Ta Là Võ Học Gia

Chương 783: Về nhà

Trang 391# 2
 
 
 


Chương 783: Về nhà

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Lời nói của Mục Tử Tiên không phải không có lý, đám người Vô Kỵ chính là loại người có bản lĩnh thứ hai, tuy đám người này thực lực kém hơn game thủ chuyên nghiệp một chút, nhưng mà miễn là chiến thuật hợp lý, thắng bại tuyệt đối là một ẩn số chưa đoán trước được, Kiếm Chỉ Thương Khung cũng là một lần thử thách rất tốt.
Hơn nữa, thực lực của Vương Vũ cho dù đối với người chơi cấp chuyên nghiệp, cũng tính là áp đảo, cho dù không thể nói khoa trương tới mức một người có thể đánh một đội người như vậy, một người ngăn chặn nửa đội người cũng vẫn có thể làm được, cho nên cũng không phải không có khả năng vô địch cả nước.
Mục Tử Tiên cũng không có nhiều tham vọng, làm chiến đội vừa mới thành lập, có thể giành được quán quân cả nước một lần, lợi nhuận thu được cũng đủ thỏa mãn hoàn cảnh khó khăn trước mắt.
Mà Vương Vũ thì lại khinh thường nói: "Vô địch cả nước có nghĩa lý gì, nếu muốn thì phải phấn đấu vô địch thế giới."
"Vô địch thế giới cũng không dễ dàng như vậy." Mục Tử Tiên cười khanh khách nói.
Các nước lớn mạnh cạnh tranh về điện tử trên thế giới thế nhưng cũng không chỉ có một mình nước Trung Quốc, đám người chơi Âu Mỹ đều khá là mạnh mẽ, chưa nói đâu xa, chỉ ngay Hàn Quốc ở sát bên cạnh chỉ to bằng bàn tay, vậy mà cũng đã sừng sững đứng trong hàng ngũ quốc gia mạnh mẽ cạnh tranh điện tử, là một đối thủ vô cùng khó giải quyết, cũng là đối thủ lớn nhất của nước Trung Quốc ở chiến khu châu Á.
Đây cũng không phải nói trình độ mấy tỷ người chơi nước Trung Quốc không bằng mấy triệu người chơi của Hàn Quốc, mà là do số lượng chiến đội của mỗi quốc gia đều có hạn chế. Nước Trung Quốc lớn như vậy, chiến đội đông như chó, sức cạnh tranh cũng rất lớn, chuyện thi đấu này cũng giống như tác chiến, không có thắng bại tuyệt đối, năm mươi chiến đội ai cũng có thể tạo nên kết quả bất ngờ, đội ngũ có mạnh mẽ hơn nữa cũng có thể đánh bại được, vì vậy có thể thấy được, may mắn cũng là một phần của thực lực.
Đội ngũ có thể giành được giải vô địch thế giới, vậy cũng là một sự tồn tại nghịch thiên khi cả may mắn và sức mạnh cùng tồn tại, giải đấu chuyên nghiệp trong giới cạnh tranh thể thao điện tử cũng đã tổ chức ba mươi mấy lần rồi, nước Trung Quốc cũng chỉ vẻn vẹn giành được có bảy lần thôi, là một quốc gia độc chiếm một chiến khu, thế nên bảy lần cũng không được tính là quá nhiều, Vương Vũ muốn dẫn một đám người không phải game thủ chuyên nghiệp đi giành chức vô địch thế giới, nghe thế nào cũng có chút hão huyền.
"Không dễ dàng mới đúng, chính là một cơ hội để thách thức chính bản thân mình!" Vương Vũ thản nhiên nói, trong lời nói lộ ra sự tự tin mạnh mẽ, Mục Tử Tiên nhìn dáng vẻ Vương Vũ, trong lòng không nhịn được rung động, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Người phụ nữ đôi khi yêu cầu rất đơn giản đối với người đàn ông của mình, Mục Tử Tiên cũng không trông đợi Vương Vũ có thể gây dựng nên một sự nghiệp huy hoàng, trong lòng cô, cho dù Vương Vũ có là đồ bỏ đi, chỉ cần hắn có một trái tim cố gắng tiến về phía trước, tràn đầy năng lượng, như vậy là đủ rồi.
Xe lửa đến thành thị quê nhà của Vương Vũ đã là lúc trời vừa sập tối, nhà Vương Vũ cũng không ở trong thành phố mà ở cuối thôn, hai người nghỉ ngơi ở nhà khách gần nhà ga một buổi tối, sáng sớm hôm sau, đón một chiếc xe tiếp tục gấp rút lên đường.
Nhà họ Vương cũng không mở võ quán, đối với thành phố náo nhiệt sầm uất mà nói, người nhà họ Vương càng thích môi trường yên tĩnh êm ả hơn, cho nên vị trí địa lý của thôn Vương Gia vô cùng hẻo lánh, đến mức tài xế taxi ngay từ đầu còn có chút nghi ngờ mình nghe nhầm địa điểm, sau đó phải mở định vị GPS ra, mới thật sự phát hiện ra có một thôn làng như vậy thật.
Càng khiến tài xế xe taxi bất ngờ hơn nữa chính là, tuy nhà họ Vương hẻo lánh, nhưng giao thông lại vô cùng phát triển, rõ ràng là mảnh đất cực kỳ hẻo lánh, thế mà lại có một con đường nhựa rộng như đường quốc lộ nối thẳng đến thôn Vương Gia, thật khiến cho tài xế xe taxi mở rộng tầm mắt.
Con đường này đương nhiên là nhà họ Vương tự xây sửa, nhà họ Vương rộng lớn nhiều tài sản, xây sửa một con đường như vậy vẫn có thể làm được.
Nhìn cảnh vật một đường, Mục Tử Tiên bùi ngùi không ngớt, hai người rời đi không bao lâu, thế nhưng đã lại quay về rồi.
Khi xe lái qua tấm bảng "Không phải người nhà họ Vương, cấm đi về phía trước", Vương Vũ nói với tài xế xe taxi: "Dừng ở đây là được rồi."
"Ở đây là được rồi sao?" Tài xế xe taxi có chút hoảng hốt, đây là nơi hoang vu vắng vẻ mà.
"Ừ!" Mục Tử Tiên đưa tiền cho tài xế, hai người nhảy xuống xe, lướt qua bảng cảnh cáo rẽ bên trái, biến mất trong rừng cây bên đường...
Giữa ban ngày ban mặt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tài xế nổi hết cả da gà, cúi đầu xác nhận lại tiền trong tay không phải tiền âm phủ, sau đó nhanh chóng xoay vô lăng, phóng đi như một làn khói không còn thấy tăm hơi.
Xuyên qua khu rừng rậm, cuối cùng hai người Vương Vũ cũng nhìn thấy thôn Vương Gia.
Bên ngoài thôn Vương Gia là một sông đào bảo vệ thành, trên sông đào có một cây cầu, dẫn thẳng vào cửa thôn.
Trên cầu một ông lão đang ngồi đó phơi nắng, nhìn thấy hai người Vương Vũ đi tới thì trầm giọng nói: "Chỗ này là khu vực tư nhân, không phải nơi tham quan du lịch, cấm đi vào, từ đâu đến thì nhanh chóng quay về nơi đó đi."
Giọng nói của ông già không to lắm, nhưng lại truyền vào lỗ tai hai người vô cùng rõ ràng, tu vi võ công đương nhiên không thấp, có điều nghe ý tứ trong lời nói, rõ ràng cho thấy ông ta coi hai người Vương Vũ là đám khách du lịch chạy loạn đến nhức cả trứng luôn rồi.
"Minh Bá, là cháu đây!" Vương Vũ nghe thấy thế thì cười lên bước đến.
"?" Ông lão được Vương Vũ gọi là Minh Bá, nghe thấy thế thì sững sờ, vội vàng đứng lên, híp mắt cẩn thận liếc nhìn Vương Vũ, lập tức dụi mắt một cái không sao tin nổi nói: "Vương lão tam? Thật sự là cháu à? Cháu đã quay về rồi đấy à?"
Bên trên Vương Vũ còn có hai người anh họ và hai người chị họ, dựa theo con trai trực hệ trong gia tộc mà tính, thì cũng giống như cha mình, đứng hàng thứ ba... Lúc này Vương Vũ mới phản ứng lại được, vì sao khi thằng nhóc Vương Phi kia cùng mình mắng chửi Vương lão tam lại cười đến hư hỏng như vậy...
"Là cháu đây... Ông nội cháu mừng thọ, nên cháu quay về rồi." Vương Vũ hơi ngượng ngùng nói.
Rời nhà trốn đi gì đó đều chẳng phải là chuyện vinh quang gì, giữa đường quay lại luôn có một cảm giác giống như lăn lộn ngoài đời không sống được nữa mới chạy về.
"Thật đúng là thằng nhóc chết tiệt nhà cháu, tại sao không đi đường lớn?" Minh Bá hơi tức giận nói: "Bác đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, cánh rừng nhỏ kia là mảnh đất phong thủy, giẫm vào sẽ lọt mất phong thủy."
Vương Vũ cười hì hì nói: "Vì gần mà... Bác xem đấy, cháu chuyển nhà cũng không dễ dàng, tuyệt đối đừng mách tội cháu mà."
Không phải xe cộ của nhà họ Vương, thì không thể đi con đường đi qua bảng cảnh cáo mà nối thẳng đến nhà họ Vương, cần phải vòng vèo rất xa, nhưng đi qua cánh rừng nhỏ thì lại không cần vòng xa như vậy nữa.
Lúc này, Minh Bá mới nhìn thấy Mục Tử Tiên đứng sau lưng Vương Vũ, sắc mặt thay đổi nói: "Ai vậy? Cháu biết quy định của nhà chúng ta rồi đấy."
Là người trong giới võ công, nhà họ Vương cũng gây thù chuốc oán với rất đông người, cho nên không phải người nhà họ Vương, giống như bị cấm đoán, cho dù là người trong giới võ công, cũng vẫn phải có thiếp mời mới được.
"Vợ của cháu, không phải người ngoài." Vương Vũ giới thiệu nói.
Mục Tử Tiên cũng cẩn thận chào một tiếng: "Minh Bá."
"Vợ?" Minh Bá kinh ngạc nói: "Cháu kết hôn lúc nào? Sao bác lại không biết?"
Thân phận của Vương Vũ trong gia tộc cũng không bình thường, chuyện đánh rắm to hơn một chút thôi cũng đủ khiến người ta chấn động trong lòng, huống chi loại việc kết hôn là chuyện lớn trọn đời như vậy.
"Quốc gia biết là được chứ sao." Vương Vũ lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn ra vẫy vẫy cười nói.
Minh Bá: "..."
"Bây giờ chúng cháu vào được chưa ạ?" Vương Vũ hỏi.
"Có cần bác báo với cha cháu một tiếng không?" Minh Bá rất không phù hợp hình tượng chút nào móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động, hỏi.
Hì, xem ra ông già này rất hiện đại đây, điện thoại di động thế nhưng kiểu dáng còn mới hơn so với hai người trẻ tuổi.
"Không cần đâu, cháu muốn cho ông ấy một niềm vui bất ngờ." Vương Vũ nói xong, lôi kéo Mục Tử Tiên đi vào trong thôn.




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận