Ta Là Võ Học Gia

Chương 1556: Ta mẹ nó không biết chữ!

Trang 778# 1
 
 
 


Chương 1556: Ta mẹ nó không biết chữ!

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




"Ta đệt!"
Nhìn cái cách An Đồ Ân rời đi kiêu ngạo như thế, Liêu Nguyên không khỏi kinh ngạc nói: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy, lão rùa đen kia vừa dùng kỹ năng gì thế."
"Lão rùa đen này lão rùa đen nọ, đó là BOSS Thần cấp đó!" Vương Vũ dạy dỗ Liêu Nguyên: "Hiện tại hắn đã được giải trừ phong ấn rồi, ngươi dám mắng hắn, cẩn thận hắn sẽ đến lấy cái mạng chó của ngươi bất cứ lúc nào."
"BOSS Thần cấp sao? Thật hay giả vậy?" Liêu Nguyên cười hỏi.
Thật dễ dàng nhận thấy, đối vời lời nói của Vương Vũ, Liêu Nguyên chẳng có lấy một chút tin tưởng nào.
BOSS Thần cấp à, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đủ để hủy thiên diệt địa là được rồi, làm sao có khả năng ở trong hồ làm người đưa đò được chứ?
Hơn nữa, BOSS Thần cấp người nào mà chẳng có bộ dạng uy nghi khí phách, lão rùa đen này hẳn bị bán ngay ở vạch xuất phát luôn rồi.
"Tất nhiên là thật rồi!"Vương Vũ chắc chắn nói.
"Vậy vừa rồi các ngươi nói chuyện gì vậy?" Liêu Nguyên lại hỏi.
"Không có gì hết!" Vương Vũ rất lạnh nhạt nói: "Chính là gào khóc đòi làm tùy tùng của ta, muốn ta ký khế ước với hắn..."
"Ha ha, Ngưu ca thật biết nói đùa, đi thôi đi thôi!" Nghe Vương Vũ nói vậy, Liêu Nguyên dứt khoát không hỏi thêm gì nữa, mẹ nó, anh em thật lòng muốn được chỉ bảo như vậy, mà ngươi lại nói năng lung tung nhạt nhẽo, hoàn toàn không ở trên cùng một kênh đúng không.
Vương Vũ đương nhiên biết Liêu Nguyên trăm phần trăm không tin vào lời mình nói, có điều Vương Vũ cũng lười giải thích, dù sao loại chuyện này chỉ cần chưa từng được trải nghiệm, có nói với ai thì họ cũng chẳng tin nổi đâu.
Cũng giống như Ngưu thúc nói năm đó, chính mình kết nghĩa huynh đệ với Tôn Ngộ Không, bảy huynh đệ so lớn nhỏ rồi để ta làm lão đại, mọi người chắc chắn sẽ cho rằng lão phu đang nói mê, nhưng ngươi xem, ta cũng không thèm giải thích, tâm tình của Vương Vũ hiện tại rất giống của bổn tác giả, biết rõ người khác không tin mình, vậy thì giải thích có tác dụng gì chứ.
Thế cho nên sau này, người khác hỏi Liêu Nguyên rằng thái độ làm người của Vương Vũ như thế nào, Liêu Nguyên chỉ dùng đúng một câu tổng quát: "Người rất tốt, cũng rất lợi hại, chỉ là có điều là thích khoác lác một chút..."
Sau khi xuyên qua hồ nước, chỉ còn lại một khoảng cách bình thường giữa đoàn người đến pháo đài Cự Long.
Dọc đường đi này cũng không có BOSS, chỉ lộ ra một chút quái nhỏ thông thường, mọi người một đường không gặp phải khó khăn gì hết, sau một giờ đồng hồ, mọi người cuối cùng cũng thấy được pháo đài Cự Long ở xa xa.
Hình dung pháo đài Cự Long như thế nào đây, dùng to lớn nguy nga dám chắc sẽ tục không chịu được, thế nhưng ngoài từ này ra, Ngưu lão sư cũng không tìm được ra tính từ nào khác, cùng lắm chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả, đó chính là "Cự"
So với lớn còn muốn lớn hơn rất nhiều, chính là cự.
Dù sao cũng là pháo đài Cự Long cơ mà, nơi cho một đám thằn lằn lớn ở thì làm sao mà bé được chứ.
Xa xa nhìn lại, pháo đài Cự Long giống như đỉnh núi nằm sừng sững giữa một dãy núi chỉ thấy được đỉnh, nếu không có pháo đài nguy nga lộng lẫy, lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời chiếu xuống, thì mọi người cũng không phân biệt được đâu là núi, đâu là pháo đài được nữa.
Bên ngoài pháo đài, là một sông đào bảo vệ thành rộng chừng mười trượng, phía trên thành hào có một cầu treo dài hàng chục mét.
Có trời mới biết cái đám thằn lằn to xác này biết bay, còn phải xây cầu treo làm gì nữa vậy, lẽ nào là để cho người khác tùy ý ra vào hay sao?
Dù sao thì mạch não của nhà thiết kế cũng quá mức lạ lùng, người chơi không dám tưởng tượng ra.
Cầu treo ở ngay trước mặt, cực kì rộng, cổng thành to lớn cao hơn hai mươi trượng, có một con Cự Long màu đỏ nằm úp sấp hai bên cửa thành.
Không sai, chính là nằm úp sấp, Cự Long là một bộ tộc sinh ra đã cường giả tuyệt thế, cho nên tương đối bằng lòng với số mệnh, nói đơn giản thì chính là lười...
Cho dù là đứng gác ở cổng, thì cũng phải tận dụng cơ hội này làm mèo lười.
Pháo đài Cự Long thì sao, cũng có thể hiểu được, sào huyệt của bộ tộc Cự Long, không có việc gì thì ai dám tới nơi này giương oai cơ chứ, cái gọi là canh phòng chẳng qua cũng chỉ là bệnh hình thức mà thôi.
Đương nhiên rồi, mặc kệ hắn có phải bị bệnh hình thức hay không, đối diện với hai con Cự Long trưởng thành, đám người Liêu Nguyên vẫn hết sức quy củ.
Nói đùa, sự tồn tại của hai con Cự Long này có đặt ở chỗ nào thì cũng đều là cấp bậc BOSS, ai lại dám ở trước mặt bọn chúng đùa giỡn cơ chứ.
"Ngưu ca, chúng ta phải đánh thức bọn chúng như thế nào đây?"
"Đánh thức bọn chúng làm gì?" Vương Vũ buồn bực nói: "Cứ vậy mà đi qua không phải được rồi sao..."
"Không thể xông vào được đâu?" Liêu Nguyên khước từ một cách chính đáng: "Chúng ta tới pháo đài Cự Long để bàn việc, cũng không thể đắc tội với bọn họ được."
Nói xong, Liêu Nguyên liền bước về phía trước, lấy ra một mũi tên, dùng lông vũ trong đó gãi lên trên mũi của một con rồng.
Một bên ngứa ngáy, một bên nhẹ giọng hô: "Xin chào, đã quấy rầy rồi..."
"Đúng là ngớ ngẩn..." Vương Vũ thấy thế liền đổ mồ hôi.
Liêu Nguyên vẫn là một cao thủ, chơi trò chơi lâu như vậy rồi lẽ nào trí nhớ lại không tốt như vậy, lại cho rằng trò chơi này dùng quy tắc cho mấy đứa nhỏ thành thật chơi hay sao.
"Hắt xì!"
Dưới sự quấy rối không ngừng của Liêu Nguyên, rốt cuộc, Cự Long kia mạnh mẽ hắt xì một cái, liền tỉnh lại..
May mà Liêu Nguyên rất nhanh lẹ, không thì thiếu chút nữa đã bị một bãi long đờm này dìm chết.
Cự Long kia rung đùi đắc ý bò lên, vẻ mặt ngái ngủ nhìn Liêu Nguyên, cực kì khó chịu hỏi: "Ngươi là ai hả? Dám làm phiền giấc ngủ của lão tử?"
"Ta tên là Liêu Nguyên!" Liêu Nguyên lấy một thiệp mời đưa ra, nói: "Chúng ta nhận được lời mời tới pháo đài Cự Long."
"Đây là thứ gì đây?" vẻ mặt Cự Long mờ mịt hỏi.
"Trên bìa có viết đó." Liêu Nguyên lau mồ hôi.
Cự Long cực kỳ tự hào chửi thề một câu: "Con mẹ nó ta đâu có biết chữ!"
"Phốc..."
Vương Vũ ở bên cạnh liền bật cười.
Xem ra phổ cập chữ nghĩa của Long tộc không được cao cho lắm, tỷ lệ mù chữ này cũng quá cao đi, càng khiến cho người ta đau trứng hơn chính là, mấy con thằn lằn to lớn này không thấy xấu hổ mà còn rất tự hào nữa, đây là loại suy nghĩ gì vậy.
Liêu Nguyên vội vàng giải thích: "Thiệp mời là do trưởng lão Haagen-Dazs bộ tộc Thủy Long đưa cho ta, kêu ta tới pháo đài cự long tìm Cự Long Manda."
"Trưởng lão Manda sao?" Cự Long nọ suy tư một chút rồi nói: "Trưởng lão Manda là hội trưởng hội trưởng lão ở pháo đài Cự Long chúng ta, ngươi tìm y làm gì?"
"Trong thiệp mời có viết đây này!" Liêu Nguyên vuốt mồ hôi đáp.
"Mẹ nó, đã nói ta không biết chữ rồi cơ mà!" Cự Long thủ thành không kiên nhẫn quát: "Ngươi đọc cho ta nghe xem nào!"
"Con mẹ nó, bên trong là long ngữ, làm sao mà ta hiểu được cơ chứ!" Nhìn thấy thủ vệ này khó chơi như vậy, Liêu Nguyên cũng nóng nảy luôn, học theo giọng điệu của thủ thành mà nói.
"Hừ!" Cự Long khinh bỉ liếc mắt nhìn Liêu Nguyên một cái rồi đáp: "Nếu ngươi đã xem không hiểu, vậy ta không thể cho ngươi vào được, trừ phi ngươi bước qua xác ta."
Nói xong, Cự Long vung thiệp mời trong tay, ném vào mặt Liêu Nguyên.
"Ngươi..."
Ở trước mặt Vương Vũ lại bị một NPC trêu đùa như vậy, trong lòng Liêu Nguyên rất tức giận... nhưng có thể làm gì khác được đây, lại không thể giống như Vương Vũ, trực tiếp túm lấy đánh cho một trận...
"Đúng rồi, đánh hắn một trận thì hắn sẽ thành thật ngay thôi!" Nghĩ tới đây, trước mắt Liêu Nguyên sáng ngời: "Ngưu ca, nếu không ngươi đi thu thập hắn một chút đi?"
Vương Vũ đã từng đánh Hoàng Kim Ấu Long đến mức phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thu thập một con Cự Long bình thường còn không phải là chuyện nhỏ như con thỏ rồi sao.
"Không được nha." Vương Vũ buông tay, nhắc lại lời Liêu Nguyên từng nói: "Chúng ta tới đây bàn chuyện công việc, không thể đắc tội với bọn họ được."
"..." Liêu Nguyên nghe vậy, sắc mặt giống như trái khổ qua, cực kì khó coi.
"Được rồi!" Thấy vẻ mặt Liêu Nguyên như vậy, Vương Vũ không nhịn được cười nói: "Để ta thử xem nào."




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận