Ta Là Võ Học Gia

Chương 841: Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá

Trang 420# 2
 
 
 


Chương 841: Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Người chơi bây giờ đều không như ngày xưa nữa rồi, khi mới cấp 20, người chơi có thể không tránh nổi kỹ năng này, nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều đã cấp 40 rồi, thuộc tính và trang bị đều tăng lên rất nhiều, người chơi cao thủ nghề nghiệp hệ nhanh nhẹn bình thường vẫn có thể né tránh được kỹ năng được, huống chi là loại đại cao thủ như Vương Vũ.
"Vậy sao?"
Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, Khô Đằng Lão Thụ cười ha ha, rút ra một cây thương bằng băng ném về phía Vương Vũ, Vương Vũ hơi hơi nghiêng người tránh thoát, đúng lúc này, hai bóng người một trái một phải hiện lên sau lưng Vương Vũ, chính là hai Thích khách Ánh Mặt Trời Kia và Ánh Trăng Kia.
Hai người cầm dao găm, thi triển Bối Thứ đâm vào sau lưng Vương Vũ.
Bối Thứ của Thích khách mặc dù là kỹ năng của thời kỳ đầu, nhưng mà vẫn là kỹ năng tấn công chủ yếu của Thích khách, hơn nữa sau khi tấn công còn có gia tăng công kích cực kỳ cao nữa, đừng nói Vương Vũ là một Võ sư, cho dù là Chiến sĩ khiên thuẫn, bị hai Thích khách cùng đâm Bối Thứ vào sau lưng một lúc, cũng đủ để mất một lượng máu lớn.
"Hừ hừ!" Nhìn thấy hai người Ánh Mặt Trời Kia xuất hiện, trên mặt Khô Đằng Lão Thụ lộ ra vẻ mưu kế được như ý, trong lòng thầm nghĩ: Võ sư đứng đầu cái chó má gì chứ, sức mạnh có mạnh mẽ hơn chăng nữa, đứng trước mặt chiến thuật của ông đây còn không phải cũng biến thành cặn bã đó sao?
Ngay khi Khô Đằng Lão Thụ cho rằng Vương Vũ sắp bị đâm chết, hai tay Vương Vũ đột nhiên duỗi về phía sau, hai người Ánh Mặt Trời Kia đang dùng sức đâm về phía trước, đột ngột bị kéo từ phía ngược lại, lôi thẳng đến đứng trước mặt Vương Vũ.
"Mẹ nó cái này mà cũng thất bại được nữa hả?"
Nhìn thấy hai người Ánh Mặt Trời Kia không những thất bại, mà còn bị Vương Vũ lôi ra ngoài, Khô Đằng Lão Thụ lập tức ngẩn ra, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra chút vẻ hốt hoảng.
Phải biết, Vương Vũ đang xoay lưng về phía hai người Ánh Mặt Trời kia, nhưng mà khi Vương Vũ ra tay lại không hề do dự chút nào, giống như hắn hiểu rõ trong lòng tất cả những động tác mờ ám của hai người Ánh Mặt Trời Kia, ra tay vừa tự tin vừa chính xác, chẳng lẽ sau lưng người này mọc thêm một con mắt nữa sao?
Khô Đằng Lão Thụ cũng là một người chơi lâu năm rồi, chơi game lâu như vậy, hắn ta vẫn chưa từng nhìn thấy chuyện gì tà môn như vậy.
Mấy cô gái của chiến đội Hài Hòa xuất thân từ việc học bắt chước thuật phòng thân của phụ nữ, bản lĩnh đương nhiên cũng không tầm thường, Ánh Mặt Trời Kia không do dự chút nào, xoay người lại một chân đá về phía thân dưới của Vương Vũ đứng đằng sau, Ánh Trăng Kia lại càng độc ác hơn, xoay người lật ngược tay đâm một dao găm về phía bụng dưới của Vương Vũ.
Nếu là người chơi bình thường, đối mặt với chiêu thức nham hiểm như vậy, chắc chắn phải chết một cách uất ức, nhưng Vương Vũ là người bình thường sao? Đương nhiên không phải!
Chỉ là thuật phòng thân được rút gọn từ Mạc Gia Quyền mà thôi, đứng trước mặt loại cao thủ như Vương Vũ này, giống như một trò đùa vậy.
Vương Vũ không lo lắng chút nào đưa tay phải xuống nắm chặt tay nắm dao găm của Ánh Trăng Kia, sau đó gạt sang bên cạnh, dao găm của Ánh Trăng Kia dường như không chịu khống chế đâm vào đùi của Ánh Mặt Trời Kia, đụng cho Ánh Mặt Trời Kia ngã xuống đất.
Cùng lúc đó tay trái của Vương Vũ tạo thành hình mỏ hạc, đột ngột đâm một cái, tàn nhẫn đâm trúng huyệt Thái Dương của Ánh Trăng Kia.
Ánh Trăng Kia chỉ là một tên trộm vặt thân hình gầy yếu, chỉ một nhát đã bị Vương Vũ đâm thành vệt sáng trắng.
"Mau mau giúp đỡ!" Khô Đằng Lão Thụ nóng nảy, cuống quýt vung pháp trượng trong tay, bắt đầu niệm chiêu của chiêu lớn, hai người Lưu Quang Dật Thải cũng không ngừng bắn điên cuồng về phía Vương Vũ, ngay cả Mục sư Khoảnh Khắc Thanh Xuân, cũng ném một Ánh Sáng Trừng Phạt về phía Vương Vũ.
Vương Vũ lùi về phía sau một bước, tay vỗ một nhát, một luồng ánh sáng trắng lôi Ánh Mặt Trời Kia đang nằm trên mặt đất đến bên cạnh, ngay sau đó dùng sức ném về phía trước, thân thể Ánh Mặt Trời Kia che chắn trước mặt Vương Vũ, ngăn chặn tất cả tấn công, đồng thời bay về phía Khô Đằng Lão Thụ.
Khô Đằng Lão Thụ còn đang niệm chiêu kỹ năng, không tránh né kịp, bị nện bay ra ngoài.
Vương Vũ theo sát phía sau, tung người bay lên, đầu tiên là một cước hạ xuống đất Lôi Đình Cước giẫm chết Ánh Mặt Trời Kia, sau đó lại một nắm đấm giết chết Lưu Quang Dật Thải và Đại Mạc Hồ Dương trong một giây.
Khoảnh Khắc Thanh Xuân thấy đồng đội của mình như vậy thì sợ đến trắng bệch cả mặt, cuống quýt chụp cho bản thân mình một Thánh Quang Thuẫn.
Đối với một kỹ năng vô lại như vậy, Vương Vũ cũng không phải không có cách đối phó, hắn chạy đến, kéo Khoảnh Khắc Thanh Xuân đến bên cạnh vách núi, sau đó đá một chân.
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết của Khoảnh Khắc Thanh Xuân, chiến đội Hài Hòa chỉ còn lại một mình Khô Đằng Lão Thụ.
Lúc này Khô Đằng Lão Thụ đã hoàn toàn suy sụp rồi, nhìn Vương Vũ tàn nhẫn như vậy, trong lòng bàn tay longf bàn chân nổi lên một tầng mồ hôi.
Khô Đằng Lão Thụ là một người mê tín chiến thuật giống như Vô Kỵ, trong suy nghĩ của hắn ta, miễn là chiến thuật hợp lý, đối thủ có trâu bò đến mức nào đi nữa cũng có thể đảo ngược tình thế được.
Nhưng mà ngay hôm nay, Vương Vũ dùng hành động vô tình đánh nát cái gọi là suy nghĩ thông thường của Khô Đằng Lão Thụ.
Từ khi bắt đầu vào sân lựa chọn bản đồ, rồi đến đoạn cầu giết người, Khô Đằng Lão Thụ không có giờ khắc nào không tính kế mấy người Toàn Chân Giáo, thậm chí trước khi Vương Vũ leo lên vách đá, tất cả mọi chuyện đều nằm trong khống chế của Khô Đằng Lão Thụ.
Cho dù Vương Vũ ném bốn người chơi chuyên nghiệp của chiến đội Hài Hòa xuống vách núi, Khô Đằng Lão Thụ cũng vẫn cảm thấy mình có thể thắng được... Dù sao bản đồ này chỉ cần còn có hai Cung thủ, thì vẫn còn có hy vọng chiến thắng.
Nhưng mà ngay khi Vương Vũ tránh thoát được đòn đánh lén của hai Thích khách, Khô Đằng Lão Thụ đã hoảng loạn rồi, không có người có thể giao đấu được với Vương Vũ, cảm giác áp bách mãnh liệt tuyệt đối không tưởng tượng nổi này, cho nên Khô Đằng Lão Thụ ngay cả chiến thuật cũng không sắp xếp nữa, tùy tiện phát động tấn công Vương Vũ.
Sự thật chứng minh, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều không có tác dụng gì cả, nhưng thật châm chọc đó là, cái gọi là sức mạnh tuyệt đối này, lại vẻn vẹn chỉ có một người.
Tâm trạng những người xem ngồi trên khán đài hôm nay lại càng không có ngôn ngữ nào miêu tả được, kẻ không nói nhiều này, vừa nãy còn bị mọi người định nghĩa là tên cầm thú lòng dạ ác độc lại còn lừa gạt đảo điên, thật sự hoàn thành được hành động vĩ đại một người đánh mười người.
Tuy nói có hạn chế về mặt địa hình, người chiến đội Hài Hòa đều là nghề nghiệp cận chiến không sắp xếp trận hình được, nghề nghiệp tầm xa không chơi chiến thuật thả diều được, nhưng mà một người đánh mười người, vẫn là việc không phải phải ai cũng có thể làm được.
"Ngươi ra tay hay là ta ra tay?" Vương Vũ nhìn vách núi phía sau, hỏi Khô Đằng Lão Thụ.
"..." Khô Đằng Lão Thụ nhìn thoáng qua vực núi sâu không thấy đáy, rùng mình một cái, sau đó lựa chọn đầu hàng.
Nói đùa đấy à, tự bản thân mình đầu hàng thì còn có chút tôn nghiêm, để Vương Vũ ra tay... vậy thì phải đi trải nghiệm lực hút của trái đất rồi.
Khô Đằng Lão Thụ đầu hàng, chiến đội Đám Người Ô Hợp thắng trận thứ ba với ưu thế tuyệt đối, đã giành được thắng lợi, chiến đội Hài Hòa bị loại bỏ.
Đám người chiến đội Hài Hòa thua sạch trận đấu thì tinh thần hoảng hốt, nhất là mấy cô gái bị Vương Vũ ném xuống vách núi kia, càng không nói được một câu, oán hận nặng nề với Vương Vũ.
"Lão Ngưu, ngươi cũng thật tàn nhẫn đó!" Ra khỏi đấu trường quay về phòng nghỉ, Mario Quay Cuồng chào đón dựng ngón tay cái từ tận đáy lòng thán phục nói.
Nói về đạo lý, mặt đối mặt với những cô gái kia, mặc dù là kẻ địch, phần lớn người ta cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy, cách làm của Vương Vũ dưới mắt nhìn của những người bình thường, quả thật có chút khiến người ta phẫn nộ.
Vương Vũ coi thường nói: "Nào có gì tàn nhẫn đâu? Không đau không ngứa, chẳng lẽ cứ để ta tay đấm chân đá với bọn họ mới được à?"
"Nhưng mà ngươi đá người ta xuống vách núi đó, ôi chao, ngươi có biết làm như thế khiến họ bị ám ảnh đến mức độ nào không hả?"
Vương Vũ chỉ Dương Na nói: "Chúng ta cũng có người bị đánh ngã xuống vách núi đây này, ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá có hiểu không hả."




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận