Ta Là Võ Học Gia

Chương 776: Giữ gìn trật tự

Trang 388# 1
 
 
 


Chương 776: Giữ gìn trật tự

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Lúc này Sa Trường Điểm Binh còn chưa có hoàn thành xong phụ bản, cho nên Vương Vũ đi theo một số người vào phòng họp của công hội Thiên Sát Minh, yên tĩnh ngồi chờ.
Cũng không quá lâu, truyền tống trận của công hội Thiên Sát Minh lóe lên ánh sáng, sau đó có một đống người xuất hiện bên trong trụ sở của công hội Thiên Sát Minh.
Người đi phía trước là một Kỵ sĩ tử vong, nhìn bộ dạng thì khoảng chừng 34 35 tuổi, có đôi mắt hẹp, lông mày hình kiếm, khuôn mặt kiên nghị lộ ra một tia sát khí.
Người này mặc một cái áo giáp màu đen, bao phủ toàn thân, cầm một cây trường thương trong tay, trên thân cây thương cháy lên ngọn lửa màu đỏ, vừa nhìn là biết đây là món đồ cực phẩm, người này chính là hội trưởng của công hội Thiên Sát Minh - Sa Trường Điểm Binh.
Đi phía sau lưng của Sa Trường Điểm Binh là một đám người trung niên, tuổi tác cũng tương tự. Khí chất của đám người này đều có nét giống với Sa Trường Điểm Binh, mặt mày kiên nghị, sát khí tràn trề, chỉ có một đám người đứng ở đó, mà khí thế còn hung mãnh hơn cả trăm người.
"Người kia đang chờ ở trong phòng họp." Thác Bạt Uyên thấy Sa Trường Điểm Binh trở về, không đợi hỏi đã vội vàng chạy qua, vừa nói vừa chỉ vào phòng họp.
"Được rồi!" Sa Trường Điểm Binh gật gật đầu, mang theo đám người đi thẳng vào phòng họp, thấy Vương Vũ đang bình tĩnh ngồi chờ ở bên trong.
"A..."
Vừa nhìn thấy Vương Vũ, Sa Trường Điểm Binh hơi sững sờ một lát, người trước mắt này dám đi một mình đến để ra mặt thay Đạt Tới Đỉnh Cao thì cũng chả sao, thế nhưng hắn lại có thể hờ hững với sát khí của đám người bọn họ, đây cũng là lần đầu tiên Sa Trường Điểm Binh gặp được người như thế.
Hiển nhiên, người này rất lợi hại, hoặc là tên ngốc, cũng có thể là kẻ điên.
Thật ra, khi vừa nhìn thấy khí thế trên đám người Sa Trường Điểm Binh, Vương Vũ cũng có giật mình một chút. Bởi vì, mặc dù thực lực của hắn cao hơn, nhưng dù sao hắn cũng là người dân lương thiện, trước giờ còn chưa có gặp người có sát khí mạnh như thế bao giờ.
"Ta là hội trưởng của công hội Thiên Sát Minh, Sa Trường Điểm Binh, ngươi đến là để ra mặt thay cho Đạt Tới Đỉnh Cao hay sao?" Sa Trường Điểm Binh đi đến trước người của Vương Vũ, dùng ánh mắt nhìn từ trên cao nhìn xuống, hỏi.
Vương Vũ đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói: "Không phải ra mặt thay mà là đến để làm người hòa giải."
"Hừ." Sa Trường Điểm Binh hừ lạnh một tiếng, nói: "Hai chuyện đó có gì khác nhau hay sao?"
Vương Vũ nói: "Hòa giải, là các người cho ta mặt mũi, không có sử dụng vũ lực... Còn ra mặt thì khá phiền toái, dù sao chúng ta cũng không có ân oán gì, nếu nói chuyện với nhau được thì nên nói chuyện, cũng không nên động đao động thương làm gì. Dù sao mọi người luyện cấp cũng không dễ dàng gì..."
Ý tứ của Vương Vũ rất rõ ràng, đám người Thiên Sát Minh các ngươi, một là nể mặt ta bỏ qua chuyện này, hai là ta sẽ đại khai sát giới, thế nhưng, mặc dù những điều Vương Vũ nói đều là sự thật, nhưng dám nói lời này ở trong trụ sở của công hội Thiên Sát Minh, khó mà không khiến cho người ta cảm thấy hắn quá ngang ngược.
Nghe Vương Vũ nói như thế, đám người trung niên ở phía sau Sa Trường Điểm Binh lập tức cảm thấy khó chịu.
"Mẹ nó! Chỉ dựa vào một mình ngươi!"
"Người trẻ tuổi, đúng là không biết trời cao đất rộng!"
"Nhóc con, ta giết ngươi!"
Xem ra mấy người này cũng khá nóng nảy, mới nghe vậy mà ót đã nổi gân xanh, tay bóp răng rắc, nếu không phải quá coi trọng kỷ luật, thì chắc đã nhào lên hết cả rồi.
Sa Trường Điểm Binh khoát tay với đám người sau lưng, sau đó nhìn chằm chằm vào Vương Vũ và nói: "Chúng ta cũng không có quen biết ngươi, thì sao lại phải cho ngươi mặt mũi."
"Ta gọi là Thiết Ngưu!" Vương Vũ tự giới thiệu.
"Thiết Ngưu?" Sa Trường Điểm Binh sờ sờ cằm: "Hình như ta có nghe qua tên này ở đâu đó rồi, hình như ngươi không phải là người của trận doanh Hắc Ám đúng không.
"Đúng!" Vương Vũ gật đầu nói: "Ta là người của Toàn Chân Giáo!"
"Toàn Chân Giáo!" Nghe được ba chữ Toàn Chân Giáo, sắc mặt của đám người Sa Trường Điểm Binh hơi giãn ra một chút, sau đó nói: "Thì ra là người của Toàn Chân Giáo, chuyện của Toàn Chân Giáo và Tam Sát Trang, ta cũng có biết một chút, thế nhưng, hình như trong đám người Toàn Chân Giáo, không có ai gọi là Thiết Ngưu cả."
"Ta là người mới." Vương Vũ nói.
"Ta con mẹ nó quan tâm ngươi có phải là người mới hay không làm gì!" Sa Trường Điểm Binh nói với giọng lạnh như băng: "Ngươi không yên ổn ở bên kia, chạy đến chỗ của chúng ta lo chuyện bao đồng làm cái gì, nể tình cảm lúc trước giữa ta với Vô Kỵ lão đại, ta tha cho ngươi một mạng, nhanh cút đi!"
Vương Vũ lắc đầu nói: "Nhận tiền của người, thì phải hết lòng làm việc vì người, hơn nữa ta đã đến đây rồi, thì phải có kết quả, ngươi cũng không thể cho đám đàn em của mình sống trong sợ hãi đấy chứ."
"Ngươi cho là chúng ta sợ ngươi?" Nghe Vương Vũ nói như thế, Sa Trường Điểm Binh giận dữ, nói.
Công hội Thiên Sát Minh lăn lộn trò chơi cũng đã lâu rồi, Sa Trường Điểm Binh còn chưa có thấy người nào dám ăn nói như thế. Thế nhưng từ lời nói của Vương Vũ, cũng khiến cho Sa Trường Điểm Binh tỉnh ngộ một chút.
Tên trước mặt là người của Toàn Chân Giáo, mà đám người Toàn Chân Giáo là hạng người gì, thì Sa Trường Điểm Binh không thể không rõ ràng hơn được nữa.
Bọn này nổi tiếng với danh hiệu là cao da chó, chuyên làm chuyện phi pháp, hãm hại, đâm sau lưng người khác, không có việc nào là không làm, chỉ sợ ngươi không nghĩ ra chiêu nào âm hiểm, chứ không có chiêu âm hiểm nào mà bọn hắn không dám dùng...
Càng khiến cho người ta phải đau đầu là, bọn này lại lấy đó làm niềm vui khi chơi game... Mấy người đều là game thủ chuyện nghiệp, lấy đâu ra nhiều thời gian để chơi cùng bọn hắn như vậy được.
"Không, không nên." Vương Vũ lắc đầu nói: "Chỉ là ta không muốn phiền phức, cho nên chỉ cần các ngươi lùi một bước, cho ta chút mặt mũi, nói không chừng sau này các ngươi lại có chuyện gì đó nhờ đến ta, phải không."
"Ha ha!" Sa Trường Điểm Binh giận quá thành cười: "Cái tên nhà ngươi thật là thú vị đấy, ngươi có biết là, muốn làm người hòa giải cho người khác, thì cũng phải có thực lực mới được."
"A, cái này ta biết rồi, ngươi cứ cho cách thức hòa giải đi." Vương Vũ gật gật đầu, nói.
Trong giới võ thuật ở hiện thực, cũng giống như game online vậy, các môn phái san sát, cho nên rất hay xảy ra xô xát. Mà các môn phái lại không giống với người bình thường, thường thì mỗi một môn phái lại có rất nhiều thông gia, cho nên đánh tới đánh lui, toàn là người nhà mình đánh nhau. Hơn nữa người luyện võ ra tay rất tàn nhẫn, người luyện võ vốn đã ít rồi, nếu như cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng chả còn một mống. Cho nên mới xuất hiện một nghề nghiệp mới gọi là người hòa giải, người hòa giải đại diện cho trật tự của giới võ thuật.
Mà đã dám can đảm đại diện cho trật tự, thì chắc chắn phải có thực lực nhất định, ngươi cũng không thể dùng miệng lưỡi của mình, đi giảng đạo lý với một đám người dùng công phu quyền cước...
Hiện tại trong thế giới thật có bốn gia tộc võ thuật, ba gia tộc khác đều có các loại võ học truyền thừa rõ ràng giống như Bát Cực, Thái Cực, chỉ có gia tộc họ Vương là truyền thừa hơi mơ hồ, mà sở dĩ gia tộc họ Vương có thể đứng vững vào hàng ngũ Bốn gia tộc lớn, cũng bởi vì gia tộc họ Vương là người giữ gìn trật tự.
Từ khi có nghề giữ gìn trật tự này, Chủ gia tộc họ Vương cũng là một người hòa giải, mà các đời sau này, mặc dù võ học có chút suy thoái, đã không còn nhiều vụ đánh đấm cần hòa giải như trước, người giữ gìn trật tự chỉ còn là để cho có tên gọi thế thôi, nhưng dù sao thì cũng là người giữ gìn trật tự, cho nên Vương Vũ hiểu rất rõ quy củ của người giữ gìn trật tự.
"Haiz!" Sa Trường Điểm Binh thấy Vương Vũ làm thật, lập tức thở dài một hơi, có chút dở khóc dở cười, nói: "Được rồi, nếu như ngươi cảm thấy mình rất lợi hại, vậy thì ngươi thử ra tay cho chúng ta nhìn xem như thế nào."
"Ra tay như thế nào?" Vương Vũ hỏi.
"Cái này... " Sa Trường Điểm Binh gãi gãi cái cằm, nói: "Ta cũng không thể bắt nạt người mới, cho nên bên chúng ta sẽ cử ra ba người, đánh cùng ngươi, nếu như ngươi thắng thì chuyện này coi như xong, công hội Thiên Sát Minh cũng không tiếp tục tìm Đạt Tới Đỉnh Cao để gây phiền phức, thế nhưng nếu như ngươi thua, thì ngươi phải cút đi, thế nào, ngươi cảm thấy sao?"
"Cách này cũng được!" Vương Vũ gật gật đầu.
Theo như sách lịch sử của gia tộc họ Vương ghi lại, thì khi hòa giải đều rất khó khăn, xa luân chiến hay quần chiến đều là những chuyện thấp hèn, Sa Trường Điểm Binh ra cách thức này rất đơn giản.
"Nếu như không có chuyện gì nữa, lão tam, ngươi đi ra cùng hắn solo một lát!" Sa Trường Điểm Binh chỉ vào một tên Chiến sĩ ở sau lưng, nói.




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận