Ta Là Võ Học Gia

Chương 282: Kẻ vô cớ gây rối

Trang 143# 2
 
 
 


Chương 282: Kẻ vô cớ gây rối

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Sau khi online, Vương Vũ trở lại tiệm rèn, tìm gặp Simba, sau đó giao vật phẩm nhiệm vụ cho lão.
“Trời ơi, ngươi đã tìm được nó thật rồi! Ta thật không dám tin tưởng…” Simba la lên kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc bút.
Nói đến đây, Vương Vũ cảm thấy không vui chút nào, móa nó, NPC trong game này hình như đều cùng một giuộc với nhau, biết rõ không hoàn thành được còn bảo người ta đi chịu chết, chẳng lẽ đây là sứ mệnh hệ thống giao cho họ hay sao?
“Thế giờ tu sửa vũ khí cho ta được chưa?” Vương Vũ hỏi.
Simba lớn tiếng nói: “Không được, đã bị ăn mòn thành như vậy, làm sao mà sửa được?”
“Ngươi lừa ta?” Vương Vũ vừa định bốc lửa, Simba đã cười nói: “Gấp cái gì, có mang đá Dung Luyện đến không?”
“Có đây.” Vương Vũ móc một viên đá màu tím ra đưa cho Simba.
“Đưa vũ khí ngươi đang dùng cho ta…” Tân Thủ chỉ vào bao tay trên tay Vương Vũ.
“Cái này á?” Vương Vũ kỳ lạ hỏi.
Vương Vũ cảm thấy vô cùng khó hiểu, rõ ràng thứ bị hỏng là Càn Khôn Đao, cần bao tay làm gì.
“Đúng!” Simba gật gật đầu.
Tuy Vương Vũ cảm thấy khó hiểu trong lòng, nhưng vẫn thành thật đưa bao tay qua.
“Một tiếng sau tới lấy nhé!” Simba nói xong bèn đứng dậy đi vào trong tiệm rèn.
Một tiếng rất dài, Vương Vũ không có việc gì làm nên đi dạo tới tiệm tạp hóa.
Trong tiệm, Mục Tử Tiên đang vô cùng bận rộn.
Có hiệu ứng quảng cáo ngày hôm sau, khách hàng ngày hôm nay nhiều hơn hẳn, có điều nét mặt mấy khách hàng này hình như không hài lòng cho lắm.
“Cái gì cũng không có, thế ngươi mở cửa hàng làm gì!” Một khách hàng trong đó cáu um lên, đứng mắng ngay trước cửa tiệm tạp hóa.
Hắn ta vừa mắng lên dọa đám người bên cạnh vội vàng trốn hắn ta thật xa, giữ khoảng cách với hắn ta.
Nhìn thấy động tác này của đám người, kẻ kia hình như cũng có chút khó hiểu, tức muốn hộc máu hét: “Các người có ý gì? Chúng ta tới mua đồ, cô ta lại không bán cho chúng ta, rõ ràng là xem thường chúng ta!”
Đám người không trả lời hắn ta mà chỉ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu trước cửa tiệm tạm hóa.
“Làm sao? Tiệm tạp hóa Ngưu Tẩu thì làm sao? Cửa hàng cũng không to, cũng muốn bắt nạt khách hàng à?” Dường như kẻ kia vẫn không hiểu được hàm ý của tấm biển.
Nghe hắn ta nói vậy, đám người xung quanh đều cùng nói thầm: “Thằng ngu, đừng nói người ta không bắt nạt mi, cho dù có bắt nạt mi thật thì mi có thể làm gì? Không biết người của Liên Minh Huyết Sắc cũng phải khiêm tốn ở đây à?”
Vương Vũ thấy vậy bèn đi tới nói: “Vị huynh đệ này, cửa hàng không lớn, cũng không bắt nạt khách hàng, mong ngươi đừng cãi vã to tiếng ở đây được không?”
“Ngươi là ai?” Kẻ kia nhìn Vương Vũ đầy vẻ kỳ lạ.
“Cửa hàng này là của bà xã ta, ngươi nói ta là ai?” Vương Vũ cười hỏi lại.
Đám người bên cạnh vừa nghe thấy lập tức xôn xao lên: “Ôi trời móa nó, đây chính là Thiết Ngưu trong truyền thuyết ư? Nhìn có vẻ không tàn bạo như trong truyền thuyết lắm!”
“Bà xã ngươi thì sao? Cô ta dám khinh thường ta, cố ý nói đã bán hết hàng, không muốn làm ăn với đây, đây không phải là bắt nạt khách thì là gì?” Kẻ kia nghe thấy đám đông nghị luận, biết được thân phận của Vương Vũ, ngữ khí không những không yếu đi mà còn mạnh bạo hẳn lên.
Thật ra thì giờ còn đang là sáng sớm, cửa hàng vừa mới mở đã nói bán hết hàng, đừng nói người khác không tin, Vương Vũ cũng cảm thấy không tin được.
Nhưng chuyện có liên quan đến bà xã mình, tất nhiên Vương Vũ không thể nói thay người khác.
Vương Vũ nhìn kẻ kia nói: “Bà xã ta chưa bao giờ lừa người khác, cô ấy nói đã bán hết hàng nhất định là đã bán hết hàng, bởi vậy, chúng ta hòa khí sinh tài, mong ngươi đừng cãi vã ở đây, hiểu không?”
Kẻ kia cười lạnh nói: “Hừ, ngươi nói không lừa người thì là không lừa người à? Ngươi là cái thá gì? Dám báo tên không?”
“Ta tên Thiết Ngưu!” Báo tên có gì mà không dám? Vương Vũ rất tùy ý nói ra tên của mình.
Kẻ kia nghe thế tiếp tục nói: “Thiết Ngưu à, ôi trời, không phải chính là cao thủ số một thành Dư Huy trong truyền thuyết ư? Còn nói không phải là ỷ thế hiếp người? Ngươi muốn đùa ta hả?”
“...”
Vương Vũ cũng đã nhận ra thằng cha này mềm cứng không ăn, nhất định muốn tới đây vô cớ gây rối.
Đối phó với thể loại không nói lý này, tất nhiên Vương Vũ không có kiên nhẫn nói lý với hắn, đấm thẳng một cái cho hắn biến thành bạch quang.
“Đệt, quả nhiên tên này tàn bạo y như trong truyền thuyết!”
Nhìn thấy Vương Vũ một lời không hợp là ra tay giết người, hơn nữa còn ra tay rất chuẩn xác nhanh gọn, đám người vây quanh lạnh toát trong lòng, chỉ sợ Vương Vũ nổi sát tính làm thịt hết bọn họ, thế là sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
“Bà xã ạ, có chuyện gì thế…” Đuổi kẻ gây chuyện đi xong, Vương Vũ mới kỳ lạ hỏi Mục Tử Tiên.
“Sáng sớm hôm nay vừa mới mở cửa, tên Hiểu Tuyết Băng Cố kia đã đến mua sạch toàn bộ hàng trong tiệm...Ở đây lại không có hàng tồn kho, sau đó đám người chơi kia mới không vui như vậy.” Mục Tử Tiên nói với Vương Vũ.
“Mua sạch? Không phải nói chỉ mua hợp tề và dược tề thôi ư?” Vương Vũ càng nghĩ càng cảm thấy sự việc có chỗ không đúng.
Tuy nói tiệm tạp hóa không lớn, nhưng vẫn có đủ mọi vật phẩm, nào là bột vôi, dược tề, hợp tề, thuốc giải độc, trang bị vũ khí, cần gì có đó, hơn nữa do nguyên nhân thu thuế, tiệm tạp hóa có một số vật phẩm như thuốc giải độc và đuốc được bán với giá cao hơn rất nhiều so với trong cửa hàng hệ thống.
Cho dù người của phòng làm việc Hiểu Băng không thiếu tiền, nhưng dù sao họ cũng là người làm ăn, tiêu tiền mua những thứ không có trong cửa hàng hệ thống như dược tề hay hợp tề thì cũng thôi, đằng này lại mua cả những vật phẩm có bán trong cửa hàng hệ thống, việc này rất đáng ngẫm lại.
Chuyện này chắc chắn có vấn đề, Vương Vũ nhìn quen đám người trong Toàn Chân Giáo troll người, gặp chuyện này cũng không thể không cẩn thận ngẫm lại.
“Ai biết được? Hắn ta vừa rời đi không bao lâu thì đã có người tới gây chuyện… May mà anh đến kịp thời, nếu không em cũng không biết phải xử lý thế nào.” Mục Tử Tiên lòng còn sợ hãi nói.
“Anh nghĩ chuyện này rất có thể liên quan đến khách hàng tên phòng làm việc Hiểu Băng kia!” Vương Vũ nói.
“Hiểu Tuyết Băng Cố? Ông xã chắc anh nghĩ nhiều quá rồi, người ta chỉ tới mua đồ thôi, cũng không làm gì, là do tiệm chúng ta không đủ đồ mà thôi.” Mục Tử Tiên cười nói.
“Thế à?” Vương Vũ nghe thấy bèn ngẫm nghĩ, cảm thấy Mục Tử Tiên nói cũng không sai...
Đây chính là một cuộc làm ăn bình thường, tiền không đưa thiếu, hàng cũng nhận đủ, còn về phần kẻ gây chuyện kia, trên thế giới này luôn có vài người tính toán chi li, không thể vì kẻ khác vô cớ gây rối mà nói là có âm mưu được.
“Chẳng lẽ do anh nghĩ nhiều thật?” Vương Vũ gãi gãi đầu, nhớ lại vừa rồi tiện tay giết tên kia bỗng cảm thấy hơi không ổn.
Nhưng thường ngày Vương Vũ cũng giết người quen rồi, giết một kẻ vô cớ gây rối như vậy, cũng chỉ là chuyện thuận tay thêm vào mà thôi, rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu.
“Thế giờ chúng ta nên làm gì?” Vương Vũ cười híp mắt hỏi Mục Tử Tiên.
Mục Tử Tiên có chút bất lực nói: “Hàng cũng bán hết rồi, nhưng cũng không thể đóng cửa tiệm được, túi anh lớn đi cùng em đến cửa hàng hệ thống mua ít đồ!”
“Được! Ok!” Vương Vũ vui vẻ đồng ý yêu cầu của Mục Tử Tiên.




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận