Ta Là Võ Học Gia

Chương 447: Ngươi gặp phải chuyện lớn rồi

Trang 225# 1
 
 
 


Chương 447: Ngươi gặp phải chuyện lớn rồi

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Giọng của Lý Hiểu Băng không nhanh cũng không chậm, ông ta muốn dùng giọng điệu này để tạo uy với hai người kia, từ đó giành được quyền chủ động trong đàm phán.
Dù sao trong mắt Lý Hiểu Băng, Vô Kỵ và Vương Vũ chỉ là hai kẻ suốt ngày ru rú trong nhà, dựa vào vận may mới đánh lại được đám thuộc hạ của mình.
Ông ta lại không biết rằng Vương Vũ có tâm tư đơn thuần, cho dù có uy thế như nào thì cũng không tạo ra ảnh hưởng gì tới hắn, còn Vô Kỵ thì càng khó lường, tên này thậm chí còn được gặp cả lãnh đạo quốc gia, làm sao có thể bị ông chủ của một phòng làm việc nho nhỏ dọa được.
Cho nên khi hai người bọn họ nghe Lý Hiểu Băng nói xong, cả hai có biểu hiện khá là bình tĩnh.
Vô Kỵ thì trả lời với vẻ chẳng quan tâm: "Ồ, ngươi là ai, ta chẳng muốn biết, ngươi chỉ cần biết lần này bọn ta đến nói chuyện tiền bồi thường là được."
"Hử..." Lý Hiểu Băng làm màu không được còn bị sặc lại, sắc mặt khẽ đổi, rồi lập tức cười nói: "Kỳ thật ta không ngờ các người lại có thể thắng."
Vô Kỵ nói: "Ta cũng không ngờ ta lại bị các người chơi khăm một phem."
"Ha ha." Lý Hiểu Băng cười, đưa mắt sang nhìn Vương Vũ, rồi chậm rãi nói: "Kỳ thật lần này các ngươi thắng hay không, với ta thì chẳng quan trọng, bởi vì ta chỉ muốn ngồi nói chuyện với các ngươi."
Người thông minh thì chỉ vài câu nhàn nhạt đã bao hàm rất nhiều huyền cơ, Lý Hiểu Băng từ khi bắt đầu đã ra đòn phủ đầu, thấy Vương Vũ và Vô Kỵ bình tĩnh lạnh nhạt thì lại chuyển sang trò ngoài thì tâng bốc còn ngầm thì giáng xuống, gõ Vô Kỵ: "Ta là kẻ lão làng, các ngươi còn non lắm."
Vô Kỵ thì lại không chút hoang mang gậy ông đập lưng ông: "Lão làng đến mấy chẳng phải vẫn thua trong tay ông đây..."
Qua hai hiệp, Lý Hiểu Băng nhất thời cảm thấy người trước mặt khó đối phó hơn là ông ta tưởng, lúc này mới bình tĩnh bắt đầu nói tới chuyện chính.
"Ồ? Chúng ta có gì để bàn bạc chứ?" Vô Kỵ nhíu mày hỏi.
Vô Kỵ thích người thông minh, nhưng không thích loại người lấy lợi ích làm đầu như Lý Hiểu Băng.
"Hội trưởng Vô Kỵ là người hiểu chuyện, vậy thì ta cũng không vòng vo làm gì, ngươi cảm thấy thị trường dược tề hiện tại, hai nhà chúng ta cứ tiếp tục thế này thì có nghĩa lý gì không?" Nếu cả hai người đều đã hiểu rõ, Lý Hiểu Băng cũng không cần phải chơi trò giả hồ đồ.
Vô Kỵ cười lạnh nói: "Ta chỉ chơi một game mà thôi, chứ không làm ăn kinh doanh gì, chỉ cần chơi vui là được rồi, có nghĩa lý gì hay không đâu liên quan tới bọn ta."
Lý Hiểu Băng cười tủm tỉm nói: "Hai nhà chúng ta không cần thiết đấu đá nhau vì chuyện này, ta có một đề nghị vẹn cả đôi đường, không biết hội trưởng Vô Kỵ có hứng thú hay không?"
"Nói xem sao."
"Chúng ta hợp tác được không? Thị trường dược tề là chiếc bánh béo bở, không phải một hai người là có thể nuốt trọn được, chỉ khi chúng ta hợp tác mới ổn, không biết ngươi cảm thấy thế nào?" Lý Hiểu Băng dụ Vô Kỵ.
"Chẳng ra sao cả..." Vô Kỵ lắc đầu nói: "Lần này ta tới là đàm phán chuyện khế ước, cái khác thì thôi khỏi, mười vạn vàng đổi khế ước, chuyện khác thì ta không muốn nói và cũng không có hứng thú nghe."
Hiện giờ mười vạn vàng có giá trị bằng với một vạn vàng của trước khi game chính thức hoạt động, đây là giá trị tiêu chuẩn của trụ sở một công hội hiện giờ.
"Hội trưởng Vô Kỵ, mười vạn vàng với ta mà nói thì chẳng là gì, ngươi nên biết rằng nếu chúng ta hợp tác, lợi nhuận chúng ta kiếm được không chỉ là mười vạn vàng đó."
Lý Hiểu Băng thật sự nói không sai, thị trường thuốc lớn như vậy, phòng làm việc Hiểu Băng lại giỏi về lũng đoạn thị trường, đến lúc đó đừng nói là dược tề cao cấp, ngay cả dược tề trung cấp cũng sẽ bị bọn họ bán ra với cái giá cắt cổ.
"Không được..." Vô Kỵ lắc đầu.
Lý Hiểu Băng hỏi với vẻ không hiểu: "Vì sao?"
Từ các loại thông tin tình báo mà phòng làm việc Hiểu Băng thu thập được, đám người Toàn Chân Giáo này vốn là lũ hám lợi, hiện giờ lợi ích cao như thế bày ra trước mặt, tên này lại từ chối ngay mà không thèm suy xét, chẳng lẽ là cảm thấy chưa đủ?
Vô Kỵ nói: "Chẳng vì sao, ta chỉ đơn giản là không thích ngươi mà thôi."
Quân tử coi trọng của cải, nhưng lấy của cải thì phải đúng với đạo lý, về âm mưu dương mưu, Vô Kỵ có thể chơi đùa với phòng làm việc Hiểu Băng, nhưng hành vi phát động trụ sở chiến, muốn đánh rớt cấp bậc của đám người Lý Tuyết về cấp 1 của phòng làm việc Hiểu Băng đã khiến Vô Kỵ quá ghê tởm Lý Hiểu Băng.
Một kẻ mà ngay cả loại chuyện này cũng làm được, không lừa cả đồng đội đã là tốt lắm rồi, còn có thể trông mong ông ta chia sẻ bao nhiêu lợi ích?
Chiếc bánh mà hiện giờ Lý Hiểu Băng đang vẽ ra, Vô Kỵ không hề tin tưởng dù chỉ là dấu chấm.
"Ngươi..." Lý Hiểu Băng bị lời nói của Vô Kỵ làm cho á khẩu.
Ta chỉ đơn thuần không thích ngươi... Ở trong tai Lý Hiểu Băng, một kẻ luôn tin tưởng vào "không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn" thì ông ta luôn cảm thấy lý do gượng ép như thế này cứ kỳ lạ sao đó, đây là chuyện mà người thông minh nên làm sao?
Vô Kỵ mặc kệ Lý Hiểu Băng kinh ngạc, hắn ta lấy khế ước ra: "Các người còn chuyện gì khác không? Nếu không thì thanh toán tiền đi, ta sẽ lập tức trả khế ước này lại cho các ngươi..."
Lý Hiểu Băng liếc nhìn khế ước một cái, không có ý định trả lại tiền mà lạnh lùng nói: "Ta cảm thấy ngươi sẽ hợp tác với bọn ta."
Lúc nói những lời này, khuôn mặt của Lý Hiểu Băng đã ánh lên vẻ tàn nhẫn.
"Ồ? Dựa vào cái gì chứ?" Vô Kỵ hỏi.
Lý Hiểu Băng cười nói: "Chẳng lẽ các ngươi không chú ý lúc các ngươi thủ trụ sở, thiếu mất một người sao?"
"Thiếu người?" Vô Kỵ và Vương Vũ liếc nhau, bắt đầu hồi tưởng lại trận chiến ban nãy.
Ba người Mã Lỵ đều có mặt, Lý Tuyết được đưa tới khu an toàn, chỉ có Mục Tử Tiên là không xuất hiện...
Mục Tử Tiên!!
Vô Kỵ lập tức toát mồ hôi lạnh.
Vương Vũ cũng nhận ra điểm này, vội vàng gửi tin nhắn tới cho Mục Tử Tiên: "Bà xã, em đang ở đâu?"
Mục Tử Tiên nhanh chóng trả lời: "Một phòng làm việc ở thành Thiên Phong đang bán hạ giá nguyên liệu, nên em đang xem xét nguyên liệu ở kho hàng của bọn họ."
"Quả nhiên."
Là một bà chủ gia đình, Mục Tử Tiên đặc biệt thích mấy thứ được giảm giá chiết khấu, Lý Hiểu Băng đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đó lừa cô đi... Hiện giờ Mục Tử Tiên còn chưa biết là mình đã bị người ta bắt cóc.
Vương Vũ giật mình một cái, nghĩ tới đây, cơn giận lập tức xộc thẳng lên đầu.
"Đây là game mà thôi, ngươi bắt cô ấy lại thì có ích lợi gì?" Vô Kỵ cau mày hỏi Lý Hiểu Băng.
Lý Hiểu Băng nhìn vẻ mặt của hai người này, biết là mình đã chọc đúng điểm yếu của cả hai, bèn đắc chí nói: "Cô ả kia là nguồn tiêu thụ chủ yếu của các ngươi mà, rất nhiều nguyên liệu và hàng tồn kho hẳn là đã gắn tên của cô ta... Ta đương nhiên không trông cậy việc có thể bắt cóc cô ta ở ngoài đời thật, nhưng không có cô ta, tổn thất của các ngươi chắc chắn không ít hơn khi bị công phá trụ sở rồi."
Lý Hiểu Băng nói không sai, tiền của vợ chồng Vương Vũ, trừ một phần đã bị phòng làm việc Hiểu Băng lừa mất, toàn bộ những thứ khác đều ở trong tiệm, loại giao dịch bất động sản này cần sang tên trực tiếp, hiện giờ Lý Hiểu Băng làm như vậy chẳng khác nào biến thành khóa tài khoản của Mục Tử Tiên lại.
"Thế nào? Vô Kỵ lão đại, lần này chúng ta có thể hợp tác rồi chứ?" Lý Hiểu Băng vẫn cười tủm tỉm như trước, chẳng qua trong giọng nói đã có ý uy hiếp.
"..."
Vô Kỵ cúi đầu không nói gì, tóc của Vương Vũ thì đã sắp dựng thẳng lên.
Lý Hiểu Băng lại nói tiếp: "Ta có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ, nhưng không nhiều lắm."
Vô Kỵ nhìn thoáng qua Vương Vũ, sau đó nhìn Lý Hiểu Băng như đang nhìn xác chết: "Ông chủ Lý, ngươi có biết ngươi chọc phải chuyện lớn rồi không."




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận