Ta Là Võ Học Gia

Chương 1094: Không có kế sách nào có thể thực hiện được cả

Trang 547# 1
 
 
 


Chương 1094: Không có kế sách nào có thể thực hiện được cả

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




"Á..."
Nhìn thấy Vương Vũ bình yên không có chuyện gì cùng mấy người Toàn Chân Giáo kia nghênh ngang rời đi, tất cả người chơi bên dưới đều ngây ngẩn đứng đó.
"Đậu má! Còn muốn chạy à? Mọi người mau đuổi theo bọn chúng cho ta!"
Phong Vân Thiên Hạ vừa phẫn nộ gào théo, binh khí trong tay cắm xuống mặt đất, ngay lập tức một ma pháp trận xuất hiện trên mặt đất, cùng lúc đó một con rồng đen được kêu gọi ra.
Rồng là rồng đen không sai, nhưng con rồng này hôm qua mới được ấp nở từ trứng ra, cấp bậc cùng lắm mới chỉ có cấp một... Cái đầu nhìn qua còn chẳng to bằng đầu con gấu.
Lúc này con rồng đen nhỏ đang đi xung quanh Phong Vân Thiên Hạ phun lửa trên mặt đất, ngọn lửa to bằng ngón tay cái không đủ sức đe dọa, nhưng ngược lại mang theo sức lực vô cùng lớn.
"Ồ..."
Rồng đen vừa xuất hiện, trên đầu mọi người lập tức tràn đầy gân xanh, loại yếu đuối này, chắc chỉ cần đập một chưởng là cũng ngỏm luôn rồi, mọi người thật sự không cho rằng Phong Vân Thiên Hạ có can đảm ngồi lên đâu.
"Mẹ nó!"
Thấy thú cưng bảo bối của mình vậy mà lại là loại trình độ như thế này, sắc mặt Phong Vân Thiên Hạ lại càng biến thành tím ngắt, mẹ kiếp, thế mà lại quên mất chuyện còn phải thăng cấp.
"Ông chủ... Ngươi đây là định làm gì vậy?" Lúc này, Thần Long bên cạnh Phong Vân Thiên Hạ vô cùng không biết điều hỏi ra một câu.
"Liên quan gì đến ngươi?" Phong Vân Thiên Hạ vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Thần Long một cái.
Thần Long rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Xong rồi, tháng này không có tiền thưởng nữa rồi..."
"Cái gì cơ? Ngươi còn có tiền thưởng nữa cơ á?" Đám người Lão Hổ nghe thấy thế rối rít kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Phong Vân Thiên Hạ.
Phong Vân Thiên Hạ căm giận nhìn Thần Long: "Ngươi có thể câm miệng cho ta không hả?"
Tâm trạng của Phong Vân Thiên Hạ lúc này có thể nói là vừa giận vừa oán, đã chết mất nhiều người như vậy, giằng co hơn nửa ngày, thậm chí còn đắc tội với Thiên Hạ Mạt Thế, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ địch bay đi, thậm chí nửa cái trang bị cũng không thèm để lại.
Bây giờ hay rồi, Toàn Chân Giáo từng chịu khổ một lần chắc chắn sẽ có đề phòng, chắc chắn sẽ không mắc lừa lần thứ hai nữa, sau này còn muốn thiết lập ra cạm bẫy mai phục tất cả những tên kia chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Nghĩ đến đây, Phong Vân Thiên Hạ phẫn nộ đến mức muốn cào tường.
"Lão Thử, bây giờ chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Sau khi buồn bực, Phong Vân Thiên Hạ xoay người hỏi Lão Thử.
"Ai..." Lão Thử thở dài nói: "Coi như xong rồi, bọn chúng có thể bay, bây giờ chúng ta cũng không đuổi kịp nữa rồi."
Hết cách rồi, phi hành đối với những người chơi vẫn còn đang giới hạn ở việc đi lại trên mặt đất ở giai đoạn này thật sự là một kỹ năng vô lại.
Có điều Thuật Phi Hành mặc dù rất thưa thớt, nhưng cũng không phải không có, bên dưới có rất nhiều người chơi cũng có thể bay được... Vấn đề là Thuật Phi Hành là kỹ năng của Mục sư, dựa vào khả năng chiến đấu của Mục sư mà đuổi theo đám hung ác tàn nhẫn trên trời kia, còn không bằng giả vờ không biết bay cho xong.
"Mẹ kiếp!" Phong Vân Thiên Hạ vô cùng ấm ức nói: "Chỉ thiếu một chút nữa thôi! Ông đây thật sự không cam lòng mà!"
"Ha ha..."
Lão Thử nghe thấy thế lắc lắc đầu, không nói gì thêm.
Phong Vân Thiên Hạ là một tên ngu ngốc, nhưng Lão Thử thì không, tình huống vừa nãy rốt cuộc là kém bao nhiêu, Lão Thử đương nhiên hiểu rõ trong lòng.
Đám Toàn Chân Giáo kia đều là cao thủ không cần nói, thực lực tuyệt đối không thấp hơn đám người Thập Nhị Tinh Tượng, nhất là sức mạnh mà Vương Vũ đã bộc lộ ra, lại càng vượt xa bất kỳ một người chơi nào mà Lão Thử từng nhìn thấy.
Bất kể là khi một người chặn cửa, hay là một chân động trời đá văng lính canh kia, đây đều là chuyện mà người chơi bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Chỉ riêng một kẻ như thế, tất cả mọi người đã khó xử lý đến mức độ không thể tưởng tượng nổi rồi, huống chi còn có những người khác nữa chứ? Suýt chút nữa... Chỉ là con số lẻ của suýt chút nữa.
Đương nhiên, Phong Vân Thiên Hạ người ta là ông chủ, những câu này Lão Thử cũng chỉ có thể giấu trong lòng... Có điều vẫn rất tốt bụng nhắc nhở: "Cậu Phong này, trong thời gian này vẫn đừng nên ra khỏi thành Thiên Long thì hơn!"
"Vì sao?" Phong Vân Thiên Hạ buồn bực hỏi.
"Vì an toàn!" Lão Thử thản nhiên nói.
Trong khi Phong Vân Thiên Hạ đang giậm chân chửi đổng, người của Toàn Chân Giáo đã bay ra khỏi thành Thiên Long.
Không thể đến bến cảng được, ngộ nhỡ của người của Phong Vân Thiên Hạ đang mai phục, trạng thái Hàng Long Chưởng của Vương Vũ trong thời gian ngắn cũng không thể kích hoạt được nữa, gặp phải lính canh chắc chắn cũng phải trốn chạy, bây giờ việc mọi người có thể làm được cũng chỉ có thể đi sang thành chính ở sát bên cạnh thôi.
Đám người Toàn Chân Giáo này cũng đã quen với việc bị đuổi giết, nhưng mà vẫn là lần đầu tiên suýt nữa bị trần truồng giữa phố như hôm nay.
Dù là đám người này có tâm lý tốt đến mức nào chăng nữa, cũng không nhịn được vẫn còn sợ hãi trong lòng, một đám người chỉ vào mũi Vô Kỵ khinh thường.
"Vô Kỵ tên rác rưởi nhà ngươi! Còn nói cái gì bán vàng, ông đây suýt chút nữa chết rồi đó, ngươi có biết không hả?"
"Đúng vậy đúng vậy... Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, đi ra ngoài lăn lộn sớm muộn gì cũng phải trả giá, ngươi chơi khăm người ta thành thạo đến mức còn tưởng rằng mình đã là vô địch thiên hạ, thế nào, lần này bị người ta chơi khăm lại rồi nhé, còn suýt nữa kéo theo cả chúng ta làm đệm lưng nữa, nếu không phải chú Ngưu..."
Vốn là như vậy mà... Mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết, khinh thường mấy câu cũng chẳng đau chẳng ngứa gì, cũng chẳng ăn thua gì, loại người da mặt dày như Vô Kỵ vẫn luôn là kẻ biết nghe có chọn lọc.
Nhưng mà lời nói của Ký Ngạo thật sự khiến Vô Kỵ cảm thấy không thoải mái chút nào.
Phải biết, Vô Kỵ vẫn luôn luôn tự cho bản thân mình là bậc thầy chiến lược, lúc này bị người ta chỉ vào mũi nói mình bị chơi khăm rồi, cũng giống như chỉ vào mũi Vương Vũ nói Vương Vũ bị người ta đánh vậy, đây là phạm vào điều kiêng kỵ đó.
Nghe thấy lời nói của Ký Ngạo, Vô Kỵ lạnh mặt nói: "Nhóc con, mọc thêm não đi, ngươi nói ai chơi khăm ta hả?"
"Phong Vân Thiên Hạ đó thôi!" Ký Ngạo bĩu môi nói.
"Hừ!" Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng nói: "Ông đây đã từng nói với các ngươi về việc bán vàng của các ngươi đi chưa?"
"Đúng vậy!" Ký Ngạo gật đầu.
"Vậy vàng của các ngươi đã bán ra chưa?" Vô Kỵ lại hỏi.
"Cái này..."
Vô Kỵ vừa dứt lời, không chỉ Ký Ngạo, ngay cả những người khác cũng ngậm miệng lại.
Mặc dù mọi người chưa từng giao dịch trực tiếp, nhưng mà bây giờ ngân phiếu số vàng được gửi bán đều mang danh nghĩa là của Toàn Chân Giáo... Phong Vân Thiên Hạ mời nhiều lính đánh thuê như vậy cũng không phải miễn phí, vừa nãy sau một trận chiến lớn như vậy, Phong Vân Thiên Hạ lại phải chi ra một khoản lớn, hôm nay ngân phiếu số vàng dưới tên Toàn Chân Giáo có lẽ đều đã bán hết rồi.
Vừa nãy nguy hiểm thì cũng có hơi nguy hiểm thật, có điều dù có nói thế nào đi nữa, mọi người không chết mất ai cả, cũng coi như đạt được mục đích rồi.
"Hừ!" Thấy đám người không nói thêm gì nữa, Vô Kỵ bĩu môi nói: "Thằng ranh con khôn biết điều! Cha đây không thèm chấp nhặt với ngươi nữa!"
"Được rồi được rồi!" Thấy bầu không khí có chút xấu hổ, tên đê tiện Xuân Tường kia lại vội vàng xuất hiện giảng hòa: "Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa, bây giờ chúng ta phải suy nghĩ xem làm thế nào đánh trả lại kia kìa!"
Từ trước đến nay vẫn luôn là Toàn Chân Giáo chơi khăm người khác, lúc này bị người khác chơi khăm một trận như vậy, đám người có thù tất báo này, không hả cơn giận này không phải tính cách bọn họ.
Cuối cùng, Xuân Tường hỏi Vô Kỵ: "Vô Kỵ ngươi nói xem?"
Cho dù là Vô Kỵ cũng bị người ta chơi khăm một vố, nhưng mà bày mưu tính kế cũng vẫn phải trông cậy vào hắn ta.
Vô Kỵ liếc Xuân Tường một cái trắng mắt nói: "Trả cái rắm ấy!"
"Ô kìa lão đại!" Xuân Tường vội vàng nói: "Anh em với nhau nào có mối thù lâu dài đâu, Gà Con chưa đủ lông đủ cánh thôi mà, ngươi chấp nhặt với hắn ta sao?"
"Thật sự không có cách nào đâu!"
Vô Kỵ bất đắc dĩ phất tay áo: "Tình huống vừa nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, bây giờ Phong Vân Thiên Hạ là thành chủ của thành Thiên Long, miễn là một ngày hắn ta không ra khỏi thành Thiên Long, chúng ta sẽ không có cơ hội ra tay."




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận