Ta Mỹ Thực Ngẫu Nhiên Đổi Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 304: Ngươi lúng túng bóp ta làm gì a!
Chương 304: Ngươi lúng túng bóp ta làm gì a!
Lúc này vừa đúng lúc đến lượt một vị khách hàng chọn món ăn.
Tiểu Mạc nhìn thấy chủ quán mặc bộ đồ thú nhồi bông hình khủng long bạo chúa nói: “Hung hãn nhân sinh không cần giảng giải, ngươi cảm nhận được sự bá đạo của ta sao?” Vị khách hàng kia mặc dù biểu lộ lúng túng, nhưng vẫn là nhắm mắt đáp lại: “Thế giới tuyệt vời như vậy, sự bá đạo của ngươi, chính là ta giải dược.” Tiểu Mạc đứng tại chỗ, cảm giác thế giới quan của bản thân phải hứng chịu một cú sốc lớn.
Hắn máy móc nhìn xem giao dịch hoàn thành, chủ quán bắt đầu làm Hamburger, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, hiển nhiên đã lặp lại rất nhiều lần.
Tiểu Mạc cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, mục đích Tạ tổng mang mình tới đây căn bản không phải là để nhận đứa con riêng nào, mà là vì cái câu thoại phải đọc đầy xấu hổ này mới có thể mua được Hamburger!
Hắn nhìn chằm chằm màn hình điện tử, quả thực sắp phát điên.
Tố chất tâm lý gì, năng lực biểu diễn gì, thì ra cũng là để ứng phó với loại tình huống xã hội tính tử vong này!
Nếu như là chính hắn muốn ăn, nhìn thấy loại quy tắc này tuyệt đối sẽ quay người bỏ đi, Hamburger có ngon đến mấy cũng không đáng để mất mặt trước đám đông như vậy.
Nhưng bây giờ là Tạ tổng muốn ăn, với tư cách là trợ lý, hắn chỉ có thể nhắm mắt làm liều.
Tiểu Mạc mặt mày thẫn thờ đi về phía cuối hàng, bước chân nặng nề lạ thường.
Trong đầu hắn không ngừng lặp lại những chuyện vừa nhìn thấy, cả người rơi vào trạng thái mông lung không biết phải làm sao.
Tạ Hồng Vũ xa xa nhìn thấy vẻ mặt của trợ lý mình trông như thể bị táo bón hai mươi sáu năm, trong lòng lập tức biết là chuyện đã ổn thỏa.
Hắn cảm thấy cậu nhóc này chắc chắn đã hoàn toàn lĩnh hội được nhiệm vụ mà mình sắp giao cho hắn hoàn thành.
“Tạ tổng...... Không phải...... Cái kia......” Tiểu Mạc đi đến trước mặt Tạ Hồng Vũ, nhìn Tạ Hồng Vũ, cảm thấy trong lòng nghẹn lại biết bao lời muốn nói, nhưng bị chặn lại quá nghẽn, nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Ừm, Tiểu Mạc, lần này vất vả cho ngươi rồi!” Tạ Hồng Vũ không đợi Tiểu Mạc nói hết lời, liền cười vỗ vỗ vai Tiểu Mạc, ánh mắt lộ ra vẻ “Ta xem trọng ngươi”.
Nói xong, Tạ Hồng Vũ liền nghiêng người nhường chỗ cho Tiểu Mạc thay vị trí của mình trong hàng.
Thấy vậy, mấy lão thực khách xung quanh liền sôi trào.
“Ngọa Tào, Thổ Hào ca, ngươi đây là gian lận a!” “Diễn cũng không thèm diễn luôn đúng không.” “Ta liều mạng với đám nhà tư bản các ngươi!” “Ta còn muốn chụp ảnh Thổ Hào ca đọc thoại cơ mà, đúng là quá giảo hoạt!” Tạ Hồng Vũ đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn mấy lão thực khách đang tức tối thở hổn hển, khóe miệng hơi nhếch lên.
Khung cảnh một mảnh hài hòa.
Mấy lão thực khách lúc nào cũng mong ngóng nhìn hắn ăn quả đắng, còn hắn thì lại muốn nhìn dáng vẻ bất lực của mấy lão thực khách.
Lần nào cũng là mọi người làm tổn thương lẫn nhau.
..................
..................
Bên này, Lục Giai Tuệ cùng khuê mật xem như là nhóm người tới tương đối sớm.
Theo hàng người không ngừng tiến lên, khoảng cách tới xe ăn càng lúc càng gần, mắt thấy phía trước không còn lại mấy người, nội tâm Lục Giai Tuệ bắt đầu trở nên lo lắng bất an.
Ngón tay nàng bất giác xoắn vào nhau, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, trên trán thậm chí còn rịn ra một lớp mồ hôi mịn.
“Thật sự phải đọc thoại sao? Thật là lúng túng a, nhiều người nhìn như vậy...” “Vậy ngươi đừng ăn nữa.” Khuê mật thì cũng không quay đầu lại chăm chú nhìn về hướng xe ăn, cổ họng khẽ động, nuốt nước miếng, nàng vô cùng mong đợi món Hamburger.
Ánh mắt nàng cứ dán chặt vào Lâm Huyền đang chế biến miếng thịt bò trên vỉ sắt, nhìn miếng thịt bò màu vàng kim đó đang xèo xèo trên vỉ sắt.
Phô mai tan chảy theo mép miếng thịt chậm rãi chảy xuống, tỏa ra từng đợt mùi thơm nồng nàn, nàng không nhịn được lại nuốt nước miếng một cái.
Khuê mật của Lục Giai Tuệ mặc dù đã sớm nghe nàng kể chuyện về Lâm lão bản, nhưng vẫn luôn không có hứng thú lắm.
Mỗi lần Lục Giai Tuệ thấy tin tức Lâm lão bản mở quầy trong nhóm chat, đều sẽ hào hứng rủ nàng đi cùng.
Nhưng nàng lần nào cũng lấy cớ “Chẳng phải chỉ là quán ven đường thôi sao”, “Có thể ngon đến mức nào chứ” các loại lý do để từ chối.
Lần này nếu không phải đúng lúc nhìn thấy mấy câu thoại mua hàng kỳ quặc kia trong nhóm, cảm thấy đặc biệt thú vị, thì có lẽ bây giờ nàng cũng sẽ không đứng xếp hàng ở đây.
“Đã đến đây rồi, sao có thể không ăn chứ?” Lục Giai Tuệ hít sâu một hơi, như thể tự động viên mình.
Thời gian Lâm lão bản bán hàng mỗi tuần vốn dĩ đã không nhiều, có thể ăn được lần trước đều là dựa vào vận may.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng dần trở nên kiên định, hạ quyết tâm.
Coi như bây giờ bảo nàng biểu diễn tại chỗ một cú lộn santo về sau, chỉ cần có thể ăn được Hamburger do Lâm lão bản làm, nàng cũng sẽ không chút do dự làm theo.
Rất nhanh, liền đến lượt hai người bọn họ.
Khuê mật của Lục Giai Tuệ vốn là mang tâm thái đến cho vui, đối với việc đọc mấy câu thoại kỳ quặc kia tự nhiên là không hề sợ hãi.
Nàng thoải mái bước lên trước, nhanh chóng hoàn thành quá trình mua hàng, toàn bộ quá trình hết sức thuận lợi, không có chút ngại ngùng nào.
Còn Lục Giai Tuệ đứng trước xe đồ ăn, lại cảm thấy bản thân lúng túng muốn chết.
Mặt nàng đỏ bừng lên, dùng sức cắn chặt môi dưới, lại còn dậm chân.
Cuối cùng, thật sự hết cách, nàng bóp mạnh một cái vào cánh tay khuê mật.
“A! Ngươi làm gì!” Khuê mật bất ngờ bị bóp một cái, hoàn toàn không phòng bị, lập tức hét thảm một tiếng.
Giữa tiếng la hét thảm thiết làm nền này, Lục Giai Tuệ gom hết dũng khí toàn thân, nói thật nhanh hết câu thoại: “Thế giới tuyệt vời như vậy, sự bá đạo của ngươi chính là ta giải dược!” Lời vừa dứt, nàng vội vàng hấp tấp để lại một câu “Làm xong ngươi lấy giúp ta nhé.” Sau đó như chạy trốn mà chạy sang một bên, đứng ở đó, lấy tay ra sức xoa xoa mặt mình, định dùng cách đó để xua đi sự lúng túng ngập lòng.
“Ngươi lúng túng thì bóp ta làm gì hả!! Ta chọc gì ngươi!” Khuê mật ôm cánh tay, đau đến mức liên tục hít khí lạnh trong miệng.
Nói xong, nàng tức giận đùng đùng vén tay áo lên xem, chỉ thấy trên cánh tay đã hằn lên mấy vết đỏ rõ ràng.
Móng vuốt của cô gái này sao mà như hổ vậy!
Một lát sau, khuê mật ôm hai cái Hamburger trong tay, tức giận đi về phía Lục Giai Tuệ.
Nàng xị mặt, mang vẻ mặt “Ngươi nữ nhân này không thể nói lý nổi”, hung hăng trừng Lục Giai Tuệ.
“Xin lỗi xin lỗi, lần sau ta mời.” Lục Giai Tuệ vội vàng chắp hai tay trước ngực, liên tục xin lỗi khuê mật.
Sau đó, nàng cẩn thận từng li từng tí nhận lấy chiếc Hamburger của mình từ tay khuê mật.
Hamburger cầm trong tay, nặng trĩu, lớp giấy gói vẫn còn ấm.
Nàng nhìn chằm chằm chiếc Hamburger trong tay, thầm thề trong lòng: Mình vừa mới mất mặt đọc câu thoại như vậy, nếu cái Hamburger này mà không ngon, nàng nhất định sẽ khóc ngay tại chỗ.
Đương nhiên, Lục Giai Tuệ cũng chỉ là làm một phép so sánh như vậy thôi, chủ yếu là muốn dùng cách này để thể hiện mức độ coi trọng của mình đối với chiếc Hamburger này.
Thật ra nàng vốn chẳng hề nghĩ rằng đồ Lâm lão bản làm lại có thể không ngon.
Ngay sau đó, cả hai không hẹn mà cùng mở lớp giấy gói ra.
Mùi thơm nồng nàn của Hamburger lập tức xộc đến, hương lúa mạch của bánh mì, mùi thơm của thịt bò, mùi sữa của phô mai tan chảy, cùng với hơi thở tươi mát của rau xanh, tất cả hòa quyện hoàn hảo vào nhau, khiến người ta say đắm.
Mùi thơm này xộc vào khoang mũi, khiến các nàng không thể chờ đợi thêm nữa mà muốn nếm thử ngay.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng lúc há to miệng, cắn vào chiếc Hamburger.
Lúc này vừa đúng lúc đến lượt một vị khách hàng chọn món ăn.
Tiểu Mạc nhìn thấy chủ quán mặc bộ đồ thú nhồi bông hình khủng long bạo chúa nói: “Hung hãn nhân sinh không cần giảng giải, ngươi cảm nhận được sự bá đạo của ta sao?” Vị khách hàng kia mặc dù biểu lộ lúng túng, nhưng vẫn là nhắm mắt đáp lại: “Thế giới tuyệt vời như vậy, sự bá đạo của ngươi, chính là ta giải dược.” Tiểu Mạc đứng tại chỗ, cảm giác thế giới quan của bản thân phải hứng chịu một cú sốc lớn.
Hắn máy móc nhìn xem giao dịch hoàn thành, chủ quán bắt đầu làm Hamburger, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, hiển nhiên đã lặp lại rất nhiều lần.
Tiểu Mạc cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, mục đích Tạ tổng mang mình tới đây căn bản không phải là để nhận đứa con riêng nào, mà là vì cái câu thoại phải đọc đầy xấu hổ này mới có thể mua được Hamburger!
Hắn nhìn chằm chằm màn hình điện tử, quả thực sắp phát điên.
Tố chất tâm lý gì, năng lực biểu diễn gì, thì ra cũng là để ứng phó với loại tình huống xã hội tính tử vong này!
Nếu như là chính hắn muốn ăn, nhìn thấy loại quy tắc này tuyệt đối sẽ quay người bỏ đi, Hamburger có ngon đến mấy cũng không đáng để mất mặt trước đám đông như vậy.
Nhưng bây giờ là Tạ tổng muốn ăn, với tư cách là trợ lý, hắn chỉ có thể nhắm mắt làm liều.
Tiểu Mạc mặt mày thẫn thờ đi về phía cuối hàng, bước chân nặng nề lạ thường.
Trong đầu hắn không ngừng lặp lại những chuyện vừa nhìn thấy, cả người rơi vào trạng thái mông lung không biết phải làm sao.
Tạ Hồng Vũ xa xa nhìn thấy vẻ mặt của trợ lý mình trông như thể bị táo bón hai mươi sáu năm, trong lòng lập tức biết là chuyện đã ổn thỏa.
Hắn cảm thấy cậu nhóc này chắc chắn đã hoàn toàn lĩnh hội được nhiệm vụ mà mình sắp giao cho hắn hoàn thành.
“Tạ tổng...... Không phải...... Cái kia......” Tiểu Mạc đi đến trước mặt Tạ Hồng Vũ, nhìn Tạ Hồng Vũ, cảm thấy trong lòng nghẹn lại biết bao lời muốn nói, nhưng bị chặn lại quá nghẽn, nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Ừm, Tiểu Mạc, lần này vất vả cho ngươi rồi!” Tạ Hồng Vũ không đợi Tiểu Mạc nói hết lời, liền cười vỗ vỗ vai Tiểu Mạc, ánh mắt lộ ra vẻ “Ta xem trọng ngươi”.
Nói xong, Tạ Hồng Vũ liền nghiêng người nhường chỗ cho Tiểu Mạc thay vị trí của mình trong hàng.
Thấy vậy, mấy lão thực khách xung quanh liền sôi trào.
“Ngọa Tào, Thổ Hào ca, ngươi đây là gian lận a!” “Diễn cũng không thèm diễn luôn đúng không.” “Ta liều mạng với đám nhà tư bản các ngươi!” “Ta còn muốn chụp ảnh Thổ Hào ca đọc thoại cơ mà, đúng là quá giảo hoạt!” Tạ Hồng Vũ đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn mấy lão thực khách đang tức tối thở hổn hển, khóe miệng hơi nhếch lên.
Khung cảnh một mảnh hài hòa.
Mấy lão thực khách lúc nào cũng mong ngóng nhìn hắn ăn quả đắng, còn hắn thì lại muốn nhìn dáng vẻ bất lực của mấy lão thực khách.
Lần nào cũng là mọi người làm tổn thương lẫn nhau.
..................
..................
Bên này, Lục Giai Tuệ cùng khuê mật xem như là nhóm người tới tương đối sớm.
Theo hàng người không ngừng tiến lên, khoảng cách tới xe ăn càng lúc càng gần, mắt thấy phía trước không còn lại mấy người, nội tâm Lục Giai Tuệ bắt đầu trở nên lo lắng bất an.
Ngón tay nàng bất giác xoắn vào nhau, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, trên trán thậm chí còn rịn ra một lớp mồ hôi mịn.
“Thật sự phải đọc thoại sao? Thật là lúng túng a, nhiều người nhìn như vậy...” “Vậy ngươi đừng ăn nữa.” Khuê mật thì cũng không quay đầu lại chăm chú nhìn về hướng xe ăn, cổ họng khẽ động, nuốt nước miếng, nàng vô cùng mong đợi món Hamburger.
Ánh mắt nàng cứ dán chặt vào Lâm Huyền đang chế biến miếng thịt bò trên vỉ sắt, nhìn miếng thịt bò màu vàng kim đó đang xèo xèo trên vỉ sắt.
Phô mai tan chảy theo mép miếng thịt chậm rãi chảy xuống, tỏa ra từng đợt mùi thơm nồng nàn, nàng không nhịn được lại nuốt nước miếng một cái.
Khuê mật của Lục Giai Tuệ mặc dù đã sớm nghe nàng kể chuyện về Lâm lão bản, nhưng vẫn luôn không có hứng thú lắm.
Mỗi lần Lục Giai Tuệ thấy tin tức Lâm lão bản mở quầy trong nhóm chat, đều sẽ hào hứng rủ nàng đi cùng.
Nhưng nàng lần nào cũng lấy cớ “Chẳng phải chỉ là quán ven đường thôi sao”, “Có thể ngon đến mức nào chứ” các loại lý do để từ chối.
Lần này nếu không phải đúng lúc nhìn thấy mấy câu thoại mua hàng kỳ quặc kia trong nhóm, cảm thấy đặc biệt thú vị, thì có lẽ bây giờ nàng cũng sẽ không đứng xếp hàng ở đây.
“Đã đến đây rồi, sao có thể không ăn chứ?” Lục Giai Tuệ hít sâu một hơi, như thể tự động viên mình.
Thời gian Lâm lão bản bán hàng mỗi tuần vốn dĩ đã không nhiều, có thể ăn được lần trước đều là dựa vào vận may.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng dần trở nên kiên định, hạ quyết tâm.
Coi như bây giờ bảo nàng biểu diễn tại chỗ một cú lộn santo về sau, chỉ cần có thể ăn được Hamburger do Lâm lão bản làm, nàng cũng sẽ không chút do dự làm theo.
Rất nhanh, liền đến lượt hai người bọn họ.
Khuê mật của Lục Giai Tuệ vốn là mang tâm thái đến cho vui, đối với việc đọc mấy câu thoại kỳ quặc kia tự nhiên là không hề sợ hãi.
Nàng thoải mái bước lên trước, nhanh chóng hoàn thành quá trình mua hàng, toàn bộ quá trình hết sức thuận lợi, không có chút ngại ngùng nào.
Còn Lục Giai Tuệ đứng trước xe đồ ăn, lại cảm thấy bản thân lúng túng muốn chết.
Mặt nàng đỏ bừng lên, dùng sức cắn chặt môi dưới, lại còn dậm chân.
Cuối cùng, thật sự hết cách, nàng bóp mạnh một cái vào cánh tay khuê mật.
“A! Ngươi làm gì!” Khuê mật bất ngờ bị bóp một cái, hoàn toàn không phòng bị, lập tức hét thảm một tiếng.
Giữa tiếng la hét thảm thiết làm nền này, Lục Giai Tuệ gom hết dũng khí toàn thân, nói thật nhanh hết câu thoại: “Thế giới tuyệt vời như vậy, sự bá đạo của ngươi chính là ta giải dược!” Lời vừa dứt, nàng vội vàng hấp tấp để lại một câu “Làm xong ngươi lấy giúp ta nhé.” Sau đó như chạy trốn mà chạy sang một bên, đứng ở đó, lấy tay ra sức xoa xoa mặt mình, định dùng cách đó để xua đi sự lúng túng ngập lòng.
“Ngươi lúng túng thì bóp ta làm gì hả!! Ta chọc gì ngươi!” Khuê mật ôm cánh tay, đau đến mức liên tục hít khí lạnh trong miệng.
Nói xong, nàng tức giận đùng đùng vén tay áo lên xem, chỉ thấy trên cánh tay đã hằn lên mấy vết đỏ rõ ràng.
Móng vuốt của cô gái này sao mà như hổ vậy!
Một lát sau, khuê mật ôm hai cái Hamburger trong tay, tức giận đi về phía Lục Giai Tuệ.
Nàng xị mặt, mang vẻ mặt “Ngươi nữ nhân này không thể nói lý nổi”, hung hăng trừng Lục Giai Tuệ.
“Xin lỗi xin lỗi, lần sau ta mời.” Lục Giai Tuệ vội vàng chắp hai tay trước ngực, liên tục xin lỗi khuê mật.
Sau đó, nàng cẩn thận từng li từng tí nhận lấy chiếc Hamburger của mình từ tay khuê mật.
Hamburger cầm trong tay, nặng trĩu, lớp giấy gói vẫn còn ấm.
Nàng nhìn chằm chằm chiếc Hamburger trong tay, thầm thề trong lòng: Mình vừa mới mất mặt đọc câu thoại như vậy, nếu cái Hamburger này mà không ngon, nàng nhất định sẽ khóc ngay tại chỗ.
Đương nhiên, Lục Giai Tuệ cũng chỉ là làm một phép so sánh như vậy thôi, chủ yếu là muốn dùng cách này để thể hiện mức độ coi trọng của mình đối với chiếc Hamburger này.
Thật ra nàng vốn chẳng hề nghĩ rằng đồ Lâm lão bản làm lại có thể không ngon.
Ngay sau đó, cả hai không hẹn mà cùng mở lớp giấy gói ra.
Mùi thơm nồng nàn của Hamburger lập tức xộc đến, hương lúa mạch của bánh mì, mùi thơm của thịt bò, mùi sữa của phô mai tan chảy, cùng với hơi thở tươi mát của rau xanh, tất cả hòa quyện hoàn hảo vào nhau, khiến người ta say đắm.
Mùi thơm này xộc vào khoang mũi, khiến các nàng không thể chờ đợi thêm nữa mà muốn nếm thử ngay.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng lúc há to miệng, cắn vào chiếc Hamburger.
Bạn cần đăng nhập để bình luận