Ta Là Võ Học Gia

Chương 617: Người vượt qua vạch này, chết!

Trang 308# 2
 
 
 


Chương 617: Người vượt qua vạch này, chết!

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




"Oh fuck!" Nghe thấy tiếng kêu của Thủy Hạ Khán Ngư, tâm trạng tất cả mọi người trong nhà quả thật là xong rồi. Mẹ nó, chỉ lo để ý đến kẻ địch bên ngoài, vậy mà quên mất kẻ địch trong nhà mình?
"Đệt mẹ nó!" Cuồng Bạo Thiên Lôi nổi nóng, vốn dĩ hắn ta nhìn Thủy Hạ Khán Ngư đã không thuận mắt từ lâu rồi, lúc này Thủy Hạ Khán Ngư lại gây ra chuyện như thế, Cuồng Bạo Thiên Lôi nhất thời bùng nổ, vung pháp trượng lên, một tia chớp giáng xuống đầu Thủy Hạ Khán Ngư.
Lúc này Thủy Hạ Khán Ngư đã là vò mẻ chẳng sợ nứt rồi, dù sao thì gã cũng biết bản thân mình bây giờ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù về đến thành Lôi Bạo thì cũng bị bạn bè xa lánh, có hai công hội Cuồng Bạo Thiên Phạt và Đồng Tâm Minh ở đây, trận doanh Quang Minh chắc chắn không tiếp tục lăn lộn được nữa rồi.
Không bằng bây giờ dứt khoát một chút, thừa dịp bọn chúng còn chưa quay lại, chết trước một bước, tạo phản trận doanh sớm một chút, dĩ nhiên trước khi chết cũng không thể khiến những người này sống được thoải mái.
Cho nên khi Thuật Lôi Điện của Cuồng Bạo Thiên Lôi giáng xuống, Thủy Hạ Khán Ngư cũng không hề có chút ý định né tránh nào, ngay đúng lúc Lôi Điện sắp giáng xuống người Thủy Hạ Khán Ngư, trong nháy mắt một luồng ánh sáng trắng dâng lên, che chắn trước mặt Thủy Hạ Khán Ngư.
"Thuật Thánh Quang? Lão đại Vô Kỵ ngươi có ý gì hả?" Nhìn thấy Thánh Quang màu trắng, đám người Cuồng Bạo Lôi Thần không thể tưởng tượng nổi cùng nhìn về phía Vô Kỵ.
Vô Kỵ cười ha ha nói: "Bây giờ giết gã thì quá dễ dàng cho gã rồi, gã hại nhiều người của các ngươi như vậy, chẳng lẽ các ngươi định chỉ giết gã một lần là xong sao?"
"Lão đại Vô Kỵ nói có lý." Vô Kỵ vừa nhắc nhở như vậy, Cuồng Bạo Lôi Thần lập tức hiểu ra, ra lệnh trong kênh công hội: "Bao vây Học viện Pháp sư cho ta, không được để Thủy Hạ Khán Ngư đi ra ngoài."
Người chơi Cuồng Bạo Thiên Phạt nghe thấy thế ngơ ngác nói: "Bao vây gã để làm cái gì cơ?" Mới vừa nãy còn là đồng minh của nhau mà, bây giờ lại lạnh lùng ra lện bao vây, thay đổi như vậy hình như hơi bị nhanh quá thì phải.
"Quay lại nói sau, cứ bao vây ngăn chặn gã cho ta là được!" Cuồng Bạo Lôi Thần nói.
Thấy Vô Kỵ phát hiện ra ý đồ của mình, Thủy Hạ Khán Ngư oán hận liếc nhìn Vô Kỵ một cái, nói trong kênh công hội: "Cuồng Bạo Thiên Phạt cấu kết với trận doanh Hắc Ám, mấy người Ngã Mạc Từ Bi bọn họ là nằm vùng của Cuồng Bạo Thiên Phạt, mọi người mau đến khu hồi sinh cứu ta."
"Bà mẹ nó, thật hay giả đấy?" Đám người chơi Đồng Tâm Minh nhận được tin nhắn quá bùng nổ này, tất cả đều hỗn loạn rồi, đám người Ngã Mạc Từ Bi thế nhưng chính là thành viên nòng cốt, lúc này lại biến thành nằm vùng, ngay cả nằm vùng thật sự của Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng mơ mơ hồ hồ, không nhịn được nhắn tin riêng với Ngã Mạc Từ Bi: "Ngươi cũng là nằm vùng thật sao?"
"Nằm vùng con mẹ nhà ngươi ấy đồ điên! Thủy Hạ Khán Ngư là một tên lừa đảo, không được chết tử tế!" Thủy Hạ Khán Ngư là hội trưởng một hội, ngày thường cũng nắm chặt quyền lực trong tay, đám người Ngã Mạc Từ Bi không có sức giải thích, dứt khoát nổi giận gầm lên một tiếng trong kênh công hội rồi rút lui ra khỏi công hội.
Đám người chơi Đồng Tâm Minh lại mê hoặc lần nữa: "Tên lừa đảo? Nằm vùng? Các ngươi rốt cuộc ai mới là người nói thật?"
"Các anh em, ta lấy nhân cách của ta ra thề..." Thủy Hạ Khán Ngư còn chưa nói dứt lời, lại thấy một tin nhắn xuất hiện trong kênh công hội.
Hệ thống nhắc nhở: Phó hội trưởng Niệm Lưu Vân rời khỏi công hội.
"Đùng..." Trong lúc nhất thời Đồng Tâm Minh sôi trào sùng sục, việc lấy nhân cách ra thề chẳng đáng mấy đồng tiền của Thủy Hạ Khán Ngư nháy mắt bị dìm xuống.
Đừng thấy trong ngày thường Thủy Hạ Khán Ngư nắm chặt chẽ quyền lực trong tay, nhưng mà người chơi Đồng Tâm Minh cơ bản vốn đều là fan hâm mộ của Niệm Lưu Vân được thu hút đến, Thủy Hạ Khán Ngư cùng lắm cũng chỉ là một nhân vật đại diện mà thôi, Niệm Lưu Vân mới thật sự là trụ cột tinh thần của Đồng Tâm Minh.
Hôm nay ngay cả Niệm Lưu Vân cũng rời khỏi công hội rồi, ai là tên lừa đảo, ai là nằm vùng, chuyện này còn có gì quan trọng nữa đâu? Thần tượng mất, tín ngưỡng cũng tan rã, công hội là cái thá gì.
"Soạt soạt soạt." Từng tin nhắn rút lui lần lượt bay lên, không đến nửa phút sau, người chơi Đồng Tâm Minh đã rút lui còn không đến trăm người, tất cả những người còn lại kia đều là do họ không đăng nhập...
Thủy Hạ Khán Ngư nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim tan nát: "Mẹ nó Toàn Chân Giáo, mẹ nó Niệm Lưu Vân, ngươi dám hại ta!"
Thằng ranh Thủy Hạ Khán Ngư này dù sao cũng là đồ cặn bã, rõ ràng là gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu, đến lúc cuối cùng không chỉ không tỉnh ngộ, còn đẩy tất cả sai lầm lên người khác.
Đến lúc này người của Cuồng Bạo Thiên Phạt đã bao vây chặt chẽ khu hồi sinh, không để sót một khe hở nào, Cuồng Bạo Lôi Thần tự tay đưa Thủy Hạ Khán Ngư về khu hồi sinh.
Mọi người nhìn thầy Thủy Hạ Khán Ngư biến thành vệt sáng trắng, trên mặt hiện lên đầy khinh thường và chế nhạo, số người của Cuồng Bạo Thiên Phạt quá đông, thù hận với Thủy Hạ Khán Ngư cũng đủ, thằng khốn này e rằng cả đời cũng không ra khỏi khu hồi sinh được.
"Hả? Không phải trong phòng không có ai sao? Tại sao lại có Thiểm Điện?"
Cùng lúc đó, người chơi thành Vong Linh nghe thấy tiếng kêu của Thủy Hạ Khán Ngư, vẫn đang tìm kiếm ở bên ngoài căn phòng, ánh mắt lại bị hấp dẫn lần nữa nhìn vào, quả thật, mọi người thấy trong phòng bởi vì tri triển Thuật Lôi Điện, mà khiến cho trận pháp mê hoặc của đám người trận doanh Quang Minh mất đi hiệu lực.
"Người kia quay lại rồi, sớm biết vậy ta đã không sử dụng pháp thuật." Cuồng Bạo Lôi Thần nhìn người chơi thành Vong Linh đã ép đến tận cửa, có chút tự trách mình nói.
Vô Kỵ nhàn nhạt cười nói: "Không cần thiết phải tự trách mình đâu, vừa nãy sau Thuật Lôi Điện đầu tiên hiệu quả ẩn thân đã không còn hiệu lực nữa rồi, chẳng qua Thuật Lôi Điện kia họ không nhìn thấy mà thôi."
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì?"
"Đứng cho vững vào, có thể chịu bao nhiêu cố chịu bấy nhiêu, hy vọng có thể chia sẻ giúp lão Ngưu được một chút áp lực, để hắn chạy đi ra." Vô Kỵ nói.
Vô Kỵ nói lời này, bản thân hắn ta trong lòng cũng không chắc chắn, tuy rằng hắn ta không nhìn thấy trận thế bên ngoài, nhưng mà theo lời Vương Vũ nói: "Các ngươi căn bản không tưởng tượng nổi 270 người là bao nhiêu đâu."
Vương Vũ vốn cũng cho rằng dựa vào khinh công của mình, có thể chạy thoát ra được, nhưng mà chạy ra đến bên ngoài bến cảng rồi, nhìn thoáng qua thấy đầu người vô cùng vô tận và liên tục không ngừng của thành Vong Linh, thì lại bỏ qua.
Người xưa sử dụng câu tấp nập biển người để miêu tả việc rất đông đảo người tuyệt đối không phải không có đạo lý, về phần trên sách nói cái gì trong trăm nghìn quân lính ai mạnh hơn kẻ đó làm chủ, toàn là nói linh tinh, nhiều người như vậy đừng nói là chen vào thôi cũng đã khó khăn, có thể không lạc đường trong đó, cũng coi như một loại bản lĩnh rồi.
Vương Vũ xoay người chạy về phía sâu nhất của bến cảng, người chơi thành Vong Linh đuổi theo sát không ngừng, nhưng mà vẻn vẹn một bến cảng như thế này, người chơi đứng đầy vào đây cùng lắm cũng chỉ được bốn nghìn, năm nghìn người, giờ phút này nhiều người như vậy đuổi theo Vương Vũ đang chạy trốn, mật độ dân số cũng có thể tượng tượng được, cho dù Vương Vũ thật sự có thể bay được, giờ khắc này cũng sẽ bị người ta bắn cho một lớp tên rơi xuống đất.
Nếu đã chạy về phía trước, thì không còn đường rút lui nữa, mặc dù đằng trước chỉ là một con đường chết, Vương Vũ cũng phải kiên trì đến cùng xông về phía trước.
Rất nhanh, Vương Vũ dưới sự đuổi giết của một đám người chơi, bị dồn đến tận cầu tàu Vong Linh của bến cảng.
Ngày xưa bên dưới cầu tàu Vong Linh này là một vùng biển rộng, hôm nay thời gian thấm thoắt thoi đưa, biển rộng trước đây giờ đã biến thành đầm lầy tỏa ra mùi hôi thối.
Vùng đầm lầy này mặc kệ người chơi có thuộc tính bao nhiêu, loại địa hình bước vào hẳn phải chết này, cho dù Vương Vũ có một nắm đấm có thể đánh chết một con trâu, nhảy xuống cũng giống như trâu đất xuống biển, cái xác không hồn thôi.
"Mẹ nó, có thể kéo được một giây thì một giây, cố gắng hết sức kéo dài thời gian cho Vô Kỵ bọn họ vậy!"
Nhìn đầm lầy không có bến bờ trước mặt, Vương Vũ quyết tâm, quay đầu lại đứng ở cầu tàu, sau đó trường côn trong tay vạch một vạch xuống mặt đất, vẽ ra một đường thẳng.
Vương Vũ cầm ngang trường côn đứng thẳng, mắt nhìn người chơi thành Vong Linh đã đuổi giết đến cách mình chưa đầy năm mét nữa, lớn tiếng nói: "Người vượt qua vạch này, chết!"




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận