Ta Là Võ Học Gia

Chương 1297: Tam Sơn Ngũ Nhạc xui xẻo

Trang 648# 2
 
 
 


Chương 1297: Tam Sơn Ngũ Nhạc xui xẻo

Shared by: ebookshop.vn -

=== oOo ===




Thấy Minh Đô lấy lại một ván, sắc mặt của mọi người trong chiến đội Cửu Châu trở nên khó coi.
Dù sao đối với kết quả ngoài dự đoán của mình, mọi người đều sẽ có chút bất mãn.
Thực lực của hai người đã đươc bày ra rồi, nếu như mấy người Vương Vũ hoặc là Yêu Nghiệt Hoành Hành thắng trận, chắc chắn đám người chiến đội Cửu Châu sẽ không nói gì, thế nhưng bị Minh Đô cầm xuống một ván, quả thực mọi người có chút khó mà tiếp nhận.
Nhưng ai có thể nghĩ ở thời điểm then chốt thằng cha Minh Đô này có thể làm được một màn như thế chứ.
Thua trận nên tâm tình của Lưỡng Tiểu Vô Sai cũng cực kỳ không tốt, vẻ mặt như đưa đám ngồi ở hàng sau chẳng nói câu nào.
Ngũ Hồ Tứ Hải đi qua an ủi: "Được rồi, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, lần này ngươi thua cũng đừng quá để ý, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ, thi đấu không chỉ có riêng kỹ thuật và thuộc tính."
Nói xong, Ngũ Hồ Tứ Hải nhìn thoáng qua Minh Đô cách đó không xa, trong lòng lần nữa đề cao cảnh giác với nhóm người Toàn Chân Giáo.
Lưỡng Tiểu Vô Sai chỉ là một khối đá thử vàng của Ngũ Hồ Tứ Hải, kỳ thật ván thi đấu này thắng hay thua ý nghĩa không lớn. Ngũ Hồ Tứ Hải chỉ muốn xác định thực lực của đám người Toàn Chân Giáo một cách chuẩn xác.
Minh Đô là người người chơi lâu năm của Toàn Chân Giáo, lúc trước Ngũ Hồ Tứ Hải cũng có quen biết, ở trong rất nhiều người bình thường của Toàn Chân Giáo, trình độ thực lực của Minh Đô có thể gọi là giỏi nhất.
Qua trận chiến đấu vừa rồi, Ngũ Hồ Tứ Hải đã có thể ước chừng thực lực của những người khác trong Toàn Chân Giáo.
Thực lực tất nhiên là không cần nhiều lời, có thể đánh vào vòng chung kết, tất nhiên đã có được tiêu chuẩn nghề nghiệp cấp cao thủ, điều làm cho Ngũ Hồ Tứ Hải cảm thấy kiêng kị nhất chính là đấu pháp linh hoạt và đa dạng của đám người Toàn Chân Giáo.
Bọn này từ trước đến nay muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, chưa hề theo quy củ bài vở gì cả người khác không thể bắt bài, không biết lúc nào hóa thành một con thiêu thân biến bị động làm chủ động.
Lấy tiêu chuẩn của Minh Đô có thể đánh bại Lưỡng Tiểu Vô Sai có thực lực của cao thủ hàng đầu thì không khó coi nhưng chiến đấu với đám người kia sẽ có rất nhiều nhân tố không ổn định.
Từ trước tới nay Ngũ Hồ Tứ Hải làm việc luôn coi trọng ổn định cầu thắng, dạng nhân tố không ổn định như Toàn Chân Giáo chính là thứ làm cho Ngũ Hồ Tứ Hải nhức đầu nhất.
Cái gì gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu? Đám người Toàn Chân Giáo kia chính là minh chứng tốt nhất cho câu nói này.
Sau khi cầm xuống hai ván, tâm tình của mọi người Toàn Chân tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì thực lực của đám người Toàn Chân Giáo không đồng đều, có cao thủ mạnh mẽ là Vương Vũ không đâu địch nổi, cũng có người yếu là Danh Kiếm Đạo Tuyết căn bản không đạt được tiêu chuẩn nghề nghiệp cao thủ.
Cho nên muốn nắm trong tay trận đấu chỉ có thể dựa vào trận đầu và trận thứ ba.
Dựa theo cách tính điểm tích lũy, trận đầu là 5 điểm, trận thứ hai đánh giết năm người, còn thừa năm người cao nhất có thể tính gộp thành 10 điểm, trận thứ ba cũng là 10 điểm.
Trận thứ hai 10 điểm, là không nằm trong tính toán, bởi vậy, Toàn Chân Giáo có thể chưởng khống chỉ có 15 điểm, nếu như trận đầu 5 điểm bị đối thủ cầm đi 3 điểm trở lên, coi như trận cuối cùng toàn thắng, Toàn Chân Giáo vẫn thất bại.
Bởi vì như vậy, trận đầu có thể đánh ra ưu thế hay không liên quan tới toàn bộ chiến cuộc.
Bây giờ Toàn Chân Giáo đã hòa Cửu Châu chiến đội 2: 2, ván thứ năm là ván mang tính chất quyết định.
Đương nhiên, ở trong mắt mọi người Toàn Chân Giáo đây cũng là ván yên tâm nhất, bởi vì người ra sân ở ván cuối chính là Vương Vũ.
Người chơi trong chiến đội Cửu Châu chiến cũng đều rất thông minh, tự nhiên cũng nghĩ được ván cuối cùng đối thủ sẽ để cho ai ra sân.
Thế nhưng Vương Vũ ngay cả siêu cấp cao thủ như Chiến thần Ninh Tĩnh Trí Viễn cũng có thể đánh bại dễ dàng nên dù là những người chơi cao cấp nhất của chiến đội Cửu Châu, đối mặt với đối thủ như vậy cũng không dám nói thắng. Do đó trận đấu này đối với bọn họ mà nói cũng là khá dễ dự đoán, một trận chắc chắn thua.
Đối với đám cao thủ này mà nói, kỳ thật thắng bại không quan trọng, chỉ là một điểm mà thôi, quan trọng là để ai đi thua ván này.
Tất cả mọi người đều là người có mặt mũi, tự nhiên không thể biết rõ thất bại còn đi lên để người ta đánh cho một trận no đòn được.
Ngay khi nhóm người của chiến đội Cửu Châu đang cảm thấy khó xử vì không biết để ai đi lên chịu chết, Vương Vũ chỉ vào Tam Sơn Ngũ Nhạc nói: "Ê tên kia, có dám solo với ta hay không."
"Bà mẹ nó, lão Tam trâu bò, bị người chỉ đích danh!"
Đám người chiến đội Cửu Châu nghe vậy, nhao nhao liếc mắt, sau đó sợ Tam Sơn Ngũ Nhạc liên lụy đến mình, vội vàng lui lại một bước để Tam Sơn Ngũ Nhạc xuất hiện ra.
Tam Sơn Ngũ Nhạc thì kinh hoảng hỏi Vương Vũ: "Lão đại, vì sao chỉ ta?"
Vương Vũ lạnh mặt nói: "Vì sao chỉ ngươi trong lòng ngươi không biết hay sao? Nói ngươi đấy, rốt cuộc có dám nghênh chiến hay không."
"Ta..."
Nghe Vương Vũ hỏi, Tam Sơn Ngũ Nhạc sắp khóc, mình chọc vị này khi nào vậy trời?
Lúc này, những người khác trong Cửu Châu vội nói: "Đi đi lão Tam, đời người chỉ chết có một lần, ngươi không xuống Địa ngục thì ai xuống Địa ngục."
"Đúng thế đúng thế." Mấy người vừa mới thi đấu xong cũng vô cùng ăn ý, dù sao đứng nói chuyện cũng không đau thắc lưng.
Thấy Tam Sơn Ngũ Nhạc chậm chạp không dám ứng chiến, Vương Vũ hừ lạnh nói: "Hừ! Thủ lĩnh Thích khách của chiến đội số một toàn quốc không phải ngay cả dũng khí ứng chiến cũng không có chứ."
"Hả..."
Đám người Toàn Chân nghe vậy, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Chơi game cùng với Vương Vũ lâu như vậy, tính cách của Vương Vũ mọi người hiểu rất rõ. Mặc dù hắn có thực lực siêu cường nhưng làm người rất khiêm tốn, chưa bao giờ có chút kiêu ngạo của cao thủ. Thái độ vênh váo hung hăng mở miệng khiêu khích giống như bây giờ, bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp phải, chẳng lẽ hắn bị quỷ nhập vào người.
Thậm chí Vô Kỵ còn kinh ngạc hỏi Yêu Nghiệt Hoành Hành: "Rốt cuộc ngươi là lão Ngưu, hay người trên đài là lão Ngưu, sao nói chuyện với giọng điệu này."
Ai ngờ Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng nghiêm mặt nói: "Hừ, nên đánh chết tên không có mắt kia!"
"Đúng vậy!" Dương Na cũng ở bên cạnh phụ họa giơ cung nỏ trong tay lên, ngắm Tam Sơn Ngũ Nhạc một chút.
Tất cả mọi người và Vô Kỵ đều ngây ngẩn cả người, móa nó, rốt cuộc là Tam Sơn Ngũ Nhạc đã làm tội ác gì, mà để ba vị này ghi hận, chẳng lẽ hắn chính là võ lâm bại hoại trong truyền thuyết hay sao?
Tam Sơn Ngũ Nhạc cũng là cao thủ hàng đầu, nên lòng tự trọng vẫn rất lớn.
Tuy nói hắn tự nhận mình không phải là đối thủ của Vương Vũ, bị Vương Vũ chỉ đích danh trong lòng có chút sợ hãi cố ý kinh sợ, thế nhưng Vương Vũ lại bắt đầu giễu cợt.
Đây chính là giễu cợt ngay trước mấy vạn khán giả toàn trường, người chơi xem trực tiếp ít gì cũng phải hơn trăm triệu, nếu bây giờ vẫn không nghênh chiến, vậy thì vấn đề không chỉ là kinh sợ thôi đâu.
Kết quả là Tam Sơn Ngũ Nhạc cắn răng một cái, đứng lên nói: "Ai sợ hả? Ngươi là một Võ sư, chưa chắc ông đây không phải là đối thủ của ngươi."
Nói xong, Tam Sơn Ngũ Nhạc bấm đồng ý luôn.
Ánh sáng trắng chợt lóe, hai người được truyền tống lên trên đài.
Đám người chiến đội Cửu Châu cùng nhau giơ ngón tay cái thở dài nói: "Tam ca dũng cảm thật! Nhưng mà sao cái tên kia lại để mắt tới Tam ca thế?"
Cửu Thiên Thần Tiễn ở một bên nói lầm bầm: "Mẹ nó ai mà biết được, có lẽ là do dáng dấp của lão Tam xấu."
Cùng lúc đó, người chơi trên khán đài cũng bắt đầu thảo luận ầm ĩ.
Ở trên sàn thi đấu này, Vương Vũ một đường đi tới quét ngang tất cả cao thủ dễ như trở bàn tay, thậm chí ngay cả chiến thần Ninh Tĩnh Trí Viễn cũng bị chém ở dưới ngựa, bây giờ hắn đã là truyền kỳ của thời đại này.
Thế nhưng PK với nghề nghiệp Thích khách hết sức mạnh mẽ mà nói, nghề nghiệp Võ sư này sẽ phải yếu thế hơn nhiều, người hắn phải đối mặt là Tam Sơn Ngũ Nhạc cũng là một cao thủ, đến cùng hươu chết vào tay ai còn chưa thể biết được.




 


 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận