Ta Mỹ Thực Ngẫu Nhiên Đổi Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 290: Cái gì mặt mũi không mặt mũi, nào có khẩu vị của mình trọng yếu a!

Chương 290: Cái gì mặt mũi không mặt mũi, nào có khẩu vị của mình trọng yếu a!
Lâm Huyền đang chửi bậy chính là hệ thống vì luôn dùng hộp quà để đựng những bộ quần áo thú nhồi bông kỳ quái kia.
Thứ đồ chơi này mà cũng xem là lễ vật được sao?
Hắn thực sự không ngờ tới, cái hệ thống luôn thích giả chết, mặc kệ hắn chửi bậy, lại hồi đáp 【 Đã nhận 】 vào lúc này.
Lâm Huyền nhìn thấy hai chữ này, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác không lành.
Không phải chứ, đại ca, ngươi nhận cái gì mà nhận!
Hộp quà rất tốt! Thật sự!
Đừng có làm thêm chuyện gì xấu xa với ta!
Lâm Huyền đang nhìn chằm chằm hai chữ 【 Đã nhận 】 mà âm thầm phàn nàn, chợt nghe thấy hình như có tiếng động nhẹ phát ra từ phía cửa lớn.
Hắn vô thức nhìn về phía có tiếng động, chỉ thấy cách hàng rào, có một vị lão đại gia quen mặt đang vịn vào lan can nhìn về phía hắn.
Lâm Huyền nhanh chóng nhớ lại trong đầu hai giây, lập tức có ấn tượng.
Là vị lão gia ở cùng tiểu khu, ông ấy có một cô con gái làm hiệu trưởng.
Vị hiệu trưởng đó còn từng mời hắn đến nhà ăn của trường học mở một gian hàng, nhưng lúc đó đã bị hắn từ chối.
Lão gia tử thấy Lâm Huyền nhìn sang, vội vàng đứng thẳng người dậy, còn giả vờ ho khan hai tiếng, định che giấu hành động nhỏ vừa rồi của mình.
“À thì...... Người trẻ tuổi đang phơi nắng à?” Lão gia tử mở miệng nói.
Lâm Huyền vô thức ngước mắt nhìn mặt trời đang ở trên đỉnh đầu, khóe miệng không khỏi giật giật một cái.
Ai lại ra đây phơi nắng vào giữa trưa chứ, cái cớ này cũng quá vụng về rồi.
Bản thân lão gia tử cũng lập tức nhận ra cái cớ này có vẻ không thích hợp lắm, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng.
Chuyện kể cũng dài.
Lão gia tử mua bánh bao của Lâm Huyền vào rạng sáng thứ ba tuần trước, mỗi lần đều ăn dè sẻn một chút, nhưng đến thứ sáu thì bánh bao vẫn hết sạch.
Ngày thứ bảy hôm đó, lão gia tử thực sự đã nhịn thèm cả ngày.
Sáng sớm Chủ nhật, ông ấy cảm thấy trong miệng thực sự nhạt nhẽo vô vị.
Lão gia tử tuy rằng đôi khi không giữ hình tượng trước mặt con gái Từ Nhã Cầm, thường giở chút mánh khóe, nhưng trước mặt người ngoài, ông ít nhiều vẫn giữ chút mặt mũi, cho nên ngại ngùng không dám trực tiếp tới cửa.
Vốn dĩ ông muốn nhờ con gái mình giúp đến hỏi Lâm Huyền xem khi nào lại bán bánh bao. Nhưng gần đây trường học có nhiều việc, Từ Nhã Cầm ngày nào cũng đi sớm về khuya, bận tối mắt tối mũi, căn bản không có thời gian lo chuyện này.
Lão gia tử thật sự không đợi được nữa, chỉ có thể đành phải tự mình hành động.
Bắt đầu từ Chủ nhật, lão gia tử liền thay đổi thói quen đi dạo của mình. Trước đây ông chỉ đi dạo tùy ý, bây giờ để có thể gặp được Lâm Huyền, ông cố ý sắp xếp đi dạo vào những thời điểm khác nhau mỗi ngày, một ngày thậm chí còn đi tới ba, bốn bận.
Mỗi lần đi dạo, ông đều cố ý hoặc vô tình đi về hướng biệt thự của Lâm Huyền, trong lòng nghĩ nếu có thể tình cờ gặp Lâm Huyền trong khu dân cư, thì sẽ giả vờ tình cờ gặp mặt, tiện thể hỏi thăm tình hình.
Nhưng mà, hy vọng thì rất tròn trịa, hiện thực lại quá xương xẩu.
Cứ như vậy, lão gia tử không gặp được Lâm Huyền lần nào.
Nếu không phải nhiều lần đi dạo buổi tối, nhìn thấy đèn trong biệt thự của Lâm Huyền vẫn sáng, chứng tỏ người vẫn còn ở đây, ông đã nghi ngờ Lâm Huyền có phải đã dọn đi, không còn ở trong tiểu khu này nữa hay không.
Trưa hôm nay, ăn cơm xong lão gia tử cảm thấy trong miệng nhạt thếch đến mức chim có thể bay ra được, nỗi nhớ bánh bao đã lên đến đỉnh điểm.
Ông cuối cùng không nhịn được nữa, cũng hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi.
Cái gì mặt mũi không mặt mũi, nào có khẩu vị của mình trọng yếu a!
Mình đã lớn tuổi thế này rồi, có thể tìm được món ăn hợp khẩu vị, thật không dễ dàng chút nào!
Bên này vừa ăn cơm trưa xong, lão gia tử liền ra khỏi cửa, đi thẳng đến chỗ Lâm Huyền.
Nói đến cũng thật là trùng hợp, khi ông vừa đi tới cửa biệt thự của Lâm Huyền, liền thấy Lâm Huyền đang đứng ngẩn người trong sân.
“Ngài có việc gì không ạ?” Lâm Huyền đứng cách hàng rào sân, hỏi vọng ra một câu. Trong lòng hắn đại khái có thể đoán được mục đích chuyến này của lão gia tử.
Nếu là vào mấy tuần buôn bán bình thường trước đây, hắn cũng sẽ nói thẳng, dù sao mọi người đều là hàng xóm, lão gia tử tuổi tác lại cao, xem như bậc cha chú.
Nhưng tình hình tuần này thực sự đặc biệt, vừa nghĩ tới tình huống của mình, Lâm Huyền lại đau đầu không thôi, có thể bớt đi một thực khách thì hay bớt đi một thực khách vậy.
Lão gia tử thật vất vả mới gặp được Lâm Huyền, chút thận trọng trong lòng lại trỗi dậy trong nháy mắt, ngại ngùng không nói rõ.
Ánh mắt ông đảo một vòng, nhìn thấy đống nguyên liệu nấu ăn chất ở cửa, lập tức nảy ra một ý, có cớ rồi.
“Ai nha, không có chuyện gì, chỉ là đi dạo tình cờ ngang qua đây, chào ngươi một tiếng.” “Ngươi đang định khuân đồ à? Để ta giúp ngươi!” Lão gia tử thầm tính toán trong lòng, nghĩ rằng mình đã chủ động giúp đỡ như vậy, lát nữa thuận miệng hỏi một chút tin tức kinh doanh tuần này, chắc hẳn là rất hợp lý nhỉ.
Lâm lão bản chắc chắn sẽ không tiện từ chối mình đâu.
Lâm Huyền thấy lão gia tử làm bộ như vậy, ngược lại là giật cả mình.
“Ối.” Lão gia tử tuổi tác lớn như vậy, hắn nào dám để ông ấy giúp khuân đồ chứ. Dù sao thì tay chân cũng đã chậm chạp, vạn nhất không cẩn thận trẹo người một cái hoặc ngã một cái, thì phiền phức to.
Lâm Huyền không còn bận tâm đến chuyện vừa rồi nữa, vội vàng chạy về phía cửa ra vào.
“Ấy ấy, ngài đừng động vào, để ta tự làm!” “Tấm lòng của ngài ta xin nhận, thật sự không cần đâu ạ!” Lâm Huyền nói một hồi hết lời, cuối cùng cũng thành công thuyết phục lão gia tử từ bỏ ý tốt muốn giúp khuân đồ.
“Ai, ngươi khách sáo quá,” “Đừng có nghĩ ta tuổi cao sức yếu nhé! Lúc còn trẻ ta từng làm việc thật sự trên công trường đấy!” Lão gia tử ít nhiều có chút không chịu thừa nhận mình đã già.
Lâm Huyền biết nói gì đây, chỉ có thể cười hùa theo hai tiếng.
Lão gia tử tuy không giúp được gì, nhưng lại nhìn thấy nhãn hiệu trên mấy cái túi hàng.
Thịt bò Angus, bột mì, cà rốt......
Nhìn thấy mấy thứ này, mắt lão gia tử lập tức sáng lên, trong đầu nảy ra một phỏng đoán.
Chẳng lẽ là bánh bao nhân thịt bò cà rốt?
Lão gia tử thầm nghĩ trong lòng, càng nghĩ càng thấy khả năng này cực lớn.
Bánh bao thịt bò ngon! Thơm!
Lần này nhất định phải mua của hắn 180 cái!
Nếu không chứa hết, thì phải sắm thêm một cái tủ lạnh lớn trong nhà chuyên dùng để chứa đồ của Lâm lão bản!
Nghĩ như vậy, lão gia tử tại chỗ không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.
Trong đầu đã bắt đầu hí hửng tưởng tượng cảnh mình đang ăn bánh bao thịt bò ngấu nghiến.
Ôi, tuyệt vời!
Lâm Huyền vẫn luôn chú ý đến hành động của lão gia tử, nhìn thấy dáng vẻ ông nhìn chằm chằm túi nguyên liệu, thèm đến mức nuốt nước miếng liên tục, cuối cùng cũng có chút mềm lòng.
Dù sao lão gia tử cũng đã lớn tuổi như vậy, lại còn có khẩu vị tốt như thế, cũng xem như là chuyện tốt.
Trong nhà ai mà chẳng có một vị trưởng bối chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Huyền cười nói: "Hay là bây giờ ta làm cho ngài một ít ăn thử nhé?"
“Không cần không cần, thế thì ngại quá!” “Cứ nói cho ta biết ngươi bán hàng ở đâu là được rồi.” Thái độ lão gia tử rất kiên quyết, vội vàng xua tay.
Mình cũng không phải đến để chiếm tiện nghi, ăn chùa, cho dù có ăn chực một bữa thì cũng ăn được bao nhiêu đâu.
Chỉ cần biết Lâm Huyền bày bán hàng ở đâu, mình lại chẳng thiếu chút tiền mua bánh bao ấy, đến lúc đó mua thêm một ít là được!
Muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, thích ăn lúc nào thì ăn lúc đó, chẳng phải tốt hơn sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận