Ta Là Võ Học Gia

Chương 1451: Thánh đấu sĩ Vương Vũ

Trang 725# 2
 
 
 


Chương 1451: Thánh đấu sĩ Vương Vũ

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




"???!!!"
"Không ổn! Trúng kế rồi!"
Cả đám người nghe vậy lập tức run rẩy, vô thức nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.
Thế nhưng quang cảnh chỉ một màn tối đen, hoàn toàn không nhìn thấy gì, đường đi cũng đã bị chặn lại, bọn họ có ý định quay trở lại cũng đã không kịp nữa rồi!
Đôi mắt là bộ phận quan trọng nhất để quan sát thế giới.
Bất kể là trong hiện thực hay trong trò chơi, tầm mắt luôn luôn là giác quan quan trọng nhất của người chơi, không gì có thể sánh bằng.
Cho nên tuy rằng gây mù không phải là kỹ năng khống chế mạnh mẽ gì, thế nhưng nó lại là kỹ năng gây chướng ngại mà người chơi ghét vô cùng.
Phải biết rằng Trọng Sinh chính là trò chơi mô phỏng toàn bộ, game online thông thường bằng chuột hiệu ứng gây mù tối đa là làm mờ, còn trong Trọng Sinh thật sự là tự mình cảm nhận.
Bấy giờ cảnh tượng trước mắt tối đen như mực, hoàn toàn không khác gì việc bị gây mù.
Nếu đổi là người chơi bình thường, dưới tình huống này mà gặp được BOSS đã bắt đầu bỏ chạy tán loạn từ lâu, dẫu sao dưới trạng thái di chuyển cho dù không bị BOSS tấn công, cũng sẽ tạo cho người ta một cảm giác an toàn không nói nên lời.
Cũng may hai nhóm người Toàn Chân Giáo cùng với Minh Vương Giới đều là cao thủ trải qua trăm trận đánh, sau khi nghe thấy tiếng động mọi người chỉ hơi hoảng hốt, Vô Kỵ lập tức hạ lệnh: "Trời tối đường trơn, mọi người tuyệt đối không nên rối loạn, mở trận hình phòng ngự!"
Mọi người nhận được mệnh lệnh ngay lập tức lưng tựa lưng đứng thành vòng tròn, cẩn thận vểnh tai lên cố gắng nghe tiếng động để xác nhận vị trí.
Lúc này giọng nói lớn lối kia lại vang lên: "Ha ha ha! Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn tìm ra ta ư? Vụt!"
Tiếng nói vừa dứt thì một tiếng xé gió vang lên.
Vương Vũ cùng với Xuân Tường gần như gào lên cùng một lúc: "Nghiêng lên, hướng 2 giờ!"
Doãn Lão Nhị nghe vậy vội vàng giơ tấm chắn lên.
Tiếc rằng dù cho Doãn Lão Nhị phản ứng nhanh nhưng đòn tấn công của đối phương càng nhanh hơn, khi nghe được lời nhắc nhở của Vương Vũ và Xuân Tường thì việc giơ tấm chắn lên cũng đã trễ.
Mọi người chỉ cảm thấy tiếng gió vụt qua bên tai, nhưng đợi một lúc vẫn không nghe được tiếng đòn tấn công đánh vào trên tấm chắn.
Mọi người đột nhiên nhận ra rằng mới vừa rồi đã không phòng ngự chắc chắn.
"Ồ?"
Cùng lúc đó, BOSS ở chỗ tối bỗng phát ra một tiếng kinh hãi, trong tình cảnh người chơi không nhìn thấy đối phương nhưng BOSS ở chỗ tối lại thấy rất rõ ràng, hiển nhiên cũng thấy đòn tấn công của hắn rơi xuống đâu.
"Tấn công trúng ai rồi? Tấn công trúng ai rồi?"
Không nghe tiếng tấm chắn vang lên, cả bọn đều nhao nhao mò mẫm hỏi thăm bốn phía.
"Không đánh trúng ai cả!" Vương Vũ trả lời với vẻ thản nhiên.
"Sao ngươi biết?" cả bọn Minh Vương Giới kinh ngạc vì câu trả lời của Vương Vũ, thầm nghĩ: Sao giọng điệu của tên nhóc này lại như chuyện hiển nhiên thế nhỉ!
Vương Vũ nói: "Mũi tên bị ta chụp được, đối diện là BOSS Cung thủ với chỉ số thông minh không thấp!"
"Chụp được á??!!"
Vừa nghe thấy những lời mà Vương Vũ nói, cả bọn Minh Vương Giới bỗng nhiên thấy sởn cả tóc gáy.
Loại thao tác như tay không chụp mũi tên đối với nghề nghiệp cấp bậc cao thủ mà nói thì cũng chẳng tính là trình độ có độ khó cao gì, năng lực phản ứng và thuộc tính nhanh nhẹn của cao thủ bình thường cũng đủ sức làm được.
Thế nhưng hiện tại là cảnh tượng gì chứ? Một màn tối đen, mọi người đi đường cũng không dám bước thêm vài bước, con mẹ nó việc phán đoán vị trí kẻ địch đã là vấn đề rồi, Vương Vũ lại còn tay không chụp được mũi tên kẻ địch? Đáng sợ hơn nữa là đối thủ còn la một con BOSS AI cao!!
Điều này thì... Đệt mợ nó sức mạnh vô hình gì thế?
Nếu không phải mọi người chứng kiến bản lĩnh của Vương Vũ, bây giờ thật tình bọn họ nghi ngờ từ Ngưu trong Thiết Ngưu thật sự là Ngưu trong từ ba hoa, chém gió.
Ngay lúc cả bọn Minh Vương Giới cảm thấy khó mà tin được thì Vương Vũ bỗng nhỏ tiếng quở mắng: "Con mẹ nó các ngươi đều nhìn ta làm gì chứ! Ảnh hưởng phán đoán của ta! Quay chỗ khác đi!"
"Ách... Phán đoán?"
Tuy cả bọn Minh Vương Giới không biết những lời Vương Vũ nói là có ý gì, thế nhưng bị hắn khiển trách một câu vẫn theo bản năng rụt cổ lại, vội vàng quay qua chỗ khác.
Lúc này Vương Vũ lại nói: "Vẫn là hướng hai giờ! Lão Nhị giơ tấm chắn!"
"À à ok...!" Lần này Doãn Lão Nhị có đề phòng, lúc Vương Vũ nói đến ba chữ "Hướng hai giờ", Doãn Lão Nhị vừa đúng lúc giơ tấm chắn lên.
"Đinh!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, một mũi tên đánh lên tấm chắn của Doãn Lão Nhị.
"Ầm!"
Cùng lúc đó phía sau Vương Vũ vang lên một tiếng dây cung ác liệt, ngay lúc Vương Vũ đoán được vị trí của đối thủ thì Tay Trái Tử Thần cũng đồng thời thả ra đòn công kích của bản thân.
"Phụt!"
Một tiếng mũi tên cấm vào thớ thịt vang vào tai mọi người, cả bọn thầm vui vẻ.
Lực công kích Tay Trái Tử Thần mãi mãi kinh thế hãi tục như vậy, tuy rằng tiếng động của mũi tên rất lớn thế nhưng Vương Vũ lại lắc đầu nói: "Tiếc quá, không trúng rồi!"
"Không trúng hả? Không thể nào, ta cũng..."
Tay Trái Tử Thần vừa muốn phản bác, lúc này BOSS lại gào lên với vẻ đắc ý: "Muốn đánh trúng ta à? Ngươi quá sức ảo tưởng! Có biết cái gì gọi là thuật Phân Thân hay không?"
"Chà, con mẹ nó! Ngươi có thể thấy được hả?"
Bấy giờ rốt cuộc các người chơi của Minh Vương Giới không nhịn được đều hỏi Vương Vũ.
Mẹ nó, tiếp được đòn tấn công của BOSS cũng thôi đi, còn có thể dùng việc nghe tiếng động để biết vị trí thì có thể giải thích được, nhưng việc mũi tên bắn trúng phân thân này cho dù có tầm nhìn, khoảng cách lại xa như vậy người bình thường cũng khó mà phân biệt được phân thân với con người thật.
Thế nhưng lúc này một màn đen như mực, mọi người lưng tựa lưng cũng không nhìn thấy động đội quái gì, Vương Vũ lại có thể phán đoán chính xác công kích của Tay Trái Tử Thần trúng phân thân, nếu nói Vương Vũ không nhìn thấy thì đoán chừng chẳng ai tin.
"Không có thấy!" Vương Vũ nói.
"Vậy sao ngươi biết không bắn trúng?" Cả bọn Minh Vương Giới chất vấn.
"BOSS đâu có la lên đâu!" Vương Vũ cười.
"Phụt!"
Vương Vũ vừa dứt lời cả bọn Minh Vương Giới đồng loạt trào máu: "Vậy cũng được nữa hả? BOSS có thiết lập trúng tên sẽ kêu gào thảm thiết sao?"
"Không có!" Vương Vũ nói tiếp: "Thế nhưng lúc Tay Trái bắn mũi tên ra, ta cảm nhận được BOSS di chuyển."
"Cảm nhận... Cảm giác?" Cả bọn Minh Vương Giới thực sự không thể tin vào lỗ tai của họ được nữa.
Cái từ cảm giác này dùng ở đây cũng có lẽ là từ đồng nghĩa, mọi người đều trẻ tuổi lý trí như vậy sao có thể tin vào lời noi vô căn cứ như này.
"Các ngươi vẫn không hiểu ư!" Minh Đô ở một bên chém gió: "Thân phận thật sự của lão Ngưu nhà chúng ta là thánh đấu sĩ Phượng Hoàng của Hy Lạp, đây chỉ là giác quan thứ sáu thôi, nếu mở giác quan cảm nhận thứ tám cũng có thể đấu hơn mấy hiệp với BOSS cấp Thần cấp 200 đó! Có biết Long hoàng Darius không, đó là tiểu đệ của lão Ngưu, gọi Darius ra để cho bọn người này mở rộng tầm mắt đi."
Nghe những lời của Minh Đô mà Vương Vũ đen cả mặt.
Với năng lực của tên nhóc này thực sự nghĩ rằng mình là chủ của Darius gọi thì đến đuổi thì đi chắc!
"Con mẹ nó,.... Thiệt hay giả vậy?"
Rát hiển nhiên cả bọn Minh Vương Giới kia đều là ngươi thật thà, cũng chưa từng quen biết với loại miệng nã pháo như Minh Đô, bị hắn ta nói vậy đều tưởng là thật.
"Đừng nghe hắn nói nhảm!" Vương Vũ vội vàng giải thích: "Long Hoàng Darius chỉ là tùy tùng trên danh nghĩa của ta thôi, ta không quản lý được hắn, đến giúp ta hay không phải xem tâm trạng của hắn nữa."
"Trời ạ! Thiệt kìa!"
Vương Vũ vừa dứt lời, cả bọn cao thủ Minh Vương Giới xem như hoàn toàn quỳ rạp, kinh hoảng mà nghị luận: "Mẹ nó, ngươi có nghe không, Long Hoàng Darius là tùy tùng của hắn đó? Móa nó ta còn tưởng rằng thánh đấu sĩ chính là nhân vật truyện tranh đó."
"Cạn lời mà!" Vương Vũ khóc không ra nước mắt, tại sao đám ngươi kia nghe lời mà không nghe chữ chứ, giai thích còn không bằng không giải thích nữa!




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận