Ta Là Võ Học Gia

Chương 1003: Thu lưới!

Trang 501# 2
 
 
 


Chương 1003: Thu lưới!

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Huyễn Thuật của BOSS Huyễn Yêu là thứ vô cùng đáng sợ, hơn nữa phạm vi ảnh hưởng của nó còn cực kỳ rộng lớn, toàn bộ người chơi đứng trong phạm vi đại lộ trung tâm đều bị trúng phải Huyễn Thuật.
Đại lộ trung tâm vốn đã chật kín người rồi, người chơi của thành Kinh Cức lại cứ ùn ùn kéo vào gia nhập thêm, người chơi bị trúng Huyễn Thuật càng ngày càng nhiều, “quái vật” trên phố cũng càng ngày càng đông.
Mọi người vốn đã không có tổ chức, bây giờ trong thành nhìn đâu đâu cũng thấy quái vật, ai nấy đều vừa sợ hãi vừa hưng phấn.
Tuy BOSS đang ở vị trí chính giữa nổi bật nhất, nhưng mọi người đều hiểu đạo lý rằng muốn giết BOSS thì phải thanh lý sạch quái nhỏ trước, huống hồ đây còn là Huyễn Yêu nữa, giết rồi còn có thể bạo ra mảnh vỡ… Chỉ cần trước khi chết giết được một con Huyễn Yêu thôi là đã kiếm đủ rồi.
Thế là đám người chơi thành Kinh Cức và đám người chơi vây công Toàn Chân Giáo vứt bỏ hết e ngại lao vào tấn công lẫn nhau, do BOSS và Huyễn Yêu đều đứng chật kín phố, tuy đám người chơi này ngã xuống hết tốp này đến tốp khác, nhưng vẫn không ngừng có người chơi gia nhập thêm vào, số người chơi không những không thấy ít đi mà còn có xu hướng tăng lên.
Nhất thời khung cảnh trên phố hỗn loạn vô cùng, lại thêm con BOSS Huyễn Yêu kia thích hóng hớt cứ tung hết cấm chú này đến cấm chú nọ, dưới sự phủ kín của các loại ma pháp cấm chú khủng bố, tận thế cũng chỉ như vậy mà thôi.
Quả nhiên, trốn trong cửa hàng vẫn là an toàn nhất.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên đường phố, đám người Mạc Tiểu Bối không khỏi cảm thấy may mắn, mẹ nó, nếu lúc nãy mà ra ngoài hóng hớt thì chắc giờ mình bị giết thế nào cũng không rõ rồi, đám người chơi chết đi sống lại kia thật là đáng sợ quá đi mất.
Trông thấy sắc mặt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi của đám người chiến đội Xích Viêm, cả đám Toàn Chân Giáo đều xấu tính không chịu nói thật, cuối cùng Vương Vũ vẫn là người thành thật nhất, hắn nói với Mario Quay Cuồng: “Thật ra đó chỉ là Huyễn Thuật mà thôi!”
“Huyễn Thuật ư?”
Vừa nghe Vương Vũ nói vậy, đám người Mario Quay Cuồng lập tức nhận được thông báo giải trừ Huyễn Thuật, lại nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy quái vật trên phố đã biến đâu mất tiêu, thay vào đó là đám đông người chơi đang điên cuồng tấn công lẫn nhau.
Ở vị trí trung tâm nhất của đoàn chiến, một con Huyễn Yêu có thân hình thấp bé đang múa may pháp trượng, nhe răng trợn mắt đổ thêm dầu vào lửa.
“Má! Con BOSS này đáng sợ quá đi mất!”
Thấy BOSS Huyễn Yêu đã hiện rõ nguyên hình, đám người Mario Quay Cuồng không thể không thốt lên một câu như vậy.
Tuy nói kỹ năng mà con BOSS Huyễn Yêu này sử dụng không có sức sát thương gì cả, nhưng hiệu quả mà loại kỹ năng này tạo thành tuyệt đối không yếu hơn cấm chủ mà những con BOSS thần cấp thường sử dụng.
Dù sao trong thế giới này, người chơi mới là kẻ đáng sợ nhất… Có thể khiến đám người chơi tàn sát lẫn nhau, kỹ năng này thực sự là bug.
“Thế giờ chúng ta cứ ở trong này nhìn ư?” Mạc Tiểu Bối liếc thấy người chơi bên ngoài càng ngày càng đông, cô ta không biết làm thế nào đành phải quay sang hỏi Vô Kỵ.
Vô Kỵ trả lời lại một cách rất tùy tiện: “Xem thôi, đợi lát nữa bọn chúng đánh nhau tưng bừng thì chúng ta lại ra giết BOSS.”
“Giết BOSS á?” Nghe Vô Kỵ nói thế, Bạch Ngọc Thang không kiềm chế được bĩu bĩu môi: “Giờ chúng ta ở trong này thế này thì đi làm sao được?”
Hiện tại người chơi bên ngoài đã nhiều không đếm xuể, trên đại lộ đã không còn chỗ đặt chân nữa, mọi người không thể chen vào được, muốn xông vào chiến trường tới tận chỗ sâu nhất trong tình huống này, thực sự có hơi viển vông.
Chưa nói đến việc hiện giờ người chơi đang tấn công không phân biệt địch ta, cho dù là Thích khách có ẩn thân đi chăng nữa, có lẽ cũng sẽ bị người ta chen cho to bụng luôn.
“Không sao, chúng ta có lão Ngưu!” Vô Kỵ cười.
Cảnh tượng hỗn loạn cuối cùng đã dần dần dừng lại theo quy luật vốn có.
Khả năng thích ứng của đám người chơi vẫn rất mạnh, cho dù lúc này phần lớn người chơi đã bị mảnh vỡ làm cho lú lẫn đầu óc, nhưng cũng không thiếu những người chơi đã tỉnh táo lại, theo số lượng lớn người chơi chết đi, có một số người đã phát hiện ra điều gì đó về trình độ khủng bố của con BOSS này.
Mọi người sống lại xong bắt đầu tự giác lập tổ đội trước rồi mới bước vào chiến trường, không bao lâu sau khung cảnh hỗn loạn đã dần dần có tổ chức và quy luật.
Vô Kỵ là người đầu tiên chú ý tới sự thay đổi trên chiến trường, ngay khi hắn nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt đã dần bị khống chế, hắn ta bình thản cười nói với Vương Vũ: “Được rồi đấy, nên thu lưới rồi!”
“Ừm!”
Vương Vũ gật gật đầu, hắn đẩy cửa ra chạy lên phố.
Đám người chơi trên phố nhìn thấy Vương Vũ lập tức bu tới như ruồi, Vương Vũ nhìn cũng không thèm nhìn, hắn giẫm chân lên bức tường rồi bật người nhảy lên nóc nhà...
Sau đó không đợi người chơi phía dưới kịp phản ứng lại, Vương Vũ đã chạy tới vị trí của BOSS.
Phạm vi chiến trường của người chơi lúc này đã bị mở rộng quá lớn, Vương Vũ chạy trên nóc nhà một đoạn xong mới tiếp cận được vị trí của BOSS, sau đó Vương Vũ kích hoạt khinh công, nhảy mấy cái tới bên cạnh BOSS.
Huyễn Yêu nhìn thấy Vương Vũ bay tới, nó múa may pháp trượng bắt đầu làm màu đọc cấm chú: “Ngân hà tinh bạo, hỏa phụng liêu nguyên…… Khụ khụ……”
“Thiểu năng trí tuệ…”
Vương Vũ không có thời gian nghe nó lèm bèm, hắn vươn tay bóp chặt lấy cổ họng Huyễn Yêu, nhấc nó lên nhảy lên nóc nhà, tránh thoát khỏi tầm mắt của đám người chơi.
Vương Vũ nhảy lên nóc nhà xong, đám người Toàn Chân Giáo đã đợi sẵn ở đó, BOSS Huyễn Yêu ở hình thái thứ hai còn yếu hơn sên, mọi người lại ngựa quen đường cũ.
Sau một hồi ẩu đả dữ đội, BOSS Huyễn Yêu bị đánh thành bụi phấn, năm mươi mảnh vỡ vạn năng rơi vào tay, theo đó Huyễn Thuật trên phố cũng bị giải trừ.
Đám người chơi còn đang tấn công lẫn nhau bỗng nhìn thấy đối thủ phía đối diện mình đều ngẩn cả ra.
“Mẹ… mẹ nó chuyện này là thế nào?” Phần đông người chơi lần đầu tiên phải chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ như vậy.
Cũng có người kiến thức rộng rãi thốt lên: “Mẹ nó, không phải là chúng ta bị trúng Huyễn Thuật của BOSS đấy chứ?”
Nếu con BOSS này đã có tên là Huyễn Yêu, vậy thì việc nó sử dụng được Huyễn Thuật cũng là chuyện rất hợp lý rất đúng logic, nghe thấy cách giải thích này, tất cả mọi người đều giật mình bừng tỉnh.
“Huyễn Thuật! Má nó, chết nhiều lần như thế, thì ra là Huyễn Thuật!”
Giật mình tỉnh ra không chứng minh được rằng mọi người đều thấy dễ chịu trong lòng, cuộc chiến vừa rồi quá thảm khốc, bình quân mọi người đều phải chết trên năm lần trở đi, cũng không phải là không có người chơi rớt cấp vì muốn giết con BOSS này, sau khi biết được mình bị lừa, oán khí trong lòng lập tức dâng cao cuồn cuộn.
Đã có oán khí thì tất nhiên phải tìm người để giải tỏa, đối thủ đang đứng trước mắt chính là đối thủ vừa nãy, không sai, đúng là cuộc chiến này có rất nhiều điều hiểu lầm, nhưng lúc này mọi người đều đã đánh nhau tới đỏ cả mắt, ai mà thèm quan tâm xem có hiểu lầm gì không, các đội ngũ nhanh chóng bày binh bố trận, chuẩn bị quyết chiến một trận.
Nhưng đúng lúc này, bên trong đám người lại vọng ra một tiếng nói: “Người mình không nên đánh người mình, con BOSS này là do người bên ngoài dẫn tới, oan có đầu nợ có chủ, chúng ta phải bắt chúng chịu trách nhiệm!”
“Người bên ngoài!”
Nghe thấy giọng nói này, cả đám vội vàng quan sát người chơi xung quanh.
Còn đám người chơi truy sát Toàn Chân Giáo nghe thấy giọng nói này xong, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ kinh hãi.
Một chủ thành có mấy chục vạn người, trong trò chơi thì có vẻ như rất nhiều rồi, nhưng trong hiện thực thì cũng không nhiều, chỉ là nhân khẩu biên chế của một thị trấn mà thôi.
Trong hiện thực, tuy mọi người không thể quen biết hết người của một thị trấn được, nhưng tên của các thôn, các chi bộ thì mọi người vẫn có thể nắm rõ.
Cũng như thế, người chơi thành Kinh Cức đã cùng chơi game lâu như vậy, tất nhiên họ cũng có thể quen biết hết các công hội và huy hiệu của các công hội trong chủ thành mình.
Dưới sự cố ý loại trừ người ngoài, rất nhanh đám chiến đội ngoài thành tới truy sát Toàn Chân Giáo đã bị người chơi của thành Kinh Cức cô lập lại.




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận