Ta Là Võ Học Gia

Chương 1504: Toàn thành đại loạn.

Trang 752# 1
 
 
 


Chương 1504: Toàn thành đại loạn.

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Ha, Tay Trái Tử Thần và Huyết Sắc Chiến Kỳ đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, hai tên này thật sự là cá mè một lứa, nói chuyện hay làm việc đều lộ ra một loại phong cách mà người ta hay gọi là gì nhỉ, à đúng rồi - mất não!
Ở trong mắt của đám người gian trá như Toàn Chân Giáo, loại hành vi này thật sự rất ngu xuẩn, bọn họ khinh bỉ nhìn Tay Trái Tử Thần một cái, sau đó nói: “Lửa cháy đến nhà ngươi rồi, tại sao ngươi còn không đi đi?”
“Ha ha!” Tay Trái Tử Thần cầm lấy chén rượu nói: “Đây là lần đầu tiên ta uống được loại rượu quý như vậy, uống xong rồi đi cũng chưa muộn. Nào, Vô Kỵ, chúng ta cạn một ly.”
Dứt lời, Tay Trái Tử Thần bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch, thuận tay cầm lấy ly rượu của Ký Ngạo đặt ở trước mặt mình, sau đó hắn vỗ đầu Ký Ngạo, lời nói vô cùng thấm thía: “Anh bạn nhỏ, tuổi của ngươi không phù hợp để uống rượu, uống sữa bò đi.”
“Ta…” Ký Ngạo tức giận đến nỗi trợn trắng mắt.
Mấy người Toàn Chân Giáo: “…”
Mẹ nó, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, Tay Trái Tử Thần mới quen Toàn Chân Giáo được có mấy ngày chứ, ngoại trừ chuyện làm việc vẫn không có đầu óc như cũ ra, hắn thế nhưng lại học theo đức hạnh của mấy tên khốn Toàn Chân Giáo, hoặc có thể thuộc tính vô sỉ của hắn trùng hợp bị bọn họ kích hoạt cũng nên?
“Lão Ngưu, việc này cũng là do ngươi mà ra, ngươi định làm thế nào?” Vô Kỵ làm lơ lời mời rượu của Tay Trái Tử Thần, hắn quay đầu hỏi Vương Vũ.
Hiện giờ Vương Vũ cũng đau đầu không thôi, hắn tất nhiên biết đầu óc của Huyết Sắc Chiến Kỳ có chút ngu xuẩn, nhưng không nghĩ tới hắn có thể ngu xuẩn đến mức này…
Sớm biết như thế, Vương Vũ trực tiếp đi tìm Huyết Sắc Phong Ngữ cho rồi. Ít nhất Huyết Sắc Phong Ngữ làm việc cực kỳ ổn trọng, hắn chắc chắn sẽ không làm sự tình trở nên rối ren như bây giờ.
Vương Vũ suy tư một chút rồi mới nói: “Ta cảm thấy… Liên Minh Huyết Sắc đối phó Kiếm Chỉ Thương Khung hẳn là không thành vấn đề, chỉ sợ Kiếm Chỉ Thương Khung không làm theo kịch bản đã vẽ sẵn thôi.”
“Bọn họ còn con bài chưa lật nào chứ?” Tay Trái Tử Thần khinh thường nói.
Vương Vũ nói: “Bọn họ có tiền!”
“Ách…”
Vương Vũ vừa mới dứt lời, Tay Trái Tử Thần lập tức ngậm miệng.
Không tồi, có tiền thì đúng là trâu bò như vậy đấy! Bất kể là trong trò chơi hay ngoài hiện thực, kẻ có tiền luôn là muốn làm gì thì làm.
Trình độ của đa số người chơi trong công hội Kiếm Chỉ Thương Khung có thể không được tốt, nhưng một số người chơi cốt cán lại được Đội Trưởng Đừng Nổ Súng tiêu một số tiền lớn mua trang bị đắp lên người.
Hơn nữa, người ta có tiền, có chuyện gì mà làm không được. Giờ đột nhiên có một người ném một xấp tiền vào mặt ngươi, chẳng nhẽ ngươi lại không động tâm?
Cao thủ chuyên nghiệp có thể chướng mắt số tiền ấy, nhưng người chơi bình thường lại không ký hợp đồng lao động với Liên Minh Huyết Sắc, trò chơi chỉ là một thế giới giả tưởng, đa số người chơi chỉ nghĩ tới ích lợi, làm phản đồ cũng không sao cả.
Vẫn là câu nói kia, người chơi của Liên Minh Huyết Sắc quá nhiều, sự đoàn kết không biết kém bao nhiêu lần đoàn đội nhỏ như Toàn Chân Giáo, trong mắt bọn họ chỉ có ích lợi, tình anh em đồng chí đều là gió thoảng mây bay.
Nếu là Vương Vũ hay Vô Kỵ, hoặc là Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, căn bản không cần làm gì, chỉ cần đứng ở trên chiến trường nói ai về với công hội Kiếm Chỉ Thương Khung sẽ được nhận đãi ngộ gấp đôi, chắc chắn có thể một chiêu đánh tan quân tâm của Liên Minh Huyết Sắc.
Huyết Sắc Chiến Kỳ nếu muốn cứu chữa lại cục diện, hắn cũng chỉ có thể nâng cao mức đãi ngộ, mà làm như vậy thì lại rơi vào thế bị động. Hai công hội căn bản không cần đánh nhau, chỉ cần hội trưởng hai bên nâng giá là được, mà nói đến tiền, Kiếm Chỉ Thương Khung còn sợ thua ai chứ?
Thực hiển nhiên, Vương Vũ đánh giá cao chỉ số thông minh của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, tên nhóc này thế nhưng lựa chọn cứng đối cứng, trực tiếp tiêu tiền mướn cao thủ để làm một trận tử chiến với Liên Minh Huyết Sắc.

Mắt không thấy tâm không phiền, đối mặt với cục diện loạn như nồi cháo thế này, Vương Vũ dứt khoát đề nghị đi đánh phụ bản hàng ngày.
Thời điểm đám người Toàn Chân Giáo đánh xong phụ bản từ bên ngoài thành trở về, hai công hội lớn đã đánh đến đỏ mắt.
Phố lớn ngõ nhỏ, nơi nơi đều là những người chơi bật chế độ PK.
Nội chiến trong thành, khác biệt hoàn toàn với trạm dừng chân.
Trạm dừng chân là nơi mà bên chủ động tuyên chiến dẫn người tấn công trạm dừng chân của bên bị tuyên chiến, nói đơn giản thì tương đương với thành chiến quy mô nhỏ.
Lần nội chiến này lại là hai công hội có quy mô lớn nhất trong thành, lấy hai khu vực trung tâm và phía Tây làm căn cứ, tấn công lẫn nhau, cứ như vậy cho đến khi nào bắt được bộ chỉ huy hay còn gọi là văn phòng tác chiến của đối phương mới thôi.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.
Liên Minh Huyết Sắc và Kiếm Chỉ Thương Khung đều là hai con cá lớn của thành Dư Huy, hai công hội này đánh nhau với quy mô lớn thật sự là vô cùng đáng sợ.
Huống chi ra tay cũng không chỉ có mỗi hai công hội lớn này, có một câu nói là lòng người khó dò, thời điểm càng hỗn loại thì lại càng có nhiều người thích đục nước béo cò.
Liên Minh Huyết Sắc và Kiếm Chỉ Thương Khung đánh nhau túi bụi, bên trong thành trở nên lung tung rối loạn, những công hội nhỏ sớm đã xem bọn họ không vừa mắt, lúc này coi như là bắt được cơ hội nghìn năm có một, lén lút thọc dao nhỏ ở sau lưng, bao nhiêu thù hận đều trút hết lên người hai công hội lớn.
Còn có người vô sỉ hơn, thế nhưng thừa dịp hai công hội lớn quần ẩu, giết người bạo trang bị ở trong thành, hành vi này thật sự là quá mức vô lại khiến người khác không khỏi tức điên lên.
Trong lúc nhất thời toàn bộ thành Dư Huy loạn thành một đoàn, người chơi bình thường mỗi người đều cảm thấy bất an, tránh ở khu vực an toàn không dám nhúc nhích mảy may.
Thấy tòa thành loạn đến mức này, thân là người khởi xướng, Vương Vũ đột nhiên cảm thấy có chút hối hận vì hành vi của mình.
Đối phó với Kiếm Chỉ Thương Khung mà thôi, tự bản thân hắn động thủ là được, hà tất phải khiến cho thiên hạ đại loạn nhân tâm hoảng sợ làm gì chứ?
Nhưng thật ra đám người Toàn Chân Giáo lại hưng phấn không thôi, mấy tên này không ngại làm chuyện trở nên lớn hơn nữa, càng lớn bọn họ lại càng thích.
Quán rượu lúc này cũng là một bãi chiến trường, không hề thanh tịnh một chút nào, mấy người Toàn Chân Giáo dứt khoát mua rượu rồi rủ nhau ngồi ở trên nóc nhà Giáo Đường, từ trên cao nhìn xuống cảnh đánh lộn của hai bên công hội.
Nhìn cuộc chiến bên dưới càng ngày càng kịch liệt, Vương Vũ nhịn không được hỏi: “Các ngươi nói xem, nếu cứ đánh tiếp như vậy, rốt cuộc ai sẽ thắng?”
Vô Kỵ lên tiếng phân tích: “Nếu ở thời điểm hiện tại, Liên Minh Huyết Sắc đang chiếm ưu thế tuyệt đối, chẳng qua người chơi của Kiếm Chỉ Thương Khung vô cùng ngoan cường, bọn họ ỷ vào ưu thế địa lý khu thành Tây, thế nhưng có thể chống được tới bây giờ quả thực nằm ngoài dự kiến của ta. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Liên Minh Huyết Sắc đánh thắng trận này hẳn chỉ là vấn đề thời gian.”
Bao Tam cũng có chút ngoài ý muốn nói: “Không thể tưởng được một vạn người của Kiếm Chỉ Thương Khung lại đánh ngang tay với ba vạn người của Liên Minh Huyết Sắc! Ta còn tưởng rằng Kiếm Chỉ Thương Khung toàn là mấy con gà còi không chứ.”
Vô Kỵ sửa lại cho đúng: “Không phải ba vạn người! Là một vạn người! Hơn phân nửa công hội Liên Minh Huyết Sắc còn đang ở thành Tá Hạ mà.”
“À ừ nhỉ… Trách không được.” Tất cả mọi người giống như bừng tỉnh.
Lúc này, Vương Vũ đứng lên căm giận nói: “Mặc kệ là ai thua ai thắng, ta hy vọng trận chiến này có thể kết thúc trước khi trời tối!”
“Yên tâm!” Xuân Tường tự tin bừng bừng nói: “Kiếm Chỉ Thương Khung hiện giờ đã là nỏ mạnh hết đà, phỏng chừng căng lắm cũng chỉ đánh được thêm một giờ nữa thôi. Có khi chúng ta ăn xong một bữa cơm rồi quay trở lại, khu vực thành Tây đã trở thành vật sở hữu của Liên Minh Huyết Sắc rồi.”
“Cũng không hẳn đâu!” Xuân Tường vừa mới dứt lời, Vô Kỵ liền chỉ vào điểm truyền tống cách đó không xa: “Các ngươi nhìn bên kia đi.”
“???”
Mọi người nghe vậy, vội vàng nhìn theo hướng ngón tay của Vô Kỵ, chỉ thấy điểm truyền tống có từng đợt ánh sáng trắng lập lòe, bên trong đấy đột nhiên xuất hiện một lượng lớn người chơi nhìn qua vô cùng xa lạ.
“Ủa?”
Nhìn thấy người chơi đứng ở điểm truyền tống, mấy người Toàn Chân Giáo đều sửng sốt không thôi: “Con mẹ nó, Kiếm Chỉ Thương Khung điên rồi hả? Thế nhưng đi tìm viện trợ từ bên ngoài!”




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận