người là có thể trẻ ra."
"A? Trẻ ra!" Lục Phi nhíu mày, lập tức nghĩ đến điều gì, "Hắn ta có phải đã cho các ngươi ăn Nhục Linh Chi?"
"Sao ngươi biết?"
Mấy tiểu đạo sĩ trợn tròn mắt.
"Sau khi ăn Nhục Linh Chi, thân thể của các ngươi có phải đã xảy ra biến đổi?" Lục Phi không trả lời mà tiếp tục hỏi.
"Cứ bảy ngày một lần, sư phụ lại cho chúng con ăn một miếng Nhục Linh Chi, chúng con cảm thấy thân thể càng ngày càng tốt, nhưng nếu không ăn đúng hạn, thì sẽ đặc biệt khát nước, khát đến c·hết."
"Đại sư huynh và Bát sư đệ chính là c·hết như vậy!"
Mấy tiểu đạo sĩ run lẩy bẩy, trong ánh mắt lộ ra nỗi sợ hãi sâu sắc.
"Chúng con rất sợ, lúc đầu muốn trốn, nhưng một khi bị sư phụ phát hiện thì càng thê thảm hơn, thân thể sẽ biến thành một vũng bùn nhão......"
"Lần đó, Nhị sư huynh giấu miếng Nhục Linh Chi vốn dành cho kh·á·c·h nhân, định đào tẩu từ Hậu Sơn, nhưng vẫn bị sư phụ phát hiện......"
"Thân thể hắn ta hóa thành bùn, chúng con chỉ có thể đem hắn ta chôn ở đó......"
Lục Phi lập tức hỏi: "Vậy hắn ta đã mang Nhục Linh Chi đi đâu?"
"Không biết hắn ta giấu ở đâu, lúc đó trên núi có một đám học sinh đến, chúng con cũng không dám tìm thêm. Dù sao Nhục Linh Chi rời khỏi nước sẽ sớm hỏng, sư phụ cũng không để ý." Mấy tiểu đạo sĩ thở dài thườn thượt.
Lục Phi và Hổ Tử trao đổi ánh mắt.
Đây chính là nguyên nhân Chí Hạo đụng phải Nhục Linh Chi.
Nhưng Lục Phi cảm thấy một người trưởng thành có đầu óc bình thường, không đến mức ra ngoài nhặt đồ ăn lung tung.
Hắn nghĩ, có lẽ Nhục Linh Chi vì sinh tồn mà bò vào mồm Chí Hạo.
Bởi vì hắn đã thấy loại miếng thịt đó, nó còn sống.
Nhưng vẫn còn một vấn đề.
Lục Phi lại hỏi: "Các ngươi tiếp đãi nhiều kh·á·c·h nhân như vậy, tại sao kh·á·c·h nhân ăn lại không sao?"
"Sư phụ sẽ cho kh·á·c·h nhân ăn canh linh thọ, có bỏ thêm một loại gia vị. Chúng con không biết đó là gì, nhưng kh·á·c·h nhân ăn cũng không cần thiết phải bảy ngày ăn một lần như chúng con."
"Thì ra là vậy." Lục Phi không khỏi rùng mình.
Sự tình cơ bản đã rõ ràng.
Lúc trước hắn đoán không sai.
Linh Vân quan chủ này quả thực dùng tiểu đạo sĩ để nuôi Nhục Linh Chi, và thứ hắn ăn hẳn không phải người, mà là Nhục Linh Chi được nuôi bằng người s·ố·n·g.
Thông qua loại tà vật này để gia tăng tu vi và thọ nguyên, đạt tới mục đích phản lão hoàn đồng, thậm chí trường sinh bất lão, trách không được Linh Vân quan chủ có khuôn mặt trẻ trung, nhưng ánh mắt lại rất già nua!
Người này đúng là một yêu đạo!
Mấy tiểu đạo sĩ thấy sắc mặt hai người khó coi, cho rằng họ sợ hãi, vội vàng q·u·ỳ xuống khẩn cầu.
"V·a·n xin các ngươi, giúp chúng con một tay đi!"
"Chúng con ban đầu có chín người, bây giờ chỉ còn lại ba người."
"Sớm muộn gì cũng đến lượt chúng con!"
"Chúng con không muốn c·hết!"
Hổ Tử rất đồng cảm với mấy tiểu đạo sĩ đáng thương này, nhưng lão bản chưa lên tiếng, nên hắn không dám tùy tiện bày tỏ thái độ.
"Đừng vội, đứng lên trước đã."
Lục Phi đỡ họ đứng dậy, sắc mặt trầm tĩnh.
"Muốn cứu thế nào đây? Trong người các ngươi có Nhục Linh Chi, dù có đưa các ngươi ra khỏi Linh Vân quan cũng vô dụng."
"Chúng con ăn thịt đều là từ khối lớn kia cắt ra, chỉ cần khối lớn đó bị hủy, thịt trong người chúng con cũng sẽ hóa theo."
Mấy tiểu đạo sĩ thấy hắn không trực tiếp từ chối, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong, nghiêm túc nói.
"Nhưng chúng con không thể đến gần khối lớn đó, nếu không cũng sẽ lập tức hóa thành một vũng bùn nhão......hôm nay, Thất sư đệ chính là c·hết như vậy......"
"Chỉ có người chưa từng ăn Nhục Linh Chi đi qua, mới không bị sư phụ phát hiện."
"Thật ra......con nhớ ngươi! Các ngươi đã từng đến Linh Vân quan, nhưng các ngươi không ăn thịt Linh Chi, ngược lại còn lén lút gói mang đi."
"Con biết ngay các ngươi không phải người bình thường mà!"
Một tiểu đạo sĩ chăm chú nhìn Lục Phi.
Lục Phi hơi kinh ngạc, nhìn kỹ mặt hắn, lúc này mới nhớ ra, tiểu đạo sĩ này chính là người đã tiếp đãi họ và mấy phụ nữ Tô Lập Quốc khi trước.
"Nguyên lai là ngươi!"
"Có rất nhiều người đến đây, nhưng chỉ có các ngươi không ăn thịt Linh Chi, con có ấn tượng đặc biệt sâu. Trong lòng con còn mong các ngươi có thể phát hiện ra vấn đề của Nhục Linh Chi! Vì vậy, con vừa rồi ở bên ngoài đã nhận ra ngươi ngay."
Tiểu đạo sĩ nắm lấy cánh tay Lục Phi, mắt đỏ hoe cầu khẩn.
"Chắc chắn các ngươi đã phát hiện ra Nhục Linh Chi có vấn đề nên mới đến, đúng không?"
"Ngoài các ngươi ra, không có ai đến hậu viện......chúng con cũng không tìm được ai khác để giúp đỡ......"
Trách không được mấy tiểu đạo sĩ này lại muốn mạo hiểm lớn như vậy để cứu họ.
Hổ Tử cũng không nhịn được mà lên tiếng giúp họ: "Lão bản, hay là......"
Lục Phi giơ tay lên, lại hỏi: "Nhục Linh Chi ở đâu?"
"Sư phụ thường đổ nước vào vạc để nuôi Nhục Linh Chi, chỉ khi nào muốn ăn thịt người thì mới mang một khối Nhục Linh Chi lên núi."
"Đôi khi hắn ta sẽ giấu đi, con đã lén nhìn trộm, biết hắn ta giấu ở đâu."
Mấy tiểu đạo sĩ cẩn thận nhìn quanh ra ngoài cửa sổ.
Dù bên ngoài không có ai, họ vẫn không kìm lòng được mà hạ giọng.
"Ngay ở dưới phòng của hắn ta."
"Có hầm?!"
Lục Phi bừng tỉnh ngộ.
Trách không được họ rõ ràng thấy Linh Vân quan chủ đi ra ngoài tay không, nhưng lại không tìm thấy Nhục Linh Chi trong phòng, hóa ra là giấu ở hầm đất.
"Mỗi khi trăng sáng, sư phụ đều sẽ lên mái nhà ngồi xuống tu luyện. Lúc này đi trộm Nhục Linh Chi là cơ hội tốt nhất." Mấy tiểu đạo sĩ nói thêm.
"Mặt trăng?" Lục Phi khẽ nhíu mày.
Tinh quái thích hút tinh hoa mặt trăng để tu luyện nhất, yêu đạo này ăn nhiều người như vậy, nuôi ra Huyết Linh Chi, chỉ sợ đã không còn là người nữa.
Ngoài mặt giả bộ làm người tốt thu dưỡng cô nhi, sau lưng lại làm chuyện ăn thịt người, cách làm của yêu đạo này đơn giản là khiến người và thần đều phẫn nộ.
Nếu như có thể hủy được Nhục Linh Chi kia, cũng coi như là trừ hại cho dân.
"Mỗi lần sư phụ tu luyện ít nhất phải một canh giờ, đến lúc đó, chúng con sẽ nhìn chằm chằm sư phụ, các ngươi đi tìm Nhục Linh Chi. Chỉ cần đem Nhục Linh Chi hủy đi, chúng con sẽ không còn sợ hắn ta nữa."
Mấy tiểu đạo sĩ chờ đợi nhìn hai người Lục Phi.
"Chúng ta có thể giúp một tay, nhưng các ngươi phải suy nghĩ kỹ, một khi thất bại, chúng ta có thể toàn thân trở ra, còn các ngươi thì triệt để không còn cơ hội." Lục Phi thần sắc trang trọng.
Mấy tiểu đạo sĩ liếc nhìn nhau, lộ ra vẻ thê lương và đắng chát không hợp với tuổi tác.
"Đằng nào cũng c·hết, khác nhau ở chỗ nào đâu?"
"Dù sao biến thành thịt nát vẫn còn hơn bị hắn ta ăn thịt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận