Ta Mỹ Thực Ngẫu Nhiên Đổi Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 296: Tâm lý tố chất như thế nào? Có hay không biểu diễn thiên phú?
Chương 296: Tố chất tâm lý thế nào? Có thiên phú biểu diễn không?
Bên trong văn phòng ở một nơi khác của thành phố.
Bầu không khí hơi có vẻ kiềm chế.
"Làm cái quái gì vậy!"
Tạ Hồng Vũ nhìn chằm chằm nội dung group chat trong điện thoại di động, vẻ mặt phức tạp khó hiểu, không nhịn được mà mắng một câu.
Thân là một tổng giám đốc, hắn rất có tiền, là hội viên đỉnh cấp của các nhà hàng xa hoa lớn.
Bất kể bước vào nhà hàng nào, không ngoại lệ đều được chiêu đãi ân cần.
Nhân viên nhà hàng chỉ sợ hắn có bất kỳ điều gì không hài lòng.
Nhìn lại bên phía Lâm lão bản, tình huống quả thực khác nhau một trời một vực.
Chưa nói đến hoàn cảnh dùng bữa đơn sơ, phục vụ thì gần như bằng không.
Hai ngày đầu mỗi tuần, căn bản không tìm thấy bóng người đâu cả.
Coi như rất vất vả mới tìm được người vào lúc khác, chỉ cần đến chậm một chút thôi, là phải gia nhập vào đội quân xếp hàng dài dằng dặc, chờ đợi rất lâu rất lâu.
Như vậy còn chưa hết, về sau Lâm lão bản thế mà lại đặt ra đủ loại điều kiện cho những khách hàng đến đây dùng bữa.
Nào là tham gia cuộc thi Marathon nửa chặng đường, đi công viên giải trí trải nghiệm hạng mục nhà ma, thậm chí còn phải ngồi qua mười vòng tàu lượn siêu tốc mới được... Những điều kiện này thật sự là hết nói nổi.
Được rồi, những thứ này Tạ Hồng Vũ cắn răng cũng nhịn được.
Nhưng tình huống tuần này lại càng quá đáng!
Ăn một bữa thôi mà lại còn phải đọc lời thoại nữa sao?!
Lời thoại này viết cái thứ quái quỷ gì vậy!
Hắn đường đường là tổng giám đốc, trong công ty chính là người nói một không hai, dưới tay quản lý mấy chục nhân viên.
Bây giờ lại muốn hắn đọc loại lời thoại này trước mặt mọi người, thật là hết chỗ nói!
Tạ Hồng Vũ hung hăng nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình điện thoại di động, sau đó rất bất lịch sự mà giơ ngón giữa, dùng cách này để phát tiết nỗi phẫn uất trong lòng.
Nhưng bảo hắn từ bỏ việc đến chỗ Lâm lão bản, trong lòng hắn vẫn chưa hạ được quyết tâm này.
"Haizz, lúc nào mới có người cạnh tranh lại Lâm lão bản đây!"
Tạ Hồng Vũ bất đắc dĩ thở dài, thật sự là chẳng có cách nào cả.
"Cốc cốc ~" Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
"Vào đi." Tạ Hồng Vũ thuận miệng nói.
Nghe tiếng trả lời, trợ lý Tiểu Mạc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào.
Hắn đi đến trước bàn làm việc của Tạ Hồng Vũ, nhẹ nhàng đặt một tập văn kiện lên bàn.
"Tạ tổng, phần văn kiện này cần chữ ký xác nhận của ngài."
Tạ Hồng Vũ tiện tay lật xem văn kiện, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ mấy lần lên mặt bàn.
Hắn không nhìn văn kiện, ánh mắt lại từ đầu đến cuối dừng trên người trợ lý Tiểu Mạc, vẻ mặt có điều suy nghĩ.
"Tạ tổng, ngài còn có chuyện gì muốn phân phó ta làm sao?"
Tiểu Mạc bị nhìn đến sống lưng căng thẳng, toàn thân không tự nhiên, vô thức đưa tay sờ sờ má mình.
"Tiểu Mạc này, ngươi mới bắt đầu làm trợ lý cho ta từ tháng này, khoảng thời gian này cảm thấy thế nào?"
Tạ Hồng Vũ cuối cùng cũng mở miệng, ngữ khí nghe có vẻ bình thản.
Tiểu Mạc thẳng người, cất cao giọng, cố gắng tỏ ra mình không còn căng thẳng, đáp: "Có thể tiếp xúc với mỗi bộ phận của công ty, học được rất nhiều điều mới ạ!"
Miệng nói như vậy, nhưng hắn lại không nhịn được mà suy nghĩ miên man.
Tạ tổng có ý gì đây?
Đột nhiên hỏi mình chuyện này, không phải là muốn điều mình đi chỗ khác đấy chứ?
Hay là ngài ấy không hài lòng chỗ nào với công việc của mình gần đây?
Cái vị trí trợ lý tổng giám đốc này, bề ngoài thì giống như chỉ làm chút việc vặt vãnh, nhưng trên thực tế, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm.
Dù sao phàm là người có chút dã tâm, không cam chịu tầm thường, ai mà không muốn mỗi ngày lượn lờ trước mặt sếp lớn của công ty, cố gắng hết sức để tạo cảm giác tồn tại, tranh thủ nhiều cơ hội hơn chứ.
Nghĩ đến những điều này, Tiểu Mạc lập tức tập trung mười hai phần tinh thần.
"Thả lỏng chút đi, đây không phải là đánh giá công việc đâu."
Tạ Hồng Vũ dường như nhận ra sự căng thẳng của Tiểu Mạc, cười cười rồi lại hỏi: "Tố chất tâm lý của ngươi thế nào? Có thiên phú biểu diễn không?"
"???"
Tiểu Mạc ngớ người trước câu hỏi này.
Về phương diện tố chất tâm lý thì còn có thể tạm hiểu là chuyện gì, nhưng có thiên phú biểu diễn là tình huống thế nào?
Chuyện này có liên quan gì đến công việc của mình sao?
Mặc dù trong lòng không hiểu lắm, nhưng bằng vào trực giác nhạy bén của người chốn công sở, Tiểu Mạc mơ hồ đoán được, có lẽ Tạ tổng có nhiệm vụ công việc đặc thù nào đó muốn giao cho mình.
Nghĩ đến khả năng này, lòng Tiểu Mạc bỗng nhiên kích động hẳn lên.
Công việc đặc thù thì tốt!
Một khi có thể hoàn thành, chẳng phải vị trí này sẽ ổn thỏa rồi sao?
"Tạ tổng! Ngài cứ việc phân phó!"
"Ta thực sự rất muốn tiến bộ!"
Tiểu Mạc lập tức nói.
"Cũng không hẳn là việc công ty, xem như một chút việc riêng của ta đi."
Ngược lại, Tạ Hồng Vũ bị thái độ đột ngột của Tiểu Mạc làm cho suýt nữa không giữ được vẻ mặt.
Việc riêng càng tốt!
Việc công là việc trong phận sự, xử lý việc riêng cho lãnh đạo mới có thể thực sự rút ngắn quan hệ chứ!
Tiểu Mạc, người đang rất muốn tiến bộ, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Tạ tổng.
"Cụ thể thì tạm thời chưa nói cho ngươi, ngươi chuẩn bị một chút, lái xe cùng ta ra ngoài một chuyến, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi."
Tạ Hồng Vũ vừa nói, vừa nghiêm túc dặn dò: "Đúng rồi, chuyện này không được phép để lộ ra ngoài, hiểu chưa?"
Tiểu Mạc vội vàng gật đầu lia lịa đồng ý.
Nhưng trong đầu cũng không kiểm soát được mà bắt đầu suy nghĩ miên man.
"Việc riêng của Tạ tổng? Cần tố chất tâm lý vững vàng, còn cần có khả năng biểu diễn, lại còn không thể để lộ ra ngoài..."
Tiểu Mạc càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng lắm.
Đột nhiên, một suy đoán táo bạo lóe lên trong đầu hắn.
Không lẽ nào... Tạ tổng có con riêng sao!
Hít~ Nếu là thật, vậy vị trí này của ta coi như vững chắc rồi! Đích thị là tâm phúc rồi!
............
............
Bên phía hai khu đất trống.
Kể từ lúc Ngũ Kiến Hoành thông báo tin tức của Lâm lão bản trong nhóm không lâu, đám khách quen cũ kia liền bắt đầu lục tục kéo tới hiện trường.
"Lâm lão bản, ta cứ tưởng ngươi chết rồi chứ!"
Ngô Dật, người đã không xuất hiện trong rất nhiều chương, hướng về phía hai khu đất trống mà hô lên đầy tình cảm một tiếng.
"Ca, ngươi đừng mất mặt nữa được không?"
Ngô Mộng Mộng đứng ở một bên, mặt đầy vẻ ghét bỏ, bộ dạng không nỡ nhìn thẳng.
Giao còn lại thì đứng bình tĩnh bên cạnh, vẻ mặt mỉm cười không nói.
"Ồ, Ngô 'Cái Gọi Là' à!"
Lúc này, một vị khách quen cũ tinh mắt nhận ra Ngô Dật, trực tiếp gọi biệt danh trong nhóm của hắn, cười đi tới chào hỏi.
"Từ sau vụ công viên giải trí lần trước là không gặp ngươi nữa rồi, gần đây đi đâu phát tài thế?"
Vị khách quen cũ tò mò hỏi.
"Phát tài cái gì chứ, đi đến cái nơi khỉ ho cò gáy, ở một thời gian mới về được đây."
"Ngươi không biết đâu, khoảng thời gian này ta nhớ đồ ăn Lâm lão bản làm biết bao nhiêu."
"Mỗi lần xem các ngươi đăng ảnh trong nhóm, nửa đêm ta đều trốn trong chăn bịt miệng khóc rống, chỉ sợ nước miếng chảy ròng ròng."
"Hàng ngày ngủ cũng không ngon, ăn cũng không ngon miệng. Chỉ muốn mau chóng làm xong việc trong tay, nhanh chóng trở về!"
"Lát nữa làm ơn không ai giành với ta nhé, để ta ăn cho thật đã đời một bữa."
Ngô Dật nặng nề thở dài, vẻ mặt như thể không muốn nhớ lại chuyện cũ đau lòng.
"Ồ, vậy ngươi đúng là chịu khổ thật rồi."
Vị khách quen cũ nghe xong, không khỏi lộ vẻ đồng tình, nhẹ nhàng vỗ vai Ngô Dật, tỏ ý an ủi.
"Đừng nghe lão ca của ta nói bậy, hắn mập hơn năm cân so với trước kia đấy!"
"Mẹ ta bảo hắn không phải đi công tác đâu, mà là đi nghỉ dưỡng!"
Ngô Mộng Mộng ở bên cạnh giờ nhìn không nổi nữa, không nhịn được liếc mắt một cái, không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của Ngô Dật.
"Ngươi là em gái bên nào thế hả?" Ngô Dật bị em gái bóc mẽ trước mặt mọi người, lập tức tức tối nói.
"Ta chỉ đứng về phía chính nghĩa thôi!" Ngô Mộng Mộng hai tay chống nạnh, nói năng đầy chính nghĩa.
Bên trong văn phòng ở một nơi khác của thành phố.
Bầu không khí hơi có vẻ kiềm chế.
"Làm cái quái gì vậy!"
Tạ Hồng Vũ nhìn chằm chằm nội dung group chat trong điện thoại di động, vẻ mặt phức tạp khó hiểu, không nhịn được mà mắng một câu.
Thân là một tổng giám đốc, hắn rất có tiền, là hội viên đỉnh cấp của các nhà hàng xa hoa lớn.
Bất kể bước vào nhà hàng nào, không ngoại lệ đều được chiêu đãi ân cần.
Nhân viên nhà hàng chỉ sợ hắn có bất kỳ điều gì không hài lòng.
Nhìn lại bên phía Lâm lão bản, tình huống quả thực khác nhau một trời một vực.
Chưa nói đến hoàn cảnh dùng bữa đơn sơ, phục vụ thì gần như bằng không.
Hai ngày đầu mỗi tuần, căn bản không tìm thấy bóng người đâu cả.
Coi như rất vất vả mới tìm được người vào lúc khác, chỉ cần đến chậm một chút thôi, là phải gia nhập vào đội quân xếp hàng dài dằng dặc, chờ đợi rất lâu rất lâu.
Như vậy còn chưa hết, về sau Lâm lão bản thế mà lại đặt ra đủ loại điều kiện cho những khách hàng đến đây dùng bữa.
Nào là tham gia cuộc thi Marathon nửa chặng đường, đi công viên giải trí trải nghiệm hạng mục nhà ma, thậm chí còn phải ngồi qua mười vòng tàu lượn siêu tốc mới được... Những điều kiện này thật sự là hết nói nổi.
Được rồi, những thứ này Tạ Hồng Vũ cắn răng cũng nhịn được.
Nhưng tình huống tuần này lại càng quá đáng!
Ăn một bữa thôi mà lại còn phải đọc lời thoại nữa sao?!
Lời thoại này viết cái thứ quái quỷ gì vậy!
Hắn đường đường là tổng giám đốc, trong công ty chính là người nói một không hai, dưới tay quản lý mấy chục nhân viên.
Bây giờ lại muốn hắn đọc loại lời thoại này trước mặt mọi người, thật là hết chỗ nói!
Tạ Hồng Vũ hung hăng nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình điện thoại di động, sau đó rất bất lịch sự mà giơ ngón giữa, dùng cách này để phát tiết nỗi phẫn uất trong lòng.
Nhưng bảo hắn từ bỏ việc đến chỗ Lâm lão bản, trong lòng hắn vẫn chưa hạ được quyết tâm này.
"Haizz, lúc nào mới có người cạnh tranh lại Lâm lão bản đây!"
Tạ Hồng Vũ bất đắc dĩ thở dài, thật sự là chẳng có cách nào cả.
"Cốc cốc ~" Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
"Vào đi." Tạ Hồng Vũ thuận miệng nói.
Nghe tiếng trả lời, trợ lý Tiểu Mạc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào.
Hắn đi đến trước bàn làm việc của Tạ Hồng Vũ, nhẹ nhàng đặt một tập văn kiện lên bàn.
"Tạ tổng, phần văn kiện này cần chữ ký xác nhận của ngài."
Tạ Hồng Vũ tiện tay lật xem văn kiện, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ mấy lần lên mặt bàn.
Hắn không nhìn văn kiện, ánh mắt lại từ đầu đến cuối dừng trên người trợ lý Tiểu Mạc, vẻ mặt có điều suy nghĩ.
"Tạ tổng, ngài còn có chuyện gì muốn phân phó ta làm sao?"
Tiểu Mạc bị nhìn đến sống lưng căng thẳng, toàn thân không tự nhiên, vô thức đưa tay sờ sờ má mình.
"Tiểu Mạc này, ngươi mới bắt đầu làm trợ lý cho ta từ tháng này, khoảng thời gian này cảm thấy thế nào?"
Tạ Hồng Vũ cuối cùng cũng mở miệng, ngữ khí nghe có vẻ bình thản.
Tiểu Mạc thẳng người, cất cao giọng, cố gắng tỏ ra mình không còn căng thẳng, đáp: "Có thể tiếp xúc với mỗi bộ phận của công ty, học được rất nhiều điều mới ạ!"
Miệng nói như vậy, nhưng hắn lại không nhịn được mà suy nghĩ miên man.
Tạ tổng có ý gì đây?
Đột nhiên hỏi mình chuyện này, không phải là muốn điều mình đi chỗ khác đấy chứ?
Hay là ngài ấy không hài lòng chỗ nào với công việc của mình gần đây?
Cái vị trí trợ lý tổng giám đốc này, bề ngoài thì giống như chỉ làm chút việc vặt vãnh, nhưng trên thực tế, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm.
Dù sao phàm là người có chút dã tâm, không cam chịu tầm thường, ai mà không muốn mỗi ngày lượn lờ trước mặt sếp lớn của công ty, cố gắng hết sức để tạo cảm giác tồn tại, tranh thủ nhiều cơ hội hơn chứ.
Nghĩ đến những điều này, Tiểu Mạc lập tức tập trung mười hai phần tinh thần.
"Thả lỏng chút đi, đây không phải là đánh giá công việc đâu."
Tạ Hồng Vũ dường như nhận ra sự căng thẳng của Tiểu Mạc, cười cười rồi lại hỏi: "Tố chất tâm lý của ngươi thế nào? Có thiên phú biểu diễn không?"
"???"
Tiểu Mạc ngớ người trước câu hỏi này.
Về phương diện tố chất tâm lý thì còn có thể tạm hiểu là chuyện gì, nhưng có thiên phú biểu diễn là tình huống thế nào?
Chuyện này có liên quan gì đến công việc của mình sao?
Mặc dù trong lòng không hiểu lắm, nhưng bằng vào trực giác nhạy bén của người chốn công sở, Tiểu Mạc mơ hồ đoán được, có lẽ Tạ tổng có nhiệm vụ công việc đặc thù nào đó muốn giao cho mình.
Nghĩ đến khả năng này, lòng Tiểu Mạc bỗng nhiên kích động hẳn lên.
Công việc đặc thù thì tốt!
Một khi có thể hoàn thành, chẳng phải vị trí này sẽ ổn thỏa rồi sao?
"Tạ tổng! Ngài cứ việc phân phó!"
"Ta thực sự rất muốn tiến bộ!"
Tiểu Mạc lập tức nói.
"Cũng không hẳn là việc công ty, xem như một chút việc riêng của ta đi."
Ngược lại, Tạ Hồng Vũ bị thái độ đột ngột của Tiểu Mạc làm cho suýt nữa không giữ được vẻ mặt.
Việc riêng càng tốt!
Việc công là việc trong phận sự, xử lý việc riêng cho lãnh đạo mới có thể thực sự rút ngắn quan hệ chứ!
Tiểu Mạc, người đang rất muốn tiến bộ, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Tạ tổng.
"Cụ thể thì tạm thời chưa nói cho ngươi, ngươi chuẩn bị một chút, lái xe cùng ta ra ngoài một chuyến, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi."
Tạ Hồng Vũ vừa nói, vừa nghiêm túc dặn dò: "Đúng rồi, chuyện này không được phép để lộ ra ngoài, hiểu chưa?"
Tiểu Mạc vội vàng gật đầu lia lịa đồng ý.
Nhưng trong đầu cũng không kiểm soát được mà bắt đầu suy nghĩ miên man.
"Việc riêng của Tạ tổng? Cần tố chất tâm lý vững vàng, còn cần có khả năng biểu diễn, lại còn không thể để lộ ra ngoài..."
Tiểu Mạc càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng lắm.
Đột nhiên, một suy đoán táo bạo lóe lên trong đầu hắn.
Không lẽ nào... Tạ tổng có con riêng sao!
Hít~ Nếu là thật, vậy vị trí này của ta coi như vững chắc rồi! Đích thị là tâm phúc rồi!
............
............
Bên phía hai khu đất trống.
Kể từ lúc Ngũ Kiến Hoành thông báo tin tức của Lâm lão bản trong nhóm không lâu, đám khách quen cũ kia liền bắt đầu lục tục kéo tới hiện trường.
"Lâm lão bản, ta cứ tưởng ngươi chết rồi chứ!"
Ngô Dật, người đã không xuất hiện trong rất nhiều chương, hướng về phía hai khu đất trống mà hô lên đầy tình cảm một tiếng.
"Ca, ngươi đừng mất mặt nữa được không?"
Ngô Mộng Mộng đứng ở một bên, mặt đầy vẻ ghét bỏ, bộ dạng không nỡ nhìn thẳng.
Giao còn lại thì đứng bình tĩnh bên cạnh, vẻ mặt mỉm cười không nói.
"Ồ, Ngô 'Cái Gọi Là' à!"
Lúc này, một vị khách quen cũ tinh mắt nhận ra Ngô Dật, trực tiếp gọi biệt danh trong nhóm của hắn, cười đi tới chào hỏi.
"Từ sau vụ công viên giải trí lần trước là không gặp ngươi nữa rồi, gần đây đi đâu phát tài thế?"
Vị khách quen cũ tò mò hỏi.
"Phát tài cái gì chứ, đi đến cái nơi khỉ ho cò gáy, ở một thời gian mới về được đây."
"Ngươi không biết đâu, khoảng thời gian này ta nhớ đồ ăn Lâm lão bản làm biết bao nhiêu."
"Mỗi lần xem các ngươi đăng ảnh trong nhóm, nửa đêm ta đều trốn trong chăn bịt miệng khóc rống, chỉ sợ nước miếng chảy ròng ròng."
"Hàng ngày ngủ cũng không ngon, ăn cũng không ngon miệng. Chỉ muốn mau chóng làm xong việc trong tay, nhanh chóng trở về!"
"Lát nữa làm ơn không ai giành với ta nhé, để ta ăn cho thật đã đời một bữa."
Ngô Dật nặng nề thở dài, vẻ mặt như thể không muốn nhớ lại chuyện cũ đau lòng.
"Ồ, vậy ngươi đúng là chịu khổ thật rồi."
Vị khách quen cũ nghe xong, không khỏi lộ vẻ đồng tình, nhẹ nhàng vỗ vai Ngô Dật, tỏ ý an ủi.
"Đừng nghe lão ca của ta nói bậy, hắn mập hơn năm cân so với trước kia đấy!"
"Mẹ ta bảo hắn không phải đi công tác đâu, mà là đi nghỉ dưỡng!"
Ngô Mộng Mộng ở bên cạnh giờ nhìn không nổi nữa, không nhịn được liếc mắt một cái, không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của Ngô Dật.
"Ngươi là em gái bên nào thế hả?" Ngô Dật bị em gái bóc mẽ trước mặt mọi người, lập tức tức tối nói.
"Ta chỉ đứng về phía chính nghĩa thôi!" Ngô Mộng Mộng hai tay chống nạnh, nói năng đầy chính nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận