Ta Là Võ Học Gia

Chương 1074: Bé trai đưa bảo bối

Trang 537# 1
 
 
 


Chương 1074: Bé trai đưa bảo bối

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Người của Toàn Chân Giáo đương nhiên rất thích gây sự, có điều thành Tự Do tuyệt đối cũng không phải một nơi để gây chuyện, hơn nữa, nếu mọi người đến để chi tiêu, thì phải dựa theo quy tắc của người ta, vì vậy cả đám người ngoan ngoãn xếp hàng đằng sau Vương Vũ, đợi kiểm tra.
Hai lính canh kiểm tra ở cửa vẫn là hai anh em Bôn Ba Nhi Bá và Bá Ba Nhi Bôn, phương pháp kiểm tra cũng rất đơn giản, chính là kết bạn với hai người bọn họ, gửi số dư của vàng cho họ xem.
Phương pháp gửi số dư này giống như trước đây khi chúng ta chơi game online, sử dụng phím shift cộng điểm thuộc tính kích hoạt, chỉ có thể gửi số dư của vàng trong túi mình, không thể giả vờ được.
Mặc dù có chút phiền phức, nhưng lại vô cùng thực tế.
Ngay khi kiểm tra đến Vương Vũ, Bôn Ba Nhi Bá chỉ vào một lối đi khác ngay sát bên cạnh, cung kính nói: "Đại thần Thiết Ngưu, mời ngài sang bên kia!"
"?" Vương Vũ giật mình một cái nói: "Vì sao?"
Bôn Ba Nhi Bá vội vàng giải thích nói: "Bên kia là cửa miễn kiểm tra, ông chủ của chúng ta đã nói rồi, ngài tới thì mời sang bên kia."
Vương Vũ giật mình, hóa ra Lão Cửu đã dặn dò nhân viên công tác ở cửa tiếp đón, khi gặp hắn thì có ưu đãi đặc biệt như vậy.
"Vậy những người bạn đi cùng ta này thì sao?" Sau khi Vương Vũ đi đến lối đi miễn kiểm tra, chỉ chỉ mấy người Toàn Chân Giáo hỏi.
Vương Vũ vẫn luôn là một người rất có nghĩa khí, lúc này cũng không quên mấy người Toàn Chân Giáo.
"Bọn họ ấy à..." Bôn Ba Nhi Bá liếc nhìn mấy người Toàn Chân Giáo một cái, sắc mặt hơi khó xử nói: "Chuyện này ông chủ chúng ta không nhắc đến, lão đại Vô Kỵ có quen biết thì chúng ta có thể cho vào, nhưng những người khác thì chúng ta có biết là ai đâu?"
"Hừ!" Minh Đô nghe thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, đập pháp trượng xuống đất, sát khí đằng đằng nói: "Chúng ta đều là người Toàn Chân Giáo."
Vừa dứt lời, những người khác trong Toàn Chân Giáo cũng đều móc vũ khí ra, hầm hầm giận dữ nhìn Bôn Ba Nhi Bá, dù là những kẻ từng nhìn thấy nhiều cảnh tượng như Bôn Ba Nhi Bá và Bá Ba Nhi Bôn, cũng bị dọa cho sợ hãi.
Về phần những người khác có mặt ngay tại đó thì càng không cần phải nói nữa rồi.
"Bà mẹ nó! Người của Toàn Chân Giáo! Tại sao bọn chúng cũng đến đây vậy? Thật sự không được thì chúng ta quay về đi thôi, tránh cho rước lấy một thân mùi hôi..."
Những người chơi khác xung quanh nghe thấy lời nói của Minh Đô thì đều rối rít thay đổi sắc mặt, vội vàng lùi về phía sau mấy bước.
Tục ngữ có câu, giày tốt không giẫm lên phân chó thối, đám người này tiếng xấu lan xa, tốt nhất vẫn nên tránh xa một chút thì hơn, ở đây chính là thành Tự Do, mọi người ngược lại không sợ đám người Toàn Chân Giáo gây sự mà sợ lính canh trên đường thuận tiện xử lý luôn cả bản thân mình.
Phải biết, mấy tên lính canh ngốc nghếch kia ra tay đều không khác với tấn công là bao.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bôn Ba Nhi Bá vội vàng lau mồ hôi nói: "Các vị đại ca đại tỷ, ta biết rồi, đừng ồn ào nữa, các ngài dọa khách khứa của chúng ta chạy hết mất rồi, các ngài đi theo đại thần Thiết Ngưu sang cửa bên kia đi ạ..."
"Cái này còn tạm được!" Mọi người cất vũ khí đi, hiên ngang lẫm liệt đi theo Vương Vũ sang lối đi miễn kiểm tra.
"Chậc chậc... Không hổ là Toàn Chân Giáo, đám trộm cướp này." Thấy người của Toàn Chân Giáo được miễn kiểm tra đi vào hội trường, tất cả mọi người đằng sau không nhịn được chậc chậc cảm thán đám người kia hung hăng càn quấy, danh xưng đám trộm cướp, quả thật không phóng đại chút nào cả.
Lối đi miễn kiểm tra thuộc về lối đi đặc biệt của VIP, vị trí dẫn đến cũng là gãy ghế ngồi trên hàng đầu tiên, đám người Vương Vũ dưới sự sắp xếp của Lão Cửu, ngay lập tức được sắp xếp vào vị trí có tầm nhìn tốt nhất.
Khác với chỗ ngồi của những người chơi đơn độc khác, ghế VIP là một cấu tạo bàn tròn theo phong cách châu Âu, xung quanh bàn tròn đặt ghế sô pha, trên mặt bàn bày đầy rượu và bánh ngọt, từng bàn từng bàn được xếp thành ba hàng đầu tiên, đẳng cấp cao vừa liếc mắt đã nhận ra ngay lập tức.
Kẻ có tiền mà, đều có tâm lý thích phân biệt giai cấp, không thể không nói người như Lão Cửu này, đã nghiên cứu khá thấu đáo với những người tiêu thụ của mình.
Đám người Toàn Chân Giáo hoành hành ngang ngược trong game nhiều năm như vậy không sai, nhưng mà vẫn là lần đầu tiên được đến những nơi dành cho tầng lớp cao này, hơn nữa đám người này lại còn thích khoe khoang, lúc này khó tránh khỏi có chút cảm xúc dâng trào, không nhịn được hết nhìn đông đến ngó tây, cũng chậc chậc cảm thán: "Lão Ngưu thật có bản lĩnh, lại có thể lấy được một vị trí cao như vậy."
"Đâu có đâu có." Vương Vũ vuốt cằm mỉm cười, vẫn khiêm tốn như từ trước đến nay.
Thật ra vì nguyên nhân con dấu của thành chủ giống như bị lừa gạt, Vương Vũ vẫn luôn không thoải mái, ngồi ở vị trí cao như vậy ngược lại có chút không thoải mái cho lắm, có thể thấy được về độ dày của da mặt, Vương Vũ quả thật còn có một quãng đường rất dài phải đi.
Ngay khi mọi người đang cảm thấy vô cùng mới mẻ đối với những sự vật xung quanh, lúc này đột nhiên có một giọng nói từ bàn bên cạnh vang lên: "Ôi chao, họ Thiết kia, đắc tội ta rồi mà còn dám can đảm đến chỗ này đi dạo cơ à, dẫn theo một đám tùy tùng không có quy tắc như vậy là tới thêm can đảm đó hả?"
"???!!!"
Mấy người Toàn Chân Giáo nghe thấy thế, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Họ Thiết? Dám can đảm? Không có quy tắc?!
Bà mẹ nó! Đây là mặt hàng từ chỗ nào đến vậy, cóc ghẻ ngáp một cái, giọng điệu vênh váo quá nhỉ!
Đám người dựa vào giọng nói nhìn sang, ngược lại muốn nhìn xem là nhân vật lớn cỡ nào, dám mở miệng nói ra lời ngông cuồng như vậy ở đây.
Đến lúc nhìn sang chỉ thấy một người đàn ông trung niên thân hình hơi gầy, áo mũ chỉnh tề ngồi ngay bên cạnh, đầu tóc sáng loáng nổi bật, đang cố gắng nhìn theo Vương Vũ, trên bàn của người trung niên kia cũng có một đám người chơi đang ngồi.
Những người chơi đó mỗi người đều có vẻ mặt vô cùng hung dữ, trên người tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đặc trưng của trang bị Ám Kim, vừa thấy đã biết là không phải loại dễ đối phó.
Nhìn thấy đám người kia, đám người Toàn Chân Giáo đều trợn tròn mắt lên rồi!
Dĩ nhiên không phải vì bị bọn chúng dọa sợ... Một đám những kẻ được trang bị cả bộ đồ Ám Kim còn dám chủ động đi khiêu chiến, đây không phải là lấy bánh bao thịt đánh chó trong truyền thuyết hay sao?
"Hắn ta là ai vậy?" Sau khi bình tĩnh lại, Vô Kỵ buồn bực chọc chọc Vương Vũ hỏi.
"Không nhận ra..." Vương Vũ gãi đầu một cái, sau đó hỏi người trung niên kia: "Ngươi là ai vậy? Ta có quen biết ngươi không?"
"..."
Lần này đến lượt những người ở trên bàn bên cạnh kinh ngạc, đồng loạt nhìn tên có kiểu tóc sáng loáng nổi bật kia, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu: "Cậu Phong, ngươi chắc chắn là hắn sao?"
So với sự khinh thường của kẻ địch, sự sỉ nhục lớn nhất chính là việc kẻ địch còn không thèm đếm xỉa đến mình.
Bên này hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng bên kia lại chẳng biết đối thủ là ai cả... Điều này khiến cho không ai chịu đựng nổi.
Đối mặt với câu hỏi của đồng đội, người kia giận dữ nói: "Nhảm nhí! Tên khốn kiếp này có hóa thành tro bụi ta cũng vẫn nhận ra!" Nói xong, người kia chỉ vào Vương Vũ hỏi: "Có phải ngươi tên là Thiết Ngưu đúng không?"
"Đúng vậy..." Vương Vũ gật đầu.
"Vậy ngươi không nhớ nổi ta là ai sao?" Người kia gào thét giận dữ chỉ vào đầu tóc của mình hỏi.
"Chưa từng gặp bao giờ... Có điều kiểu tóc sáng loáng nổi bật này ngược lại cũng khá quen mắt, chẳng lẽ ngươi là Sáng Loáng Nổi Bật?" Vương Vũ lắc đầu hỏi ngược lại.
"Ta là Sáng Loáng... A không đúng, ta là Phong Vân Thiên Hạ!" Người kia suy sụp kêu lên.
"Ồ... là ngươi sao..." Vương Vũ nghe thấy Phong Vân Thiên Hạ tự giới thiệu mình xong, hiểu rõ gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Không nhận ra bộ dạng của Phong Vân Thiên Hạ cũng rất bình thường thôi, Vương Vũ sẽ không thèm nhìn đến cách khoe khoang chém gió này.
Thấy Vương Vũ không để ý đến mình nữa, Phong Vân Thiên Hạ nhảy lên nhảy xuống kêu lên: "Tên họ Thiết kia, ngươi đợi đấy! Đắc tội ta, ta sẽ không để ngươi ra khỏi tòa thành này được đâu!"
Thấy bé trai tặng bảo bối Phong Vân Thiên Hạ này không kịp chờ đợi vội vàng tìm đường chết, mấy người Toàn Chân Giáo không nhịn được hỏi: "Lão Ngưu, rốt cuộc thì ngươi đã làm gì người ta vậy?"
"Không sao cả." Vương Vũ thản nhiên nói: "Khi lên phi thuyền thì phái lính canh ném hắn ta xuống thôi."
"Á..."
Đám người Toàn Chân Giáo nhìn vẻ mặt hiền lành hiển nhiên của Vương Vũ, sau lưng ngấm ngầm nổi lên một thân mồ hôi lạnh.




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận