Ta Là Võ Học Gia

Chương 613: Cá lọt lưới

Trang 306# 2
 
 
 


Chương 613: Cá lọt lưới

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Thật ra ý nghĩa địa lý của thành Vong Linh cũng không khác mấy so với Pháo đài Thiết Nham, là một cứ điểm trọng yếu.
Thành Vong Linh nằm giữa đầm lầy Vong Linh, chia đầm lầy Vong Linh thành hai phần, hai phía đông tây thành Vong Linh là đầm lầy mà người chơi không đủ sức vượt qua được, nếu muốn đến bên kia đầm lầy Vong Linh, nhất định phải đi xuyên qua thành Vong Linh.
Từ thành Vong Linh đến khu vực nửa đầm lầy Vong Linh gần Pháo đài Thiết Nham bao quát khoảng mười đến năm mươi khu luyện cấp cấp 40, bản đồ vẫn vô cùng rộng rãi.
Trong ngày thường người chơi thành Vong Linh luyện cấp, đều có địa bàn của mình, không thiếu tài nguyên, cho nên cũng ít tranh giành, cũng vì nguyên nhân như vậy mà trong thành Vong Linh có rất nhiều công hội, lại không có công hội nào lớn cả.
Đổi lại trong ngày thường, nếu chỉ là va chạm giữa mấy công hội, người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt phân tán thoát khỏi đây, bản đồ rộng lớn như vậy chắc chắn không ai có thể tìm thấy được.
Song lần này lại không giống như thế, dưới sự cổ vũ của hệ thống, thành Vong Linh gần như là cả thành đều tham gia, gần ba trăm nghìn người chơi tràn ra, chỉ vẻn vẹn nửa bản đồ đầm lầy Vong Linh này rõ ràng có chút không đủ đứng chân.
Đừng nói năm nghìn người treo ký hiệu Cuồng Bạo Thiên Phạt trên đầu, cho dù là một con ruồi, bị nhiều người truy quét như vậy cũng không còn chỗ che thân.
Người chơi Cuồng Bạo Thiên Phạt lúc này hành động không tập trung, loại phân phối nghề nghiệp cực đoan giống như bọn họ một khi rời khỏi trận hình thì sức chiến đấu sẽ giảm xuống rất nhiều, đối mặt với biển lớn mênh mông của chiến tranh nhân dân thành Vong Linh này, tất nhiên là hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, trên cơ bản đều là có thể chạy thì lập tức chạy, thật sự không chạy được thì đánh trả một lần, có thể kéo được giây nào hay giây ấy.
Nhưng mà phản kháng của Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng không có chút tác dụng gì, chênh lệch số người lớn như thế, trên cơ bản không có tác dụng ngăn cản gì, thậm chí ngay cả một giây cũng không ngăn cản được...
Cho dù là như thế, bất đắc dĩ đội ngũ của Cuồng Bạo Thiên Phạt lại quá phân tán, lại thêm tinh anh của các bang hội lớn, mấy trăm nghìn người chơi thành Vong Linh chia ra hành động, dùng hết gần một tiếng đồng hồ, mới giết gần hết người chơi Cuồng Bạo Thiên Phạt, mà người chơi thành Vong Linh cũng phải trả một cái giá tương đối đắt.
Có điều đối với thành Vong Linh nhiều người chơi như vậy mà, tổn thất người chơi chẳng qua chỉ là thứ yếu, quan trọng là người chơi trận doanh Quang Minh trong đầm lầy Vong Linh đã bị giết sạch rồi, hệ thống tính toán một lúc, trận doanh Quang Minh vẫn có năm mươi người như trước, mà trận doanh Trung Lập từ đầu đến cuối đều không có thương vong.
Nhìn thời gian còn chưa đến một tiếng đồng hồ, nhưng lại không tìm thấy người chơi trận doanh đối lập nữa, người chơi thành Vong Linh bên này cũng gấp gáp.
"Lão đại, đầm lầy Vong Linh này đi qua đi lại cũng đến ba lần rồi, những tên kia sao lại giống như đã biến mất vậy?" Treo Đèn Xem Tên buồn bực nói.
Thành Vong Linh bên này cũng là có lòng mà không đủ sức, dù sao vừa mới bắt đầu có thế lực đối địch của hơn năm nghìn người, mục tiêu lớn, đi bừa vài bước cũng có thể gặp được một đội người chơi Cuồng Bạo Thiên Phạt, nhưng dựa theo mục tiêu ngày càng nhỏ, độ khó khăn khi tìm kiếm cũng là càng lúc càng lớn, mò kim đáy biển cũng không hơn gì cái này.
Tuy nói rằng quân số thành Vong Linh đông đảo, nhưng mọi người không có ai chỉ huy, đều là chia ra hành động, ai lục soát của người ấy, phương pháp tìm kiếm có tổ chức mà không có kỷ luật như vậy, rất dễ dàng để lộ ra sơ hở cho kẻ địch.
"Đúng là rất nhiều lần, chẳng lẽ đám người kia trốn ở đâu rồi sao?" Tung Mã Giang Hồ cũng khá buồn bực, đầm lầy Vong Linh nhiều người chơi như vậy, đã lục soát rất nhiều lần, những người này lại có thể trốn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể chui xuống đất mà trốn thôi chứ.
"Trốn? Trốn đi đâu bây giờ? Chỗ này có chướng ngại vật nào cao hơn hai mét được à?" Treo Đèn Xem Tên hỏi ngược lại.
Người chơi nhận được nhiệm vụ trên đầu đều có treo ký hiệu của trận doanh, có lẽ phải cao khoảng hai mét, nếu muốn lẩn trốn thì trừ khi có thể tìm được vị trí có chướng ngại vật đủ cao.
Nhưng đầm lầy Vong Linh là một địa hình vùng đất bằng phẳng, ngay cả gốc cây cũng không có, cỏ trên đất cao nhất cũng không quá một mét, cho dù là người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt nằm sấp trong bụi cỏ, dấu hiệu trên đầu bọn chúng cũng không thể giấu được.
Nếu nói đến chướng ngại vật cao, bên ngoài Pháo đài Thiết Nham thật ra cũng có một số núi đá, có điều đá ở đó cũng sắp bị người chơi thành Vong Linh lật tung lên rồi, hoàn toàn không có nửa cái bóng người.
"Ừ..." Tung Mã Giang Hồ suy nghĩ một lát nói: "Chướng ngại vật cao hơn hai mét ở đây, ngoại trừ những tảng đá bên ngoài Pháo đài Thiết Nham kia ra, chính là thành Vong Linh của chúng ta."
"Thành Vong Linh? Càng không thể nào! Lính cảnh vệ cũng không phải ăn không ngồi rồi... Hả? Đợi đã" Treo Đèn Xem Tên nói đến đây, đột nhiên sửng sốt một lát, nói: "Bến cảng Kewell hình như cũng có kiến trúc cao hơn hai mét đấy."
"Bến cảng Kewell?" Tung Mã Giang Hồ nghe thấy thế kinh ngạc nói: "Ban đầu không phải chúng ta từ chỗ đó đi tới đây sao?"
Bến cảng Kewell là con đường mà đi qua từ thành Vong Linh đến đầm lầy Vong Linh.
"Nhưng mà chúng ta hoàn toàn chưa từng lục soát chỗ kia mà..." Treo Đèn Xem Tên giải thích.
Vừa nãy tất cả mọi người vội vàng chạy về phía đầm lầy Vong Linh, hoàn toàn không có ai chú ý đến cổng vào của bến cảng nhỏ này.
"Hơn nữa, trong tivi không phải vẫn thường nói đấy à, chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất." Ngay sau đó Treo Đèn Xem Tên lại nói thêm.
"Ngươi nói có lý!" Tung Mã Giang Hồ nghe thấy thế hai mắt tỏa sáng, lập tức ra mệnh lệnh trong kênh công hội: "Quay lại, đến bến cảng Kewell! Những người còn lại có thể ở chỗ đấy."
Người chơi của Kim Qua Thiết Mã cũng nhìn thấy lời nói của Treo Đèn Xem Tên trong kênh công hội, lúc này nhận được mệnh lệnh, không hề nghi ngờ chút nào lập tức xoay người quay lại.
Bến cảng Kewell là bến cảng của nền văn minh Atlanta, trước đây là một thành phố cảng vô cùng phát triển, chiến tranh nhiều năm qua đã tàn phá nơi này hoàn toàn thay đổi, thậm chí sa sút biến thành chỗ ở của Vong Linh cấp thấp, nhưng mà bến cảng này vẫn còn có rất nhiều chướng ngại vật.
Ví dụ như đồng đồ lộn xộn và mấy ngôi nhà gỗ không ai sinh sống, đều là chỗ ẩn thân rất tốt.
Mấy người Toàn Chân Giáo lúc này đang nấp trong một nhà gỗ nhỏ ở góc khuất nhất trong bến cảng, hai người Vương Vũ và Ký Ngạo dọn dẹp quái nhỏ ngoài cửa, Vô Kỵ bám vào cửa sổ nhìn ra ngoài xem xét.
"Lại nói chúng ta sẽ không tiếp tục lăn lộn như vậy mà qua chứ..." Nhìn thời gian đã hết gần một tiếng, Minh Đô có chút may mắn nói.
Vô Kỵ nói: "Lăn lộn qua cái con khỉ ấy, bây giờ bên phía chúng ta chỉ còn có hơn năm mươi người, họ đang không tìm thấy ở chỗ đầm lầy Vong Linh bên kia, chắc chắn sẽ quay lại đây, ngươi cảm thấy bến cảng nhỏ này mà mấy trăm nghìn bọn họ đến tìm thì chúng ta có thể chống đỡ được bao lâu."
"Cái này..." Minh Đô không phản đối.
Đầm lầy Vong Linh lớn như vậy, người ta sử dụng phương pháp tìm kiếm trải thảm cũng không tốn chút sức nào, cảng Kewell tuy nói là bến cảng, thật ra cũng chẳng rộng hơn cầu tàu là mấy, đừng nói mấy trăm nghìn người, một nghìn hoặc tám trăm người là có thể lật ngược chỗ này lên rồi.
"Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?" Minh Đô lo lắng hỏi.
Nếu bị giết như vậy, thì sẽ trực tiếp sống lại ở thành Lôi Bạo, người khác còn đỡ, nhưng trên người Minh Đô còn treo thêm giá trị PK lên đến mấy trăm điểm, cái này không chết thì chẳng phải sẽ ngồi tù đến mục xương hay sao? Trước khi game đóng server cũng đừng mơ đến chuyện được thả ra lần nữa.
"Có thể kéo dài lúc nào hay lúc ấy, thật sự không được thì chúng ta canh giữ nơi này, trước tiên rửa sạch giá trị PK trên người các ngươi đã rồi nói sau." Vô Kỵ bất đắc dĩ nói.
Hết cách rồi, chênh lệch quân số giữa hai bên quá lớn, còn có rất nhiều hạn chế, dưới tình huống đối kháng này kế sách hoàn toàn không giải quyết được, chuyện duy nhất mọi người có thể làm được ngay lúc này là rửa giá trị PK đi, tranh thủ hạ tổn thất xuống mức thấp nhất.
"Có người đến!" Ngay khi Vô Kỵ đang nói chuyện với Minh Đô, Vương Vũ đứng ở cửa ra vào đột nhiên nghe thấy chuỗi tiếng bước chân càng lúc càng đến gần.
"Tất cả mọi người đừng lên tiếng... Lão Ngưu, Gà Con, các ngươi đứng vào bên trong đi." Vô Kỵ nghe thấy thế cuống quýt nằm sấp xuống cửa sổ, quả nhiên, đúng lúc đó, Treo Đèn Xem Tên dẫn theo một đám đông người chơi quay lại.




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận