Ta Là Võ Học Gia

Chương 460: Nhiệm vụ Trái Tim Hắc Ám

Trang 231# 2
 
 
 


Chương 460: Nhiệm vụ Trái Tim Hắc Ám

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Nghĩ tới đây, Vương Vũ hỏi Độc Hành Giang Hồ Khách: "Này anh bạn, ngươi muốn ngã chết hay bị quái rỉa chết?"
"Không muốn cái nào hết..." Độc Hành Giang Hồ Khách trả lời thành thật.
"Vậy thì xin lỗi nhé!" Vương Vũ nói xong, lập tức tung một quyền đập lên đầu Độc Hành Giang Hồ Khách.
Độc Hành Giang Hồ Khách nháy mắt cái xuất hiện ở khu phục sinh, sau ba giây mờ mịt, hắn ta giận dữ mắng: "Mẹ nó, đồ cháu trai kia sao lại giết ông rồi!"
Đúng lúc này Độc Hành Giang Hồ Khách nhận được tin nhắn từ Vương Vũ: "Chờ ta ở khu phục sinh."
Sau khi tiễn Độc Hành Giang Hồ Khách xong, đám chim quái đuổi theo Vương Vũ đã chặn kín toàn bộ con đường nhỏ hẹp này, trên bầu trời cũng đông nghịt.
Vương Vũ liếc lũ quái kia một cái, tung người lao tới phía trước, trực tiếp nhảy xuống núi.
Vách núi này là nơi khe núi có cầu treo ban nãy, nhìn xuống dưới hoàn toàn không thấy đáy của nó đâu. Với loại địa hình này, ngoại trừ người chơi hệ Pháp sư học được pháp thuật phi hành kiểu thuật vũ lạc, còn những nghề nghiệp khác thì cơ bản là ai nhảy kẻ đó chết.
Dĩ nhiên người chơi có kỹ năng Thuấn Di như Vương Vũ cũng có thể thử rồi, nhưng có cái gan và năng lực phản ứng không thì lại là điều khác.
Kỳ thật vách núi này rộng chừng mười mét, với năng lực của Vương Vũ, nhảy sang bờ đối diện là hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng lũ quái kia đều biết bay, nhảy sang bờ đối diện cũng chẳng khác gì không nhảy.
Những nếu hắn nhảy xuống dưới thì lại khác, những Thần Ưng Lạc Nhật và Huyết Ưng Sa Mạc này đều đã từng bị ma hóa, chúng đều có vóc dáng lớn hơn lũ quái ở cao nguyên Lạc Nhật dưới chân núi kia không ít, khi chúng giang đôi cánh ra thì cũng rộng tới bốn đến năm mét.
Loại ác điểu như chim ưng này, khi lao xuống là cần không gian, mà khe sâu này có chiều rộng chỉ mười mét, chúng nó hoàn toàn không thể quay ra được. Nếu hệ thống thật sự vô sỉ tới mức bất chấp quy tắc để cho lũ chim này năng lực của trực thăng, Vương Vũ cũng đành chấp nhận số mệnh.
May là hệ thống còn chưa vô sỉ tới cảnh giới đó, sau khi Vương Vũ nhảy xuống khỏi vách núi, lũ chim quái kia mất mục tiêu, chúng bay lòng vòng trên bầu trời một hồi rồi lại bay trở về đỉnh núi.
Lúc này Vương Vũ ở dưới vách núi nhận được nhắc nhở là quái vật đã rút lui từ hệ thống, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mẹ ơi, nhiệm vụ này đúng là không phải dành cho người làm, khiến cho nhiều quái vật biết bay đuổi giết người chơi như vậy, mà thất bại còn bị trừng phạt nặng nề đến thế, đây không phải là dồn người ta vào con đường chết sao?
May lần này người nhận nhiệm vụ là Vương Vũ, chứ nếu đổi lại bất cứ ai mà nhận nó thì phỏng chừng đã tử ẹo từ lâu rồi.
Cho dù là Pháp sư có thể bay, khi bị nhiều quái vật loại chim đuổi theo như vậy, cũng không thể thuận lợi nhảy khỏi vách núi. Dù sao Pháp sư biết bay ngoài thuật Vũ Lạc có thể bay lên ra, tốc độ di chuyển cũng rất khiến người ta phải sợ, về điểm này thì cứ nhìn Xuân Tường là rõ, lúc hắn ta bị người ta truy sát, không đến lúc bị dồn vào chân tường thì sẽ không giở chiêu bay lượn, sợ bị người ta coi là máy bay mà bắn rụng.
Cảnh sắc bên dưới vách núi này rất là đáng sợ, đâu đâu cũng thấy hài cốt.
Từ nhắc nhở của hệ thống, Vương Vũ biết bản đồ này tên là "Nơi Chôn Xương".
Nhìn xương cốt rơi vãi đầy đất, Vương Vũ sợ hệ thống lại gây ra chuyện gì, bèn lập tức quay người guồng chân chạy ra ngoài. Mãi cho tới khi chạy tới bản đồ dãy núi Lạc Nhật quen thuộc này, Vương Vũ mới coi như là yên tâm.
Nửa giờ sau, Vương Vũ rốt cuộc đã bình yên trở lại thành Dư Huy. Độc Hành Giang Hồ Khách chờ hắn đã lâu.
"Sao giờ ngươi mới đến? Dao găm đâu rồi?" Độc Hành Giang Hồ Khách có chút không kiên nhẫn.
Đang yên đang lành bị người ta giết, dù là ai khác cũng đều vui không nổi.
Vương Vũ vừa lấy con dao ra vừa nói: "Ta phải thoát khỏi lũ quái."
"Thoát khỏi lũ quái?"
Độc Hành Giang Hồ Khách nghe vậy thì nhất thời sửng sốt.
Qua một lúc lâu sau, Độc Hành Giang Hồ Khách mới hỏi với vẻ mặt khó tin: "Ngươi nói là ngươi thoát khỏi lũ quái kia? Làm sao mà ngươi làm được?"
Lúc ấy tình hình quá khẩn cấp, Độc Hành Giang Hồ Khách còn chưa kịp đếm xem trên trời có bao nhiêu quái, nhưng lúc ấy bầy chim gần như là che kín bầu trời, chí ít cũng phải hơn một nghìn con.
Nhiều quái như vậy, mà mẹ nó chứ chúng nó còn biết bay, tuy loại quái vật này không phải lợi hại nhất, nhưng xưa nay chúng là loại khó chơi nhất, hơn một ngàn con chim đuổi theo, Độc Hành Giang Hồ Khách còn tưởng là Vương Vũ bị chúng nó làm thịt rồi, ai ngờ Vương Vũ vẫn còn sống nhăn.
Rốt cuộc năng lực chạy trốn của kẻ này đáng sợ cỡ nào.
Vương Vũ kể chi tiết: "Ta nhảy xuống dưới khe núi, chúng nó không bay xuống được..."
"À à à!" Độc Hành Giang Hồ Khách quả thật nhớ rằng Vương Vũ từng hỏi hắn ta là muốn chết như thế nào, hóa ra là khi đó Vương Vũ đã nghĩ tới nhảy xuống vực rồi.
Độc Hành Giang Hồ Khách đã được chứng kiến công phu leo núi của Vương Vũ, cũng biết nhảy xuống vực thì khả năng sinh tồn của hắn càng lớn hơn.
Tuy nói như vậy, nhưng Độc Hành Giang Hồ Khách vẫn cảm thấy Vương Vũ là kẻ quá ư kỳ dị, thực sự không theo thói thường gì cả, quả thực dường như quy tắc của hệ thống chẳng có tác dụng gì với hắn hết.
"Vậy cái Trái Tim Hắc Ám kia đâu? Đưa cho ta nốt đi..." Độc Hành Giang Hồ Khách nhìn Vương Vũ với ánh mắt kinh dị vài lần rồi hỏi.
"Trái Tim Hắc Ám?" Vương Vũ hỏi: "Không phải ngươi chỉ cần con dao găm thôi sao?"
Vì Trái Tim Hắc Ám này, Vương Vũ còn bị quái vật ép cho phải nhảy xuống vực, làm sao có thể dễ dàng giao nó cho Độc Hành Giang Hồ Khách chứ.
Độc Hành Giang Hồ Khách nói: "Trái Tim Hắc Ám cũng là vật phẩm nhiệm vụ của ta."
Vương Vũ hỏi: "Nhiệm vụ khế ước của chúng ta không hề nhắc tới Trái Tim Hắc Ám, à đúng rồi, làm sao ngươi biết thứ kia tên là Trái Tim Hắc Ám?"
Vương Vũ đâu phải kẻ ngu, nếu Độc Hành Giang Hồ Khách không nói tới Trái Tim Hắc Ám thì còn được, nhưng hắn ta lại nói là Trái Tim Hắc Ám, Vương Vũ lập tức nhận ra thứ này do chính hắn nhặt, cũng nhận được nhiệm vụ thì mới biết tên của nó, Độc Hành Giang Hồ Khách trông không giống đã nhận được nhiệm vụ, làm sao lại biết tên của nó.
Lại nghĩ tới Độc Hành Giang Hồ Khách đột nhiên xuất hiện, và cả sự quen thuộc của hắn ta với phía sau núi kia, Vương Vũ đột nhiên cảm thấy hình như mình bị tên nhóc này bẫy rồi.
"Trái Tim Hắc Ám" là một nhiệm vụ không phải nhiệm vụ ẩn có thể bỏ tiền ra nhận với thầy Thích khách sau khi người chơi thích khách đạt tới cấp 25, bởi vì quy trình của nó quá phức tạp, nên giai đoạn hiện giờ người chơi hoàn toàn không thể làm được.
Vả lại trừng phạt khi thất bại nhiệm vụ là vô cùng lớn, phần thưởng lại không rõ, cho nên ngay cả cao thủ thích khách như Bắc Minh Hữu Ngư cũng lực bất tòng tâm.
Nhiệm vụ vòng thứ nhất của Trái Tim Hắc Ám chính là tìm được tên thích khách đã phong ấn Trái Tim Hắc Ám loại bỏ con dao phong ấn, chỉ riêng nhiệm vụ tìm người đã khiến một lượng lớn người chơi thất bại rồi.
Trong lúc vô tình Độc Hành Giang Hồ Khách đã đụng phải NPC này, nhận nhiệm vụ dao găm rồi mới biết NPC này là NPC của nhiệm vụ Trái Tim Hắc Ám.
Kỳ thật ngay từ đầu Độc Hành Giang Hồ Khách tìm Vương Vũ thì hắn ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện Trái Tim Hắc Ám, hắn ta chỉ muốn khiến Vương Vũ dẫn dắt lũ quái vật rời khỏi cầu treo giúp mình, sau đó bản thân hắn ta đi rút con dao. Ai ngờ Vương Vũ lại có thân thủ mạnh mẽ đến thế, lại là người chơi tự do, cho nên Độc Hành Giang Hồ Khách mới định lấy Trái Tim Hắc Ám.
Lúc đầu Độc Hành Giang Hồ Khách không hề biết là Trái Tim Hắc Ám này có thể khiến quái vật vây công nhiều như vậy, nghe nói Vương Vũ thoát được rồi, Độc Hành Giang Hồ Khách lại định lừa Trái Tim Hắc Ám từ Vương Vũ, nhưng điều khiến Độc Hành Giang Hồ Khách không thể ngờ là nhiệm vụ của Thích khách mà Võ sư lại có thể tiếp nhận.




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận