Ta Là Võ Học Gia

Chương 438: Trụ sở dễ thủ khó công (1)

Trang 220# 2
 
 
 


Chương 438: Trụ sở dễ thủ khó công (1)

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Nhìn thấy đối thủ tập kết ở ngoài trụ sở càng ngày càng nhiều, trong lòng ba người Mã Lỵ càng nặng trĩu.
Bọn họ vất vả lắm mới tìm được một nơi ổn định cuộc sống, chẳng lẽ nhanh như vậy đã bị phá nát hay sao?
“Tam huynh à, chúng ta có thể sẽ thua đúng không?” Mã Lỵ hỏi Bao Tam đứng bên cạnh.
Bao Tam động viên ba người: “Thắng thua là chuyện thường của binh gia... Các nàng đừng sợ.”
“Nhưng trụ sở của chúng ta...”
“Không sao cả, chỉ cần chúng ta không được bỏ thành mà đầu hàng, cùng lắm thì trụ sở bị đập nát thôi, nhà kho sẽ không bị cướp sạch đâu.” Minh Đô cười hì hì.
Đối với đám người Toàn Chân Giáo thì trụ sở có hay không cũng được, nếu như không phải trong kho hàng có quá nhiều vật tư, có lẽ những tên này sẽ vẫn còn ở quán rượu làm vài chén đấy chứ.
Ba người Mã Lỵ nghe vậy trong lòng bỗng chốc cảm thấy càng nặng nề.
Không bỏ thành đồng nghĩa với việc chiến đấu một mất một còn, nhưng mười mấy người cùng với nhiều người bên ngoài như vậy, thì có thể tưởng tượng được kết cuộc như thế nào rồi, chẳng lẽ cái đám này đã dự định liều chết rồi sao?
Mã Lỵ thấy nguyên một đám Toàn Chân Giáo ngày thường bất cần đời này, bấy giờ mặc dù sắc mặt cô nhẹ nhõm, nhưng lại có ngọn lửa quyết định sống mái một phen sục sôi trong lòng.
“Các chị em, bất luận như thế nào thì chúng ta cũng không thể rút lui!” Mã Lỵ bình tĩnh nói.
“Đúng vậy!” Hai cô gái khác quật cường gật đầu.
“Bây giờ hai nàng hãy dời những thứ kia ra ngoài đi!”
“Được!” Hai cô gái cất tiếng trả lời rồi quay người đi về hướng nhà kho.
Ngay lúc này hệ thống nhắc nhở: [Thời gian chuẩn bị kết thúc, công hội Phong Vân triển khai tấn công trụ sở của Toàn Chân Giáo.]
[Phe công thành: 500 người. Chưa tiến vào chiến trường: 34 người.]
[Phe thủ thành: 15 người. Chưa tiến vào chiến trường: 3 người.]
[Thời gian: 60 phút.]
[Mục tiêu: Thủy tinh công hội.]
[Sau 60 phút, nếu công hội Phong Vân vẫn không đánh hạ được thủy tinh công hội xem như Toàn Chân Giáo phòng thủ thành công.]
“Sao người của Liên Minh Huyết Sắc còn chưa tới vậy?” Xuân Tường hỏi Vô Kỵ.
Vô Kỵ đáp: “Bọn họ là quân cứu viện, phải chờ mười phút sau mới có thể gia nhập chiến trường.”
Trong trụ sở công hội chiến của Trọng Sinh, thời gian mười phút vừa mới bắt đầu, nhất định phải là hai bên công hội chiến đấu, các công hội với tư cách quân cứu viện chỉ có thể gia nhập sau mười phút, nếu không nhân số của công hội Phong Vân đông đảo như vậy, cũng không chỉ có vẻn vẹn 500 người.
Lúc này Vương Vũ còn ở thành Kinh Cức chưa trở về, hắn chỉ có thể coi là người chưa tiến vào chiến trường, xem xét đến tính chất phát sinh của trụ sở chiến, nên hệ thống thiết lập rất có tình người, chỉ cần người chơi thuộc công hội chiến đấu không trình diện, coi chưa người đó chưa tiến vào chiến trường, mà người chơi chưa tiến vào chiến trường bất cứ lúc nào cũng có thể nửa chừng tham gia chiến đấu.
Thế nhưng cho dù Vương Vũ có mặt đi chăng nữa, thì 13 người muốn đứng vững trước sự tấn công của 500 người trong khoảng thời gian 10 phút, chính xác là nói dễ hơn làm.
Đánh công thành cũng không giống như lúc xưa, ngươi đánh không lại có thể bỏ chạy, sau đó chờ lúc kẻ địch không đề phòng sẽ trở lại gây rối, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần đến khi đánh đổ hết kẻ địch thì thôi.
Hiện tại đám người Toàn Chân Giáo nhất định phải chính diện mặt đối mặt với 500 người.
Mà 500 người đó không phải là những con quái NPC não tàn kia, bọn họ bố trí nghề nghiệp đầy đủ lại có trang bị hoàn hảo, hơn nữa còn biết tùy cơ ứng biến mà phối hợp nghề nghiệp với nhau. Còn Toàn Chân Giáo chỉ có 13 người, nếu không có cửa chính trụ sở làm vật che chắn, chỉ sợ một đợt tấn công là chết cả lũ rồi.
Mặc dù trong thiết lập của công phòng chiến, người chơi hai bên cũng có thể hồi sinh, nhưng việc hồi sinh cần phải có thời gian, một khi một phe bị diệt cả đoàn, trận chiến sẽ kết thúc trước thời hạn.
13 người đấu 500 người, trong vòng mười phút không thể bị diệt cả đoàn, tin rằng đối với bất kỳ một người chơi nào mà nói, đều là một sự việc khó có thể tưởng tượng được.
Người chơi bên công hội Phong Vân đã sớm tập hợp thành trận hình ở bên ngoài trụ sở của Toàn Chân Giáo.
Cùng một thời gian hệ thống tuyên bố bắt đầu, đám người chơi của công hội Phong Vân đã triển khai tấn công cửa chính trụ sở của Toàn Chân Giáo.
Hai bên giao thủ một trận, công hội Phong Vân đã lập tức nhận ra cái trụ sở của một công hội nhỏ này lại khó gặm đến cỡ nào.
Lúc trước khi Vô Kỵ lựa chọn địa điểm đặt trụ sở, vì để việc chống đỡ quái vật tấn công thành trì, y đã gian lận.
Cửa chính trụ sở công hội Toàn Chân Giáo ẩn ở phía sau vách núi của một khe núi, hai bên khe núi lại có vách núi trở thành thế che chắn tốt nhất, trong đó bề ngang cũng chỉ có bốn mét, chỉ đủ vẻn vẹn bốn người chơi kề vai đi qua, như vậy cũng giảm mạnh độ khó khi thủ thành.
Sáu con ác ma của Xuân Tường xếp thành một hàng cùng với Doãn Lão Nhị chắn chật cả cửa vào khe núi, Doãn Lão Nhị có ánh sáng màu đỏ của Vô Kỵ che chở, hắn ta giương khiên trong tình trạng không sợ tấn công tầm xa, cộng thêm sáu ác ma lại da dày thịt béo. Còn có Bao Tam ở một bên triển khai Toàn Phong Trảm, Tam Đoạn Trảm liên tiếp tấn công phe công hội Phong Vân, người chơi bên đó hoàn toàn không thể vượt qua được cửa vào khe núi.
Suy cho cùng cho dù là người chơi, cũng không thể phá vỡ quy tắc của hệ thống, không có khả năng đánh xuyên qua vách núi được.
Nếu là ở địa hình bằng phẳng, dựa vào nhiều người tấn công một đợt đã mở rộng vượt qua, thì bấy giờ ưu thế nhiều người của công hội Phong Vân hoàn toàn không phát huy được.
Liệt Hỏa Chiến Tôn là người chỉ huy của công hội Phong Vân đau đầu khi nhìn thấy ngọn núi này, gã xoay đầu nói với một Pháp sư bên cạnh: “Đại Biến à, cái trụ sở này rất khó thu dọn đó.”
Pháp sư tên Phong Vân Đột Biến, gã ta cùng với Liệt Hỏa Chiến Tôn là tay sai trực tiếp dưới trướng của Lý Hiểu Băng, gã ta không chủ có thực lực mạnh mẽ còn đầy mưu kế, là thủ lĩnh chân chính của công hội Phong Vân.
“Cấm gọi ta là Đại Biến!” Phong Vân Đột Biến liếc nhìn Liệt Hỏa Chiến Tôn.
“Vậy thay bằng Tiểu nhé?”
“Mẹ nó!” Phong Vân Đột Biến cắn răng, sau đó nói: “Hết thảy có hai Chiến sĩ chắn đường, còn hai bên lại trống không, chúng ta có thể đẩy mạnh để vượt qua từ hai bên.”
“Đúng vậy, giống suy nghĩ của ta.” Liệt Hỏa Chiến Tôn vừa lầm bầm vừa chỉ huy người chơi ở hàng phía trước: “Chiến sĩ khiên thuẫn, đẩy mạnh tiến công ở hai bên cho ta!”
Chiến sĩ khiên thuẫn hàng phía trước nhận được lệnh của Liệt Hỏa Chiến Tôn, một hàng bốn người miệt mài triển khai Va Chạm xông đến chiến đấu với Doãn Lão Nhị và ác ma hai bên của Bao Tam.
“Ầm!”
Bốn Chiến sĩ khiên thuẫn còn chưa xông qua cửa vào khe núi, cùng với tiếng trầm đục vang lên, là một Kết Giới Hắc Ám dâng lên từ trên mặt đất tại cửa vào, trực tiếp khóa Chiến sĩ khiên thuẫn ngay tại chỗ.
Sau đó một luồng ánh sáng màu xanh hiện lên khuếch tán thành vòng tròn, trên người những người chơi ở phía trước của công hội Phong Vân, trực tiếp tỏa ra một vùng ánh sáng màu xanh biếc.




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận