Ta Mỹ Thực Ngẫu Nhiên Đổi Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 309: Đây sẽ không là mất mặt muốn vứt xuống nước ngoài đi a?!

Chương 309: Đây sẽ không phải là sắp mất mặt ra tận nước ngoài đấy chứ?!
Hơn 4 giờ chiều, tại vị trí hai cây đại thụ.
Bây giờ, đã có không ít lão thực khách chạy đến từ rất sớm.
Những lão thực khách này, về cơ bản cũng là những người hôm qua đến quá muộn nên cuối cùng không mua được, hôm nay liền đến đây thật sớm để giành chỗ.
Vừa qua 5 giờ, Từ Nhã Cầm, lão gia tử, Trịnh Mục Vân cùng Kerry-Anne, cả 4 người cũng đã đến nơi này.
Các lão thực khách thấy người đến ngày càng đông, đã sớm rất tự giác xếp thành hàng.
Từ Nhã Cầm cùng lão gia tử sớm đã đoán trước được cảnh tượng như thế này.
Trịnh Mục Vân cũng không hề xa lạ, trước đây nàng đã từng chứng kiến cảnh tượng đông đúc xếp hàng trước sạp mì xào.
Kerry-Anne, ban đầu cũng không ý thức được ý nghĩa của cảnh tượng trước mắt này, chỉ tò mò nhìn xung quanh.
Mãi cho đến khi Từ Nhã Cầm nói với nàng: “Chúng ta có thể phải đợi một lúc, lão bản xe ăn 6 giờ mới đến.”
Nghe vậy, Kerry-Anne không khỏi kinh ngạc thốt lên: “OMG!”
Nàng trợn to hai mắt, với vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Từ Nhã Cầm, hỏi: “Từ, ngươi nói là, những người này chỉ vì muốn ăn được đồ ăn của vị Lâm lão bản kia mà nguyện ý lãng phí 1 giờ ở đây để xếp hàng sao?”
Từ Nhã Cầm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Kerry-Anne không thể tin nổi mà lắc đầu, kinh ngạc nói: “Chuyện này quá điên rồ!”
“Nhưng mà, ta nhất định phải nếm thử xem, món mỹ thực này rốt cuộc có đáng để ta chờ đợi như vậy không.”
Mặc dù miệng thì nói là điên rồ, nhưng biểu cảm lại lộ rõ vẻ mong chờ.
Đúng lúc này, các lão thực khách đang xếp hàng cũng chú ý đến sự xuất hiện của Kerry-Anne.
Khi nhóm của Kerry-Anne cũng đứng vào hàng, các lão thực khách lại càng kinh ngạc hơn.
Trong nhóm [chat] lập tức náo nhiệt hẳn lên, tin nhắn nhảy liên tục.
“Ta cam! Lâm lão bản bây giờ đã bắt đầu có fan hâm mộ người nước ngoài rồi sao?”
“Người nước ngoài có quen ăn đồ ăn của chúng ta không nhỉ?”
“Mỹ thực không biên giới! Quan tâm người ta có ăn quen hay không làm gì, biết đâu người ta lại thích khẩu vị này thì sao!”
“Có muốn kéo người này vào nhóm không nhỉ!”
“Mà này, người nước ngoài này đọc mấy câu khẩu hiệu kia, sẽ dùng tiếng Trung hay tiếng Anh nhỉ?”
“Ngược lại ta lại nghĩ, lỡ như Lâm lão bản thấy có người nước ngoài, sau này liệu có ra nước ngoài bán hàng luôn không nhỉ?”
“??? Ta khuyên ngươi đừng có mồm quạ đen.”
“Bây giờ làm hộ chiếu còn kịp không? Lỡ như Lâm lão bản thật sự ra nước ngoài, ta cũng phải đuổi theo đấy!”
“Tuyệt đối đừng mà!!”
Trong nhóm chat vô cùng náo nhiệt, mà ở hiện trường cũng không hề yên tĩnh.
Ngô Dật lấy cùi chỏ huých nhẹ Ngô Mộng Mộng bên cạnh, khẽ nói: “Ngươi đừng nói nhé, lát nữa nghĩ đến cảnh người nước ngoài này phải đọc mấy câu mà Lâm lão bản yêu cầu, ta đã thấy thú vị rồi. Cũng không biết người nước ngoài này mặt có đủ dày không, có thể bỏ qua sĩ diện mà đọc không.”
Ngô Mộng Mộng quay đầu, liếc nhìn lão ca nhà mình một cái, trầm ngâm một lát.
“Liệu có khả năng là, cho dù nàng có đọc những câu đó, cũng hoàn toàn không biết ý nghĩa cụ thể là gì không? Nếu vậy thì, có lẽ nàng cũng sẽ không cảm thấy mất mặt đâu nhỉ?”
Vẻ mặt vui vẻ của Ngô Dật lập tức sững sờ, như thể được câu nói này thức tỉnh.
Hắn bỗng vỗ đùi một cái, nói: “Ngươi đừng nói, ngươi thật đừng nói! Nghĩ kỹ mà xem, người nước ngoài này quả thực rất hợp để đọc mấy câu đó đấy! Nếu không phải Lâm lão bản giới hạn số lượng mua, ta còn muốn nhờ nàng mua thêm giúp mấy phần ấy chứ!”
Lâm Huyền hôm nay đã đến địa điểm kinh doanh sớm hơn mọi khi 20 phút.
Bánh nhất định phải làm tại chỗ mới có thể đảm bảo độ ngon và hương vị tốt nhất.
Cho nên hắn đến sớm, dự định làm trước một mẻ bánh, như vậy thì khi chính thức bán hàng lúc 6 giờ, là có thể bán ngay, giảm bớt thời gian chờ đợi của khách.
Lâm Huyền lái chiếc xe bán hàng, từ xa đã thấy hàng dài dằng dặc xếp dưới gốc cây, hắn thầm thở dài trong lòng, rồi đi về phía hàng người.
“Lâm lão bản đến rồi~” “Lâm lão bản hôm nay đến sớm thế!” “Đến sớm thì có tác dụng gì, có giỏi thì bán lâu thêm chút đi!” “Đúng vậy, Lâm lão bản cái gì cũng tốt, chỉ là lần nào dọn hàng cũng quá nhanh!”
Đám đông người một câu ta một câu, vốn dĩ chỉ là những lời chào hỏi đơn giản, không hiểu sao lại lái sang hướng kỳ quái.
Lâm Huyền vội vàng dừng hẳn chiếc xe bán hàng lại, giả vờ như không nghe thấy đám người này đang trêu mình, bắt tay vào công việc chuẩn bị.
Tình huống tương tự xảy ra nhiều rồi, hắn sớm đã học được cách chọn lọc bỏ ngoài tai.
Các lão thực khách sớm đã quen với kiểu phản ứng này của Lâm lão bản, nên cũng không để tâm.
Ngược lại, một lão thực khách xếp ở phía trước, dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói với Lâm Huyền: “Lâm lão bản, ngài bây giờ nổi tiếng ra cả quốc tế rồi đấy, đã có cả người nước ngoài đến xếp hàng rồi kìa.”
Có cả người nước ngoài ư?
Nghe vậy, động tác trên tay Lâm Huyền dừng lại một chút, hắn bất giác ngẩng đầu, nhìn lướt qua hàng người.
Quả nhiên, giữa đám đông hắn thấy một người phụ nữ nước ngoài.
Thật trùng hợp, không biết có phải là thần giao cách cảm hay không, Kerry-Anne cũng vừa đúng lúc này nhìn về phía Lâm Huyền, ánh mắt hai người chạm nhau.
Kerry-Anne thấy vậy, lập tức nở một nụ cười nhiệt tình, nàng niềm nở vẫy tay với Lâm Huyền.
Lâm Huyền: …………………….
Người nước ngoài ở đâu ra vậy?
Phen này chẳng lẽ sắp mất mặt đến tận nước ngoài sao?!
Nghĩ nhiều cũng vô ích, hắn thu lại ánh mắt, tiếp tục công việc chuẩn bị của mình.
Lúc này vẫn chưa tới 6 giờ, không cần phải vội mặc bộ đồ thú bông vào.
Thịt kho được đựng trong một cái nồi đất lớn, đặt trên một cái lò than nhỏ để hâm nóng và giữ ấm.
Than củi bên trong lò gạch đã cháy thành những cục than hồng rực.
Lâm Huyền lấy phần bột đã ủ xong từ trước ra, lấy một phần nhào nặn thành thỏi bột dài khoảng 20 cm, rồi cán mỏng thành hình lưỡi bò.
Phết một lớp dầu hạt cải, rắc bột hoa tiêu đã rang thơm lên, rồi cuộn lại thành hình xoắn ốc.
Sau đó, hắn dùng móc sắt gạt than hồng trong lò gạch sang hai bên, tạo ra khoảng trống ở giữa để dán bánh, cổ tay khẽ lật, miếng bột bánh liền dính chắc vào thành lò.
Lão thực khách đứng đầu hàng nhìn Lâm Huyền nhào bột nướng bánh một cách mê mẩn, đợi đến khi một vòng bánh đã được dán đầy trong lò gạch và đậy nắp lại, lúc này mới hoàn hồn.
Hắn phát hiện hôm nay Lâm Huyền không mặc bộ đồ thú bông, màn hình điện tử cũng chưa bật, lập tức mừng rỡ nói.
“Lâm lão bản, hôm nay không cần phải đọc khẩu hiệu phải không?”
“Có chứ, vẫn chưa tới 6 giờ mà, ta chỉ nướng trước bánh ra thôi.” Lâm Huyền giải thích.
Thời gian dần trôi, bánh trong lò bắt đầu chín, từng luồng hương thơm của bột mì bắt đầu lan tỏa theo hơi nóng.
Trên chiếc lò than nhỏ, nước thịt kho hơi sôi lăn tăn, từng miếng thịt kho màu nâu bóng lưỡng khẽ rung rung, tỏa ra mùi thịt đậm đà.
Thấy sắp đến giờ, Lâm Huyền lẳng lặng bật màn hình điện tử lên, sau đó lấy ra bộ đồ thú bông hình quả dưa hấu siêu dài chuẩn bị thay.
Nhìn thấy nội dung hiển thị trên màn hình điện tử, các lão thực khách trong hàng đều nháo nhác ngó nghiêng xem.
“Bánh bao thịt chan nước hầm: 18 tệ / cái”
“Câu thoại đón khách: Cả nhà ơi, ai hiểu cảm giác này không, món bánh bao thịt chan nước hầm ta làm nó ngon xuất sắc luôn!”
“Câu thoại của khách hàng: Trăm nhân ắt có quả, báo ứng của ngươi chính là ta, cho một phần nếm thử chụt chụt ~”
Hôm nay câu thoại, cứ như vậy như nước trong veo xuất hiện trong mắt các lão thực khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận