Tà Vật Hiệu Cầm Đồ: Chỉ Lấy Hung Vật

Chương 163: Chỉ là một cái oan hồn

Chương 163: Chỉ là một cái oan hồn
Hổ Tử đi theo Lục Phi dưới gốc cây, vừa đi vừa xoa tay vào cánh tay, nơi này cành lá rậm rạp đến nỗi ngẩng đầu không thấy bầu trời.
"Hoàn cảnh âm u thế này, không có quỷ thì lạ."
"Hổ Tử, ban đêm chính ngươi cẩn thận, nơi này không chỉ có một con quỷ." Lục Phi nhắc nhở.
"Lão bản, hai người kia nhìn ngưu bức ầm ầm có thật sự lợi hại không?" Hổ Tử quan sát những người kia, nhỏ giọng hỏi.
"Đoàn lão gia tử đều biết người, chí ít không phải lừa đảo." Lục Phi lạnh nhạt nói.
Giang hồ huyền môn rất lớn, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, hắn mới bước chân vào giang hồ không bao lâu, người quen biết còn không nhiều.
Hổ Tử gật đầu: "Đông người cũng tốt, ban đêm sẽ không nguy hiểm như vậy......"
Đang nói chuyện.
Tần hiệu trưởng tìm tới, tựa hồ có lời muốn nói với Lục Phi.
"Hiệu trưởng, sao vậy?"
"Lục Đồng Học, ta thấy ba vị đại sư kia rất lợi hại, hay là ban đêm em đừng vào mạo hiểm, em có lòng như vậy là đủ rồi."
Tần hiệu trưởng mặt mũi tràn đầy lo lắng cùng áy náy.
Mặc dù có Tô Lập Quốc hết lòng tiến cử, nhưng trong lòng ông, Lục Phi vẫn là một học sinh. Cho dù trong nhà có truyền thừa gì, cũng chưa chắc có thể ứng phó loại chuyện nguy hiểm này.
Ông thực sự không muốn nhìn thấy bất kỳ học sinh nào xảy ra chuyện.
"Hiệu trưởng, em biết thầy quan tâm em, nhưng xin thầy yên tâm em không phải xúc động nhất thời." Lục Phi kiên trì nói.
"Vậy em nhớ kỹ, mọi việc không được cậy mạnh." Tần hiệu trưởng dặn dò vài câu, vẫn không quá yên tâm, lại qua nhờ hòa thượng và đạo sĩ chiếu cố Lục Phi nhiều hơn.
Cả hai ngoài miệng đáp ứng rất sảng khoái, nhưng ánh mắt rõ ràng có chút khinh miệt.
Đợi Tần hiệu trưởng đi rồi, vị đạo sĩ kia càng hừ lạnh một tiếng.
"Người trẻ tuổi bây giờ thật là lợi hại, không tốn chút sức, lại có thể lấy được danh tiếng tốt. Lúc chúng ta còn trẻ, một lòng hàng yêu trừ ma, nào nghĩ đến việc tham sống sợ chết."
Đoàn Thiên Khuê nói: "Thiên Nguyên Đạo Trường, Tiểu Lục là tiểu chưởng quỹ Tà Tự hiệu, lại là học sinh Giang Đại, ta tin cậu ấy thật tâm đến giúp đỡ."
Mặc dù ông giúp Lục Phi nói chuyện, nhưng dù sao ông cũng chưa từng thấy qua bản lĩnh của Lục Phi, cho nên không tiện nói lời quá chắc chắn.
"Hiệu Tà Tự thì sao? Chẳng phải mượn danh tổ nghiệp nhà mình, đi ra ngoài ăn uống miễn phí. Đến lúc đó lo gì không tìm được kẻ ngốc chịu oan?" Thiên Nguyên Đạo Sĩ cười nhạo.
"Ngươi nói ai ăn uống miễn phí......" Hổ Tử lập tức nắm chặt nắm đấm.
Lục Phi ấn cánh tay hắn, cười ha ha: "Thiên Nguyên Đạo Trường nói có lý đấy, sao ta không nghĩ tới nhỉ? Thiên Nguyên Đạo Trường đối với mấy trò này quen thuộc vậy, chẳng lẽ là rất có kinh nghiệm sao?"
"Ngươi......" Thiên Nguyên Đạo Trường sững sờ, hừ lạnh: "Đến lúc gặp quỷ vật, xem ngươi còn mạnh miệng được không!"
Nói xong, liền không để ý đến Lục Phi nữa.
Lục Phi cũng không để ý hắn.
Ban đầu, hắn còn định chia sẻ manh mối quỷ lâu không chỉ có một con Trường Phát Quỷ cho bọn họ.
Nếu bọn họ lợi hại như vậy, vậy thì tự mình phát hiện đi thôi.
Sắc trời sầm tối.
Đêm tối đến như dự kiến.
Khuôn viên trường cũ chỉ có vài ngọn đèn đường thưa thớt ánh sáng yếu ớt, đen kịt mà yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu và chim hót cũng không có.
"Mấy vị, làm phiền các ngươi ta và Linh Nguyệt ở ngay đây hộ trận cho các ngươi!"
Đoàn Thiên Khuê mang theo cháu gái ở bên ngoài tòa nhà, ngồi xếp bằng, coi giữ trận kỳ.
"Đoàn lão khách khí rồi, có ông trợ trận, chúng tôi nhất định có thể bắt được con quỷ kia!"
Chào hỏi xong, khổ đèn hòa thượng và Thiên Nguyên Đạo Sĩ dẫn đầu đi vào tòa nhà, căn bản không chờ Lục Phi.
Lục Phi không quan tâm, hắn cũng không muốn đi cùng hai người kia.
Được chứng kiến nhiều tà vật như vậy, lại có pháp khí hộ mệnh, hắn không cảm thấy mình cần ai bảo vệ.
"Lục ca ca, anh phải cẩn thận đấy." Đoàn Linh Nguyệt nháy mắt với Lục Phi.
"Cảm ơn."
Lục Phi cười với nàng, cùng Hổ Tử tiến vào quỷ lâu.
Hai người kia đi rất nhanh, Lục Phi hai người vừa mới đến lầu bốn, bọn họ đã đi vào túc xá 404.
Lục Phi suy nghĩ một chút, không vào cửa, mà ở lại ngoài cửa.
Hai người kia cho rằng Lục Phi sợ hãi nên trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt.
Đèn pin tắt.
Toàn bộ tòa nhà chìm vào bóng tối.
Lục Phi ôm côn sét đánh gỗ táo, điều động pháp lực đến ngũ giác, lưu ý nhất cử nhất động xung quanh.
Hổ Tử ôm chặt quỷ đầu đao, tim đập thình thịch.
Nhưng mà.
Chờ đợi hồi lâu, đêm đã khuya mà bên trong tòa nhà cũ nát vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoài âm khí dày đặc ra, đến một sợi lông quỷ cũng không thấy.
"Chẳng lẽ là đêm nay đông người, những con quỷ kia không dám xuất hiện? Hay là phải chơi trò chơi gọi hồn, mới có thể gọi quỷ vật ra?"
Lục Phi thầm nghĩ trong lòng, đang định xem có nên đi nơi khác trong khu ký túc xá không.
Trong ký túc xá bỗng nhiên sáng lên ánh nến mờ ảo.
Là Thiên Nguyên đốt một cây nến đen, đặt ở bên cửa sổ ký túc xá.
Cửa sổ kính đã sớm rách nát, gió đêm thổi tới, lá dây thường xuân bên cửa sổ xào xạc, mà ngọn nến kia không hề nhúc nhích.
Lục Phi liếc mắt liền nhận ra, đó là âm nến trong Âm Dương nến.
Đốt âm nến, có thể hấp dẫn quỷ hồn tới gần.
Đây cũng là một biện pháp.
Chỉ là, một vị đạo sĩ như Thiên Nguyên sao lại dùng loại vật này?
Thiên Nguyên cẩn thận đặt ngọn nến xong, lui về góc phòng, tay cầm một thanh thất tinh kiếm làm bằng gỗ đào, chuôi kiếm đính bông màu đỏ, trên thân kiếm dường như còn khắc các phù văn Đạo gia.
Thanh thất tinh kiếm này làm cũng không tệ, bất quá chất liệu gỗ đào vẫn kém xa gỗ táo bị sét đánh của Lục Phi.
Gã khổ đèn hòa thượng tai to mặt lớn kia tháo chuỗi phật châu dài trên cổ xuống, quấn quanh trên tay.
Ánh nến mờ ảo.
Hai người nhìn chằm chằm ngọn nến, đều lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Hô —— Một trận âm phong thổi qua, bóng cây ngoài cửa sổ kịch liệt lay động.
Ánh nến của âm nến đột nhiên biến thành màu xanh lá!
"Hổ Tử, đến rồi." Lục Phi lập tức nhỏ giọng nhắc nhở.
Hổ Tử run lên, nắm chặt quỷ đầu đao, cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
Không khí trở nên âm hàn.
Trong mơ hồ, có một đạo bóng đen mờ ảo chậm rãi hiện ra bên ngoài cửa sổ.
Bóng đen kia tóc rất dài, gần như rũ xuống tới hông, phảng phất bị ánh nến kia hấp dẫn, từ bên ngoài cửa sổ bay vào, hít lấy hương nến.
Thiên Nguyên không lập tức tiến lên, mà thăm dò trước một phen, vẻ mặt khẩn trương lập tức trở nên nhẹ nhõm.
"Chỉ là một con oán quỷ, mà dám đến đây quấy phá!"
Sau đó, hắn cầm lấy thất tinh kiếm xông tới, mũi kiếm đâm thẳng vào Trường Phát Quỷ.
Trường Phát Quỷ đột nhiên chấn kinh, mái tóc đen dài ngọ nguậy đứng lên, toàn thân âm khí bùng nổ. Âm phong lăng lệ gột rửa, khiến Thiên Nguyên không thể tới gần.
Khổ đèn bước nhanh lên phía trước, vung chuỗi phật châu ra ngoài, vừa vặn trùm lấy Trường Phát Quỷ.
Hắn dựng thẳng bàn tay, trong miệng lẩm bẩm.
Phật châu nổi lên kim quang nhàn nhạt, trói buộc Trường Phát Quỷ trong đó. Trường Phát Quỷ mãnh liệt giãy dụa, sợi tóc màu đen càng lúc càng dài, vươn về phía khổ đèn.
"Muốn chết!"
Thiên Nguyên hét lớn một tiếng, thừa dịp Trường Phát Quỷ bị trói buộc, xông lên một kiếm dùng sức chém xuống.
"A ——"
Phù văn trên thân kiếm hơi lóe lên, Trường Phát Quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thiên Nguyên thừa thắng xông lên, liên tục chém vài kiếm, Trường Phát Quỷ rốt cục hôi phi yên diệt, chỉ còn vài sợi tóc phiêu linh trong không trung.
"A di đà phật!"
Khổ đèn vẫy tay một cái, thu hồi phật châu.
"Chỉ là một con oán hồn chưa thành hình, đối với hai người chúng ta mà nói còn không phải dễ như trở bàn tay."
Một tràng thao tác mãnh liệt như hổ, Thiên Nguyên lộ vẻ đắc ý, có chút khoe khoang.
"Nếu chỉ có một con oán hồn, vì sao nơi này lại có âm sát chi khí nồng đậm như vậy?" Mặt phì nộn của Khổ đèn lộ ra một tia nghi hoặc.
"Dạng oán hồn này, đến thêm mấy con thì sao?" Thiên Nguyên không để ý chút nào, "có khổ đèn đại sư phối hợp, đến một con, ta giết một con."
Nhưng ngoài cửa Lục Phi lại nhìn thấy, phía sau hai người chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một bóng đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận