Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 177: Núi hoang bãi tha ma

Chương 177: Núi hoang bãi tha ma
Nếu là bãi tha ma, vậy thì không thể ở khu nội thành được, vùng ngoại thành phía bắc rộng lớn như vậy.
Nhiều núi, nhiều cây cối.
Ai biết bãi tha ma ở đâu, lại có mấy cái bãi tha ma?
Vậy biết đi đâu để tìm đây?
Lục Phi nhíu mày.
Cái tên Giả Bán Tiên này rốt cuộc muốn làm gì? Nêu điều kiện mà không nói rõ ràng, chỉ viết thời gian và địa điểm.
Chẳng lẽ lại liên quan đến cái vận rủi tà môn kia của hắn?
Lục Phi cũng coi như đã thấy rõ.
Mình mới ngồi cạnh hắn 20 phút thôi mà đã suýt bị xe đụng.
Buổi tối mà ở cùng hắn, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.
Dù trời sập xuống, Lục Phi cũng phải đi, nếu không làm sao tìm được gia gia?
"Nói đi nói lại, cái bãi tha ma phía bắc thành này rốt cuộc tìm như thế nào?"
Lục Phi liếc nhìn thời gian.
Hiện tại hai giờ chiều, còn mười tiếng để chuẩn bị, chi bằng đi về phía bắc thành tìm hiểu trước.
"Hổ Tử, thu dọn một chút, chúng ta ra ngoài một chuyến."
Lục Phi thu tờ giấy vào.
"Đi đâu vậy lão bản, lại đi kiếm chút chác hả?" Hổ Tử hai mắt sáng rực, bây giờ hắn thích nhất là cùng Lục Phi ra ngoài làm việc.
Vừa kích thích, vừa kiếm tiền, có ý nghĩa hơn nhiều so với việc trông tiệm.
"Không phải, chuyện khác." Lục Phi khựng lại một chút, nói: "Ngươi đi tìm chiếc xe trước đi, chúng ta phải ra khỏi thành."
"À."
Hổ Tử gật đầu, Lục Phi không nói nhiều thì hắn cũng không hỏi nhiều, cầm điện thoại di động đi thuê xe.
Lục Phi ném cho Tiểu Hắc Cẩu một cái que mài răng, để nó tự chơi bên ngoài, còn mình thì cầm chìa khóa đi vào kho.
Trong khu tạm giữ, Lục Phi chọn tới chọn lui.
Cuối cùng, hắn để ý đến một đôi chu sa chuyển vận châu.
Loại vòng này có tác dụng xu cát tị hung, tăng vận may, cũng có thể ngăn cản phần nào vận rủi của Giả Bán Tiên.
Lục Phi lập tức đeo chu sa vòng lên.
Khóa chặt cửa kho.
Vừa ra đến, đã thấy Tiểu Hắc Cẩu đang cắn dép lê của hắn.
"Vật nhỏ, ngươi bỏ xuống cho ta!"
Lục Phi tức muốn nổ phổi.
Đây đã là đôi dép thứ ba rồi.
Tiểu gia hỏa này ăn được ngủ được, chỉ mấy ngày mà đã lớn thêm một vòng, đến cả lông cẩu cũng mượt mà hơn nhiều.
Một đôi mắt đen láy, béo tròn nhìn vô cùng đáng yêu.
Trên thực tế, tiểu gia hỏa này có sức phá hoại kinh người, hễ không chú ý là sẽ phá nhà ngay.
Gần đây không biết có phải mọc răng hay không mà cứ rảnh là lại lấy dép lê của Lục Phi ra mài răng, Lục Phi mua que mài răng cho nó cũng không ăn thua.
Hơn nữa, vật nhỏ này chỉ cắn dép lê của Lục Phi, không cắn Hổ Tử.
Vì chân Hổ Tử thối.
"Tiểu gia hỏa, đây là giày, là để mang, không phải để ăn, hiểu không?"
Lục Phi khó khăn lắm mới cứu được đôi dép lê, để dỗ dành Tiểu Hắc Cẩu đang sủa inh ỏi, đành phải mở cho nó một hộp thức ăn.
Muốn chuyển sự chú ý của vật nhỏ này, chỉ có dùng đồ ăn thôi.
Cẩu con ăn lấy ăn để, chợt dừng lại, ánh mắt đen láy cảnh giác nhìn ra phía cửa.
Ngay sau đó.
Một thân ảnh mập mạp quen thuộc, từ bên ngoài đi vào.
"Ồ, Tiểu Lục huynh đệ, ta bảo sao không thấy ngươi ở cửa hàng, thì ra ở phía sau đùa cẩu đấy à."
Chính là Lưu Phú Quý đã lâu không gặp.
"Lão Lưu, gần đây phát tài ở đâu vậy, sắc mặt nhìn khá đấy." Lục Phi cười, xoa đầu Tiểu Hắc Cẩu.
Sắc mặt Lưu Phú Quý hồng hào hơn không ít, xem ra thân thể đã hoàn toàn hồi phục.
"Vật nhỏ này nhìn dáng vẻ rất được người ta ưa thích, nục nục nộn nộn, nếu mà làm lẩu, chắc chắn tươi ngon cực kì..."
Hắn nhìn Tiểu Hắc Cẩu, cố ý lộ ra nụ cười xấu xa.
Ánh mắt Tiểu Hắc Cẩu đột nhiên thay đổi, há mồm định táp vào bắp chân hắn.
"Ôi!"
Lưu Phú Quý giật mình kêu lên.
Lục Phi nhanh tay lẹ mắt, túm Tiểu Hắc Cẩu lại. Tiểu Hắc Cẩu ở trong ngực hắn vẫn hung dữ sủa Uông Uông về phía Lưu Phú Quý.
"Thì ra vật nhỏ này có thể hiểu tiếng người à?" Lưu Phú Quý mở to hai mắt, vội vàng cười nói với Tiểu Hắc Cẩu: "Ôi, vật nhỏ, chú chỉ đùa với cháu thôi, đừng giận đừng giận mà!"
Nói không ít lời ngon tiếng ngọt, Tiểu Hắc Cẩu mới hậm hực quay lại ăn đồ hộp.
Thỉnh thoảng ăn được hai miếng lại dừng, hướng về phía Lưu Phú Quý phát ra tiếng ô ô uy hiếp.
"Cái này cũng quá thông minh! Không hổ là Tiểu Lục huynh đệ, nuôi cẩu cũng không tầm thường!" Lưu Phú Quý nịnh nọt giơ ngón tay cái lên.
Lục Phi liếc mắt: "Lão Lưu, có việc nói sự tình đi, đừng có giở cái trò này ra!"
Gã này từ trước đến nay không có việc gì không đến, Lục Phi lười nghe hắn nói nhảm.
"Không có gì đại sự, chỉ là ta có một người bạn không cẩn thận mua phải một khối ngọc không sạch sẽ, đeo lên người xong thì xui xẻo, muốn nhờ ngươi xem giúp."
Lúc này Lưu Phú Quý mới cười híp mắt nói.
"Mấy hôm trước hắn đã đến rồi, tiếc là ngươi không có ở đây, nên hắn nhờ ta hỏi giúp xem đến khi nào thì ngươi rảnh, hắn đang đợi."
"Ngươi cũng biết đấy, danh tiếng của chữ Tà Hào đã vang xa rồi, rất nhiều người đều biết, cứ đụng phải đồ vật tà môn là tìm đến chữ Tà Hào."
Quả nhiên lại là chuyện làm ăn.
"Xui xẻo kiểu gì, có nguy hiểm đến tính mạng không?" Lục Phi không khỏi có chút buồn cười.
Sao lại vừa hay có một vị khách xui xẻo thế này?
Chẳng lẽ, vận rủi còn có thể hút nhau?
"Hắn chỉ nói mọi việc không thuận, cứ sơ sẩy đánh mất đồ đạc, nói chuyện làm ăn thì toàn hỏng bét, chứ không nói có nguy hiểm đến tính mạng."
"Vậy thì bảo hắn đợi hai ngày nữa, ta có việc gấp, chút nữa là phải ra ngoài một chuyến rồi." Lục Phi cũng tò mò đấy, nhưng dưới mắt việc của Giả Bán Tiên vẫn quan trọng hơn.
"Không thành vấn đề! Chỉ cần ngươi nhận lời là được!"
Lưu Phú Quý nói, vừa xoa xoa tay, cười nói: "Tiểu Lục huynh đệ, dạo này ngươi bận rộn thế, có phải lại thu được đồ tốt không? Có muốn ra tay không?"
"Có thì ta sẽ thông báo cho ngươi."
"Tốt! Tốt!"
Lưu Phú Quý đắc ý cười, lại nhắc đến Trần Kim Phát.
Hai người thường xuyên hẹn nhau đi hội sở chơi, Trần Kim Phát còn giới thiệu khách mua đồ cổ cho hắn, giúp hắn kiếm được mấy món lời nhỏ.
Nói chuyện phiếm một hồi.
Hổ Tử thuê xe xong trở về.
"Tiểu Lục huynh đệ, ngươi cứ bận việc trước đi, ta về chờ tin tốt của ngươi." Lưu Phú Quý thức thời rời đi.
Lục Phi đưa một chiếc chu sa chuyển vận châu khác cho Hổ Tử.
"Đeo vào, tối nay phòng thân. Với cả, mang hết gia hỏa của chúng ta theo, từ kính bát quái, roi cành liễu, tàn hương, cái gì có thì mang hết."
"Mang toàn bộ đồ đạc đi á? Tối nay chúng ta định làm gì vậy lão bản?" Hổ Tử hưng phấn mở to hai mắt.
"Bãi tha ma."
Lục Phi đơn giản trả lời một câu, ôm lấy Tiểu Hắc Cẩu.
"Khá lắm, đây là muốn làm một vụ lớn à."
Hổ Tử luống cuống tay chân, dùng hai cái ba lô mới đựng hết được mọi thứ.
"Hướng phía bắc thành mà đi."
"Được, ngồi vững lão bản!"
Khóa chặt cửa, dán bùa lên.
Hổ Tử đạp chân ga, chiếc xe nhỏ ầm ầm rời khỏi bãi đỗ xe, chạy càng lúc càng xa về phía bắc thành.
Sau một tiếng thì ra khỏi thành.
Trên đường, vừa đi vừa hỏi thăm, quả nhiên hỏi được một cái bãi tha ma.
Ngay phía bắc, trong một ngọn núi hoang.
Xe nhỏ dừng ở chân núi hoang, trong núi không có đường, chỉ có thể đi bộ vào.
Hổ Tử đeo hai cái ba lô trước sau lên người, lòng tràn đầy hiếu kỳ.
"Lão bản, chúng ta rốt cuộc đến đây để làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận