Ta Là Võ Học Gia

Chương 1918: Ngươi đã bị ta nhìn thấu

id="239755" class="calibre7">Trang 960# 1
 
 
 

Chương 1918: Ngươi đã bị ta nhìn thấu
-

=== oOo ===



Chương 1918: Ngươi đã bị ta nhìn thấu
Chương 1918: Ngươi đã bị ta nhìn thấu
Lúc này mọi người đã nhận ra.
Vật thể bị khống chế bởi Thuật Lực Hấp Dẫn của Đá Trắng bị giới hạn bởi phạm vi, không bị giới hạn về số lượng.
Nói một cách khác, chỉ cần nằm trong phạm vi kiểm soát của kỹ năng, Đá Trắng có thể lấy tất cả mọi thứ trên mặt đất để tấn công.
Không thể tưởng tượng được nghề nghiệp này của Đá Trắng lại mạnh tới mức như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng.
Nghề nghiệp của Đá Trắng có yêu cầu tương đối cao với sân đấu.
Có thể phóng đại hiệu quả tấn công tới mức này hoàn toàn là nhờ yếu tố ngoại cảnh.
Trong rừng rậm nhiều cây cối như vậy thứ có thể dùng để đánh nhau hay khống chế gì đó đương nhiên ngày càng nhiều, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật, cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng sinh sôi.
Nhưng nếu đó là một môi trường tương đối đơn điệu, ảnh hưởng của Đá Trắng tương đối bị hạn chế trong việc kiểm soát.
Trừ khi là một trận thi đấu trong trò chơi, nếu không người chơi sẽ không có quyền lựa chọn môi trường thi đấu, nghề nghiệp có tính hạn chế to lớn như vậy về sàn đấu có được hiệu quả tấn công mạnh cũng có thể hiểu được.
Nhưng lúc này biểu hiện của Đá Trắng cũng hơi quá khoa trương... Cái này con mẹ nó thậm chí còn BOSS hơn cả các BOSS.
Đương nhiên, người xuất thân từ Toàn Chân Giáo đều có một loại khí chất tội phạm rất thích tranh đấu tàn nhẫn, mà Xuân Tường lớn tuổi nhất trong Toàn Chân Giáo, hắn tuyệt đối không thua kẻ khác về khí chất này. Trong trường hợp này hắn đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết.
Không chờ đòn tấn công của Đá Trắng giáng xuống, Xuân Tường đã nâng pháp trượng tung một màn khói độc màu làm về phía Đá Trắng.
"Ha ha!"
Đá Trắng liếc nhìn đòn tấn công của hắn đầy khinh bỉ, pháp trượng trên tay phải chỉ về phía làn khói độc.
Không gian vặn vẹo một hồi, lấy Đá Trắng làm trung tâm, một làn sóng xung kích có thể thấy được tản ra, đánh thẳng vào làn khói của Xuân Tường.
Khói độc của Xuân Tường bỗng chốc như bị gió thổi, bay ngược trở lại.
Dẫn Lực Hồi Hoàn Thuẫn.
Đây là kỹ năng phòng ngự chủ động mạnh nhất từ trước tới nay, có thể ngăn cản tất cả đòn tấn công vật lý và ma pháp, lúc trước Đá Trắng thường dùng một chiêu này đánh bật chiêu cuối của đối thủ trong các cuộc chiến, thường được khán giả gọi đùa là Thần La Thiên Chinh.
Kỹ năng này có thể đánh bật cả chiêu cuối của Chiến sĩ, càng khỏi phải nói tới đám khói độc phán định yếu kém của Xuân Tường.
Ngay sau đó, tay trái Đá Trắng hạ xuống, những cây gỗ đổ gãy đầy trời đồng loạt lao xuống mặt đất như mưa.
"Ầm ầm ầm!"
Khắp mặt đất bị đánh tung bụi mù.
Mà Xuân Tường từ lâu đã nhân lúc Đá Trắng đỡ làn khói độc mà lăn mình một cái, lăn thẳng tới điểm mù phía sau Đá Trắng.
"Ồ? Vậy mà cũng chưa chết?"
Thấy hệ thống vẫn không ra thông báo, Đá Trắng không khỏi nhíu mày, cái tên dưới đó cũng thật cứng đầu đi, như vậy cũng đỡ được sao.
Ngay lúc Đá Trắng đang buồn bực, Xuân Tường ở phía sau giơ pháp trượng ra trước ngực, hai tay hợp lại, hướng thẳng lên trên lớn tiếng niệm chú quát: "Cự Mãng Triền Nhiễu! Lên!"
"Ầm vang!"
Theo tiếng niệm chú của Xuân Tường, một con mãng xà khổng lồ ngoác miệng từ dưới đất chui lên, uốn lượn cơ thể nhắm thẳng về phía Đá Trắng trên không trung.
Đá Trắng thiên về lực hấp dẫn chứ không phải Thuật Phi Hành, hắn có thể đứng ở trên không, nhưng không thể di chuyển nhanh nhẹn trên đó.
Xuân Tường cực kỳ giỏi trong việc tính toán thời gian ra đòn của đối thủ.
Trong nháy mắt Đá Trắng bị cương trực sau khi ra đòn, Xuân Tường đã triệu hồi ra Cự Mãng.
Đá Trắng ở giữa không trung vốn đã khó hành động, hơn nữa còn rơi vào trạng thái cương trực kỹ năng, Xuân Tường bất ngờ tung đòn, mà tốc độ của Cự Mãng lại rất nhanh, lần này tất nhiên Đá Trắng muốn tránh cũng không thể, trực tiếp bị nó quấn chặt chẽ siết chặt.
"Hây!"
Ai ngờ Đá Trắng phản ứng cực nhanh, Cự Mãng của Xuân Tường cần một chút thời gian mới có thể trói buộc hoàn toàn đối thủ.
Không đợi Cự Mãng quấn chặt mình hoàn toàn, hai tay Đá Trắng mở ra, lại tung ra Dẫn Lực Hồi Hoàn Thuẫn.
"Rầm!"
Không gian vặn vẹo một hồi, sóng xung kích do lực hấp dẫn phát ra lấy Đá Trắng làm trung tâm khuếch tán ra bên ngoài.
Con Cự Mãng quấn quanh người hắn bị lực hấp dẫn mạnh mẽ đánh bay.
Sau khi thoát khỏi sự trói buộc Đá Trắng tùy tiện túm vào trong khoảng không một cái, những khúc cây gãy trên mặt đất bị lực hấp dẫn của Đá Trắng không chế bay lên giữa không trung.
Tay trái của hắn nắm mạnh một cái, những khúc cây gãy giữa khoảng không chớp mắt đã biến thành một cái cọc gỗ thô to bay về phía miệng con Cự Mãng từ bốn phương tám hướng.
"Phập phập phập phập!"
Cự Mãng của Xuân Tường là một con thú triệu hồi bằng xương thịt, hành động cũng không nhanh, đối mặt với tấn công từ bốn phương tám hướng đương nhiên cũng không tránh kịp.
Bị bắn thành con nhím ngay tại chỗ.
Tốt xấu gì con Cự Mãng này cũng rất to, lượng máu cũng đủ nhiều, dù trúng một đòn tấn công của Đá Trắng cũng chỉ mới gần chết mà thôi, không bị đánh chết tại trận.
Xuân Tường thấy thế, vội vàng mở Phong Ấn Chi Thư ra, một luồng ánh sáng đen bay ra thu con Cự Mãng vào lại trong sách.
"Sao vậy? Không đánh nữa sao?"
Thấy Xuân Tường gọi Cự Mãng quay về, Đá Trắng từ trên cao nhìn xuống nở nụ cười khiêu khích với Xuân Tường.
Tiếp theo, Đá Trắng lại nói: "Bây giờ, ta muốn biến cả ngươi thành con nhím."
"Lại khoác lác rồi!"
Trước sự khiêu khích của Đá Trắng, Xuân Tường không tức giận cũng không kích động, chỉ cười tủm tỉm ngẩng đầu nói: "Nhược điểm của ngươi đã bị ta nhìn thấu."
"Nhược điểm? Ha ha." Đá Trắng nghe lời Xuân Tường nói, tựa như đang nghe chuyện buồn cười nhất thế giới này, nhịn không được cười nói: "Ta có nhược điểm sao? Ở bản đồ này ta chính là thần!"
Hô, thật sự nhìn không ra, một tên nhóc luôn ra vẻ khiêm tốn như Đá Trắng, đứng trước Toàn Chân Giáo lại làm hắn lộ ra bản chất thật của mình.
Hết cách rồi, nghề nghiệp này của người ta cũng rất bày vẽ làm màu, làm màu một lát sẽ thích, tiếp tục làm màu sẽ bị nghiện.
"Thật sao?"
Xuân Tường cười nói: "Khoác lác nhiều như vậy, ngươi có thể tấn công ma pháp sao?"
"???!!"
Xuân Tường vừa nói xong, trong lòng Đá Trắng đột nhiên hơi căng thẳng một chút.
Xuân Tường nói không sai, tuy rằng Đá Trắng là một Thuật sĩ, nhưng những nghề nghiệp của hắn không có khả năng gây sát thương.
Thuật Lực Hấp Dẫn và Dẫn Lực Hồi Hoàn Thuẫn, cũng chỉ có hiệu quả tấn công khống chế và phòng ngự, tất cả các sát thương đều dựa vào việc dùng Thuật Lực Hấp Dẫn thao túng vật thể tấn công mục tiêu, dùng năng lực quăng ném tạo thành tổn thương, toàn bộ đều là thương tổn vật lý.
Nhưng không lâu sau Đá Trắng đã bình tĩnh lại, không phủ nhận cũng không thừa nhận lời Xuân Tường nói, chỉ lập lờ nước đôi lạnh nhạt đáp: "Vậy thì sao hả? Hiện tại ngươi đã dùng qua tất cả phương pháp, giờ ngươi cảm thấy có thể đánh được ta sao?"
"Ta thừa nhận, ta không đánh thủng được cái xác rùa đen của ngươi!" Xuân Tường cười nói: "Nhưng ngươi cũng không thể làm ta bị thương."
"Thật sao? Vậy thì thử xem!"
Đá Trắng nghe vậy hơi híp mắt lại, tay trái nắm về phía Xuân Tường.
Xuân Tường không tránh không né, để mặc cho Đá Trắng bắt lấy mình nhấc lên không trung.
Đá Trắng xòe tay phải nắm một cái, vô số các khúc cây đổ gãy đâm thẳng vào Xuân Tường từ bốn phương tám hướng.
Các khúc cây đã sắp biến Xuân Tường thành con nhím, nhưng Xuân Tường lại hé miệng cười bỉ ổi, cả người biến thành một làn khói bụi màu đen.
"Vù vù vù vù!!"
Đám cây gãy dưới sự điều khiển của Đá Trắng xuyên qua thân thể Xuân Tường, bay ra bốn phương tám hướng.




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận