Ta Là Võ Học Gia

Chương 1025: Rút củi dưới đáy nồi trong truyền thuyết

Trang 512# 2
 
 
 


Chương 1025: Rút củi dưới đáy nồi trong truyền thuyết

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Người Trung Quốc có một câu ngạn ngữ như sau, con vịt đun sôi đến nơi rồi mà còn bay mất.
Thường thì mọi người dùng câu này để nói với ý phóng đại, dù sao con vịt vốn đã không biết bay, đừng nói đã đun sôi sắp chin.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Vương Vũ bay đi, tất cả mọi người đều bối rối, bọn họ ý thức sâu sắc được rằng câu nói này cũng không phải chuyện đùa giỡn.
Đến lúc bọn họ phản ứng lại được, tên nào tên nấy đều không nhịn được chửi ầm cả lên.
"Khốn nạn! Mẹ nó!”
"Mẹ kiếp, thế này thì còn chơi bời gì nữa!"
Đánh lâu như vậy, chết nhiều người như vậy, người ta giương cánh một cái là bay vụt lên trên trời, đổi lại là ai cũng phải mắng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Vương Vũ bay trên không trung thỉnh thoảng còn bay lượn theo nhiều kiểu y hệt máy bay chiến đấu để khiêu khích người chơi phía dưới, mọi người vừa tức giận vừa ao ước giơ ngón tay thối lên: “Sao ngươi không ngã chết luôn đi?”
"Ha ha!" Nhìn thấy các kiểu khiêu khích của Vương Vũ trên bầu trời, Vô Kỵ cười ha ha quay sang hỏi Tứ Mộc Thành Lâm: "Sao nào, ta đã nói các người không được mà, tin chưa?”
"Hừ!" Tứ Mộc Thành Lâm nhìn đồng hồ, đỏ cả mặt nói: "Ta không tin hắn có thể bay một ngày trên bầu trời!”
Thuộc tính của áo choàng đã được công khai trên diễn đàn, tuy rằng áo choàng của Vương Vũ có chút khác với tất cả mọi người, nhưng cũng không thể vĩnh viễn tránh ở trên trời được.
Vô Kỵ nghe vậy cười nói: "Vậy thì ngươi cứ chậm rãi chờ đi! Chờ người của chúng ta đến rồi, các ngươi chờ đến chết luôn đi!”
"..."
Nghe thấy Vô Kỵ nói vậy, Tứ Mộc Thành Lâm bỗng giật thót một cái trong lòng.
Do sự rút lui của người chơi độc lập và người chơi từ những công hội nhỏ khác, hiện tại số lượng người chơi ở lại thành Dư Huy cũng chỉ còn một trăm vạn người, tuy rằng số lượng ấy vẫn nhiều hơn số lượng người chơi của thành Dư Huy, nhưng lại không có ưu thế tuyệt đối về số lượng người chơi như trước.
Từ trước đó có thể thấy được, người chơi của thành Dư Huy nắm vững ưu thế địa lý của cả tòa thành này, hơn nữa người chơi công thành đã một đêm không ngủ, người chơi thành Dư Huy lại đang áp dụng chiến thuật mài mòn sức kẻ địch, giờ phút này nếu người chơi thành Dư Huy quay về phòng thủ, kẻ địch với ưu thế gấp ba lần sẽ không dễ đánh chút nào.
Huống hồ người chơi thành Dư Huy đều là người địa phương, sau khi chết sẽ được sống lại ở thành Dư Huy, còn người chơi công thành là người ngoại địa, vì vậy sau khi chết sẽ được phục sinh ở thành chính khác, tới tới lui lui vài chuyến, rất nhanh thôi người chơi thành Dư Huy sẽ nắm giữ ưu thế tuyệt đối.
Cho nên nếu muốn đánh thắng, bọn họ phải chiếm được khu phục sinh trước mới được.
Nghĩ tới đây, Tứ Mộc Thành Lâm vội vã gửi tin nhắn cho hội trưởng của hắn ta: “Mọi người mau chiếm lấy khu phục sinh, người chơi thành Dư Huy sắp quay về rồi.”
Những tay hội trưởng công hội lớn đều là kẻ thông minh cực kì, nhìn thấy tin nhắn của Tứ Mộc Thành Lâm đã lập tức hiểu ý Tứ Mộc Thành Lâm muốn nói, cả đám dồn dập đánh tiếng với người chơi công hội mình chạy về phía khu phục sinh.
Vô Kỵ thờ ơ lạnh nhạt ngồi tại khu phục sinh.
Người chơi công thành bận rộn hơn một tiếng đồng hồ mới bố trí được toàn bộ người chơi cắm tại khu phục sinh của thành Dư Huy, lúc này tất cả các hội trưởng công hộ lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, không biết từ khi nào Vương Vũ cũng đã đáp xuống đỉnh giáo đường gần khu phục sinh, đám người chơi công thành thấy thế bèn dồn dập trèo trên tường.
"Ha ha!"
Vô Kỵ thấy thế khẽ mỉm cười, lần thứ hai đi tới trước mặt Tứ Mộc Thành Lâm với vẻ rất gợi đòn, hắn nói: "Ha, bố trí xong hết tất cả ở khu phục sinh rồi chứ?”
Tứ Mộc Thành Lâm nghe vậy hơi ngừng lại, hắn ta cười lạnh nói: "Không sai, lần này ta không tin các ngươi còn có biện pháp gì!"
"Nén bi thương đi!" Vô Kỵ lắc lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ lên vai Tứ Mộc Thành Lâm.
"..."
Tứ Mộc Thành Lâm nhất thời nghệt mặt ra, đúng lúc này, bầu trời bỗng xuất hiện từng dòng thông báo của hệ thống.
[Tung Hoành Thiên Hạ 21 khiêu chiến trụ sở công hội Đông Hán Mạt Niên.]
[Tung Hoành Thiên Hạ 44 khiêu chiến trụ sở công hội Bạch Đế Các.]
[Tung Hoành Thiên Hạ 78 khiêu chiến trụ sở công hội…]

Thông báo liên tiếp hiện ra, cái sau chèn lên cái trước, hầu như đã bịt kín toàn màn ảnh, sau khi xuất hiện gần mười phút liền thông báo mới dần dần nhạt đi.
Những thông báo này đều giống hệt nhau, tổng kết lại một câu thì là, Tung Hoành Thiên Hạ khiêu chiến trụ sở công hội của tất cả các công hội đang có mặt ở đây.
. .
Cùng lúc nhìn thấy thông báo hiện đầy trời này, những người chơi của công hội bị khiêu chiến cũng đều nhận được thông báo của hệ thống.
Toàn bộ những người chơi ở đây đều bị Tung Hoành Thiên Hạ điểm danh.
"Chuyện này… tại sao lại thế này..."
Sau khi nhận được thông báo của hệ thống, tất cả mọi người đều há hốc mồm ra nhìn… hoàn toàn không biết tại sao Tung Hoành Thiên Hạ lại làm như thế.
Mặc dù Tung Hoành Thiên Hạ là tổ chức to lớn nhất trong Trọng Sinh, nhưng trước giờ họ chỉ nhận tiền chứ không nhận người, kiên trì không ngừng đóng tại tất cả khu mỏ lớn, chỉ cần không xâm phạm tới lợi ích của bọn họ, những người này sẽ không xảy ra mâu thuẫn với bất cứ công hội khác, đây cũng là quy tắc được lập ra sau khi Tung Hoành Thiên Hạ diệt mấy công hội từ sau khi trò chơi mở server mới tới nay.
Vì lẽ đó mọi người luôn luôn tỏ ra hòa thuận với Tung Hoành Thiên Hạ, nước giếng không phạm nước sông, mọi người hoàn toàn không ngờ rằng, Tung Hoành Thiên Hạ sẽ đâm một con dao găm vào lưng họ tại thời điểm mấu chốt như vậy.
Nhưng hiện giờ hối hận cũng đã chậm, khu phục sinh của toàn bộ những người chơi công hội lớn này đã bị gắn chặt vào thành Dư Huy, còn thành Dư Huy lại bị hệ thống khóa truyền tống trận, mọi người muốn chạy cũng không chạy được.
"Tiên sư nó, nhân lúc người của bọn họ còn chưa tới, chúng ta rút về có lẽ còn kịp!” Lúc này các hội trưởng đã dồn dập kêu lên.
"Xin lỗi nhé!" Vô Kỵ cười nói: "Lúc này lối vào tất cả đều là người của chúng ta… E là các ngươi không kịp rồi."
"Chuyện này...." Nghe Vô Kỵ nói vậy, tất cả mọi người nhất thời bừng tỉnh, mẹ nó, rõ ràng là bị người ta chơi chiêu rồi, gương mặt cả đám hiện lên vẻ cực kỳ phức tạp.
Đặc biệt là Tứ Mộc Thành Lâm, một người vốn tràn đầy tự tin như hắn lúc này cũng hoảng loạn tay chân, cũng không dám chơi cây quạt trong tay nữa.
Bản thân ngu xuẩn thì đã đành, đằng này còn dẫn theo nhiều người như vậy ngu cùng mình nữa… chưa biết chừng sẽ bị diệt môn mất...
Nghĩ tới đây, Tứ Mộc Thành Lâm liền vội vàng kêu lên: "Chuyện này không thể đổ tại chúng ta, toàn bộ là do công hội Tung Hoành Thiên Hạ không biết xấu hổ kia!"
Tứ Mộc Thành Lâm không hổ là người chơi chiến thuật, tâm thuật bất chính, dơ bẩn vô cùng, một cụm từ “chúng ta” đã kéo hắn ta về lại cùng chiến tuyến với mọi người, vừa nghe Tứ Mộc Thành Lâm nói như thế, mũi giáo của mọi người lập tức chuyển về phía công hội Tung Hoành Thiên Hạ.
Dù sao bị người ta chơi chiêu cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng điều khiến mọi người càng tức giận hơn cả là dù gì Tung Hoành Thiên Hà cũng là phe công thành, thời khắc mấu chốt lại đi theo địch như vậy… kẻ phản bội còn ghê tởm hơn đối thủ rất nhiều.
"XXX con mợ nó Tung Hoành Thiên Hạ, một đám xảo trá tiểu nhân!"
"Tung Hoành Thiên Hạ là con chó, ta XXX mười tám đời tổ tông nhà ngươi!”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều chửi Tung Hoành Thiên Hạ ầm ầm.
"Ha ha!" Nhìn những người chơi công thành mất trí này, Vô Kỵ cười lạnh nói: “Đám người rác rưởi các ngươi, ra tay với người khác còn không cho phép họ đánh trả sao?”
"Nói láo, chúng ta ra tay với Tung Hoành Thiên Hạ bao giờ?!" Cả đám đỏ mắt quát lên.
Mọi người đều không phải là kẻ ngu ngốc, con quái vật khổng lồ như Tung Hoành Thiên Hạ, chỉ cần không phải là thằng đầu óc có bệnh thì ai mà dám ra tay với bọn họ, dù cho hiện tại Tung Hoành Thiên Hạ tuyên chiến với bọn họ, bọn họ cũng chỉ là nhân lúc người của Tung Hoành Thiên Hạ không ở đây thì mắng mắng mấy câu mà thôi, chứ thật lòng bọn họ cũng không dám ra tay.
"Không ra tay?"
Vô Kỵ cười nhạt, chỉ vào Yêu Nghiệt Hoành Hành không biết từ lúc nào đã bò được lên nóc giáo đường trò chuyện vui vẻ với Vương Vũ cách đó không xa, hắn ta nói: "Người kia chính là Yêu Nghiệt Hoành Hành, ông chủ của Tung Hoành Thiên Hạ, cũng là người vừa nãy bị các ngươi đánh chết tươi, à đúng rồi, ta quên mất không nói cho các ngươi biết, ông chủ Yêu Nghiệt còn là em trai ruột của thành chủ chúng ta nữa.”




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận