Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 982: Nghịch thiên Nhâm Doanh Doanh (cầu vé tháng )

Chương 982: Nhâm Doanh Doanh nghịch thiên (cầu vé tháng)
Đầu óc Trầm Lãng rơi vào một trạng thái trầm tư, đó chính là hắn đến Phù Đồ sơn rốt cuộc là vì sao?
Chỉ có một đáp án, giết chết Nhâm tông chủ.
Bởi vì Phù Đồ sơn nằm ở vị trí chiến lược trọng yếu đối với Đại Càn, Trầm Lãng nhất định phải phòng ngừa tình thế 'lưng bụng thụ địch', tránh việc vào thời khắc mấu chốt Nhâm tông chủ lại đâm một nhát sau lưng.
Thực tế, trước đó Trầm Lãng chỉ lo lắng rằng, sau khi Doanh Nghiễm chết, liệu Nhâm tông chủ có lần nữa thỏa hiệp, thậm chí cấu kết với Đại Viêm đế quốc hay không?
Theo lý mà nói, điều này hoàn toàn có khả năng, nhưng không ngờ sau khi hắn đến Phù Đồ sơn, cục diện lại phát triển như vậy, ly kỳ phức tạp đến thế.
Nào là đại điển thuần phục, nào là Phù Đồ sơn biến thành Phù Đồ cung, nào là hoàn toàn sáp nhập vào Đại Càn Đế Quốc.
Tình hình phức tạp dần khiến người ta hoa mắt!
Bàn luận thêm về những việc này cũng vô ích, lúc này Trầm Lãng phải đặt tay lên ngực tự vấn nội tâm của mình.
Sơ tâm của ngươi là gì? Mục đích của ngươi là gì?
Thiên hạ không thù!
Đem cái tên Nhâm Hoàn Ngã này triệt để xóa khỏi danh sách kẻ thù, mục tiêu này đã thực hiện được, đó chính là thành công, những thứ khác tất cả liền đã không quá quan trọng nữa.
Lúc này, ánh mắt Trầm Lãng nhìn về Cơ công chúa trước mắt, nàng là người mà hắn chưa bao giờ chính thức gặp mặt. Lẽ ra quan hệ giữa người này và Trầm Lãng cũng khá thân thiết, dù sao nàng từng là vị hôn thê của Khương Ly bệ hạ, Khương Ly chắc cũng là người yêu duy nhất trong đời nàng, hơn nữa nàng cũng là mẫu thân của Nhâm Doanh Doanh, bất kể có phải nàng sinh ra hay không, nhưng lúc đứa bé sơ sinh luôn do nàng nuôi nấng.
Cho nên Trầm Lãng không có địch ý với nàng.
Thế nhưng ý đồ ban đầu cũng rất đơn giản, Trầm Lãng muốn giết Nhâm tông chủ, hơn nữa còn muốn thoát thân, thậm chí còn muốn đạt được sự thuần phục của Phù Đồ sơn.
Cứ như vậy, tội danh giết người không thể rơi lên đầu Trầm Lãng, nhất định cần một người xuất hiện để đứng ra đỉnh lôi, người đó chính là vợ của Nhâm tông chủ, Cơ công chúa.
Lúc này, chính là thời điểm nhân tâm toàn bộ Phù Đồ sơn tán loạn nhất, phức tạp nhất.
Cho nên dựa theo đạo lý mà nói, Trầm Lãng hẳn là mang theo ngọn cờ báo thù rửa hận cho Nhâm tông chủ, hiệu triệu người Phù Đồ sơn chém giết Cơ công chúa, vì Nhâm Hoàn Ngã báo thù, tại chỗ chém nàng thành muôn mảnh.
Sau đó đăng cao nhất hô, giành được sự thuần phục của toàn bộ Phù Đồ sơn.
Thế nhưng, Trầm Lãng không làm được chuyện thấp kém như vậy, hơn nữa việc giết Nhâm tông chủ hắn cũng có phần.
"Trầm Lãng bệ hạ, ta giết Thái Sư Nhâm Hoàn Ngã của Đại Càn Đế Quốc, ý ngài thế nào đây?" Cơ công chúa lại một lần nữa lạnh giọng hỏi.
Ánh mắt Trầm Lãng híp lại, trong lời nói của đối phương đúng là tràn ngập địch ý, địch ý khắc cốt ghi tâm.
Địch ý của nàng đến từ đâu? Dĩ nhiên không phải bởi vì Trầm Lãng, mà là bởi vì Khương Ly.
Vì yêu sinh hận? Điều này rất bình thường, bởi vì Khương Ly đã từ hôn với nàng, cho nên nàng mới gả cho tên súc sinh Nhâm Hoàn Ngã này.
Trầm Lãng nói: "Người đâu, bắt Nhâm phu nhân lại?"
Bất kể thế nào? Phù Đồ sơn đều đã trở thành Phù Đồ hành cung, Trầm Lãng trở thành quân chủ tối cao bên trong, Cơ công chúa đều là hung thủ giết Nhâm Hoàn Ngã, bắt lại trước luôn không có sai.
Theo mệnh lệnh của Trầm Lãng, lập tức hơn trăm danh đặc chủng vũ sĩ rục rịch, trực tiếp liền muốn tiến lên bắt người.
"Chậm đã!" Bỗng nhiên, có một người hô lên.
Người này chính là một trong các trưởng lão Phù Đồ sơn, Lâm Diệu Đường.
Chính là người từng lòng mang oán hận đối với Trầm Lãng, sau đó kém chút bị Nhâm Hoàn Ngã tông chủ chém đầu, kết quả Trầm Lãng hạ chỉ bỏ qua cho, bị đánh chín mươi trượng kia.
Hắn đi thẳng tới trước thi thể Nhâm tông chủ, nhận diện hết lần này đến lần khác, sau đó lắc đầu nói: "Không đúng, người này không phải Nhâm tông chủ."
Kháo! Ngươi đây chính là trợn mắt nói mò, ngươi kiểm tra tỉ mỉ như thế, hắn có phải Nhâm tông chủ hay không, lại không biết?
"Người này là thế thân của Nhâm tông chủ." Lâm Diệu Đường nói: "Nhâm tông chủ trước đó đã nói rõ ràng, ngài ấy muốn tiến hành bế quan, khu trục hắc vụ trong cơ thể, không ngờ lúc này, thế thân của Nhâm tông chủ không được an phận thủ thường, ý đồ xuất hiện làm mưa làm gió, kết quả bị Nhâm phu nhân giết chết, đúng không?"
Lâm Diệu Đường nhìn về phía Cơ công chúa, lại một lần nữa nói: "Nhâm phu nhân, có phải chuyện là như vậy không? Mấy chục năm trước đại não ngài bị tổn thương, hôn mê bất tỉnh, tông chủ đã nghĩ hết tất cả biện pháp, tiêu hao vô số nội lực, vô số lần muốn cứu ngài. Lần này ngài ấy muốn đi vào bế quan lâu dài, cho nên mạo hiểm dùng thượng cổ điển tịch đáng sợ để cứu tỉnh ngài, mà chính ngài ấy lại rơi vào nguy hiểm bên trong, thật sao?"
Đôi mắt Cơ công chúa đảo một vòng, chậm rãi nói: "Đúng, là có chuyện như vậy."
Lâm Diệu Đường nói: "Nhâm tông chủ trước đây từng nói, ngài ấy tự biết thời gian không còn nhiều lắm, cho nên tiến vào bế quan. Không tin ta dẫn các ngươi đi gặp ngài ấy, phu nhân ngài dẫn chúng ta đi gặp ngài ấy."
Cơ công chúa do dự vài giây, sau đó cùng Lâm Diệu Đường rời khỏi Phù Đồ cung, hướng về hang động bí mật dưới chân núi đi tới.
Một nhóm người đi, còn một nhóm người khác thì chưa đi, ở lại tại chỗ.
Một người là Nhâm Thiên Khiếu, còn một người là Ngô Tuyệt, cùng mấy trăm danh đặc chủng vũ sĩ.
Ngô Tuyệt nói: "Bệ hạ, tiếp theo phải làm sao bây giờ?"
Trầm Lãng nheo mắt lại, nhìn về phía Ngô Tuyệt này, nhìn về phía Nhâm Thiên Khiếu.
Cục diện trước mắt này đã rất thú vị, rất thú vị.
Người chết trước mắt này chính là Nhâm tông chủ, hầu như tất cả cao tầng Phù Đồ sơn đều biết rõ ràng, tuy là ngay từ đầu xem không rõ lắm, bởi vì bị cắt tới không còn hình người, thế nhưng sau khi nhận diện tỉ mỉ vẫn là hoàn toàn xác định.
Chí ít, Nhâm Thiên Khiếu lúc này đang quỳ gối trước mặt Nhâm Hoàn Ngã, ôm đầu của hắn đờ ra, vành mắt đã hoàn toàn đỏ bừng.
Ngô Tuyệt nói: "Bệ hạ, cục diện trước mắt đã phi thường quỷ dị, đám người Lâm Diệu Đường là muốn bao che tội danh giết người cho Cơ công chúa. Tông chủ đã chết, cho nên lòng họ cũng thay đổi, bọn họ muốn thông qua Cơ công chúa để đầu quân cho Đại Viêm đế quốc."
Trầm Lãng nói: "Ngô Tuyệt, ngươi nghĩ thế nào?"
Ngô Tuyệt dập đầu nói: "Lòng thần phục tùng, chưa bao giờ thay đổi. Bất kể Nhâm tông chủ có suy nghĩ gì, lòng thần đều nguyện ý hiệu trung với bệ hạ."
Trầm Lãng bỗng nhiên nói: "Ngươi... từng thấy vết thương hình con mắt quỷ dị trên ngực Nhâm tông chủ kia chưa?"
Ngô Tuyệt trầm mặc một lát, sau đó khom người nói: "Vâng, thần đã từng thấy."
Ánh mắt Trầm Lãng nhìn về phía Nhâm Thiên Khiếu nói: "Ngươi... nghĩ thế nào?"
Nhâm Thiên Khiếu nói: "Ta không nghĩ gì cả, ta không nghĩ gì cả, thúc phụ bảo ta làm gì, ta thì làm cái đó?"
Ngô Tuyệt nói: "Bệ hạ, chúng ta phải nhanh lên, phải nhanh lên! Nếu không thì chờ bọn họ hình thành thế lực liền tới không kịp, tông chủ vừa chết, liền không người có thể áp chế quần hùng Phù Đồ sơn."
Trầm Lãng nói: "Hai người các ngươi, đi theo ta, hộ pháp cho ta."
Tiếp đó Trầm Lãng nhanh chóng bay về phía tẩm cung của mình, lần trước hắn cứu tỉnh Nhâm Doanh Doanh còn chưa có bắt đầu, liền bị Nhâm tông chủ tập kích.
Lúc này đây, nhất định phải nắm chặt thời gian cấp bách, lập tức đi cứu tỉnh Nhâm Doanh Doanh.
...
Nhưng mà đợi đến khi Trầm Lãng vọt tới tẩm cung, lại phát hiện Nhâm Doanh Doanh đã biến mất, còn cái thượng cổ long hạp kia cũng biến mất, đại hoạn quan Vân Hải đang khiêng một cái rương, nhanh chóng chạy như điên.
Ngô Tuyệt cùng Nhâm Thiên Khiếu thấy thế, không nói hai lời liền lao lên như tia chớp, trong nháy mắt đuổi kịp hắn.
Đại hoạn quan Vân Hải đặt long hạp xuống, kề lưỡi kiếm sắc bén lên cổ Nhâm Doanh Doanh, lạnh giọng nói: "Trầm Lãng bệ hạ, đừng ép ta."
Trầm Lãng cười lạnh nói: "Thật không hổ là người Cơ công chúa mang tới a, hiện tại đã gấp gáp muốn đi thuần phục nàng rồi."
Đại hoạn quan Vân Hải nói: "Không phải, nô tỳ chỉ thuần phục người thắng."
Sau đó, hắn ấn lưỡi kiếm sắc bén vào cổ Nhâm Doanh Doanh, nhẹ nhàng rạch ra một vết máu, chậm rãi nói: "Trầm Lãng bệ hạ, ngài đi đi, ở lại nữa thì có họa sát thân. Trong khoảng thời gian này Nhâm tông chủ đã nghĩ hết tất cả biện pháp muốn thần thánh hóa địa vị của ngài, muốn cho ngài trở thành chủ nhân nơi này, thế nhưng thời gian quá ngắn, Nhâm tông chủ vừa chết, bọn họ liền muốn phản lại. Ta dù sao cũng đã hầu hạ ngài nửa tháng, thật không hy vọng phải trở mặt với ngài, càng không muốn tự tay chém đầu Nhâm Doanh Doanh công chúa."
Ha ha ha, cái Phù Đồ sơn này thật sự là quá thú vị.
Thật giống như đang diễn tuồng lớn giữa địa ngục, lúc Nhâm tông chủ còn sống, áp chế mọi người không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn diễn trò, bảo mang cái gì mặt nạ liền mang cái đó.
Sau khi Nhâm tông chủ chết, mỗi người đều lộ ra bộ mặt dữ tợn, hoặc là lệ quỷ, hoặc là ác ma.
Trong nháy mắt liền vứt mặt nạ qua một bên, triệt để không diễn nữa, Phù Đồ hành cung nghiêm túc thần thánh, trong nháy mắt lại biến thành Phù Đồ sơn.
Đại hoạn quan Vân Hải nói: "Trầm Lãng bệ hạ, ngài còn nhìn không ra sao? Mọi người đều không tín nhiệm ngươi, cũng không tín nhiệm Đại Càn Đế Quốc, Nhâm tông chủ vừa chết, tất cả mọi người đều muốn đi nịnh bợ cái 'bắp đùi' to hơn, mà thế giới này còn có 'bắp đùi' nào to hơn Đại Viêm đế quốc sao? Nhâm phu nhân chính là trưởng công chúa Đại Viêm đế quốc, cho nên rõ ràng nàng giết Nhâm tông chủ, mọi người lại liều mạng bao che tội danh cho nàng, nói người nàng giết là thế thân."
"Tất cả các ngươi tránh ra, lại tiến lên một bước, ta liền giết Nhâm Doanh Doanh công chúa." Đại hoạn quan Vân Hải dữ tợn nói, "Ta ngược lại muốn xem thử kiếm của các ngươi nhanh, hay kiếm của ta nhanh hơn."
"Trầm Lãng bệ hạ, đi đi, đi đi, nếu không thì phải chết ở chỗ này, thậm chí bị chém thành muôn mảnh cũng khó nói, ha ha ha! Trong khoảng thời gian này cơn nghiện làm bệ hạ của ngài cũng đã thỏa mãn rồi."
Đại hoạn quan Vân Hải, một tay nắm lấy tóc Nhâm Doanh Doanh, một bên lùi về phía sau.
Nhâm Thiên Khiếu lập tức nhìn về phía Trầm Lãng, hỏi hắn làm sao bây giờ? Người này vẫn luôn là như vậy, đầu óc đơn giản, trước kia hoàn toàn phục tùng Nhâm tông chủ, Nhâm tông chủ chết về sau, hắn hiển nhiên bản năng muốn đi phục tùng Trầm Lãng.
Trầm Lãng cười nhạt, trước đây hắn cũng đã nói, quá trình cứu tỉnh Nhâm Doanh Doanh vô cùng đơn giản.
Dùng tinh thần thuật của Hoạt Tử Nhân Kinh, xây dựng ra hơn mười vạn điểm tinh thần tạo thành một trình tự tinh thần, sau đó đột ngột phóng ra, trong nháy mắt kích hoạt hơn mười vạn thần kinh nguyên của Nhâm Doanh Doanh.
Trầm Lãng nhắm mắt lại, bắt đầu xây dựng trong đầu.
Mười cái, trăm cái, một nghìn cái, một vạn cái, mười lăm vạn cái!
Mười lăm vạn điểm tinh thần lực, hình thành một vòng xoáy tinh thần.
"Ra!"
Theo mệnh lệnh của Trầm Lãng, một luồng ảnh sáng chợt bắn nhanh ra, nhìn qua giống hệt như vòng xoáy năng lượng.
Đại hoạn quan Vân Hải kinh hãi, hắn còn tưởng rằng là Trầm Lãng tung vòng xoáy năng lượng công kích hắn, theo bản năng giơ Nhâm Doanh Doanh công chúa lên làm tấm mộc.
"Vút..." Vòng xoáy tinh thần kia đột ngột chui vào trong đại não Nhâm Doanh Doanh.
Nhưng sau đó, im lặng không tiếng động, không có bất kỳ phản ứng nào.
Mọi người kinh ngạc, bao gồm cả đại hoạn quan Vân Hải, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn lại một lần nữa ấn lưỡi kiếm sắc bén lên cổ Nhâm Doanh Doanh công chúa, túm tóc nàng, cực nhanh lùi lại, lạnh giọng nói: "Không nên ép ta, cũng đừng giở trò mờ ám, nếu không thì ta lập tức giết nàng, giết nàng..."
Mà vào lúc này, Nhâm Doanh Doanh công chúa tỉnh lại.
Trong sát na, hoàn toàn không cách nào hình dung được cảnh tượng này.
Tròng mắt của nàng, chợt lóe lên một luồng hào quang kinh người không gì sánh được.
Hung tàn không gì sánh được, uy mãnh không gì sánh được, làm cho người ta run rẩy.
Sau đó, nàng chậm rãi quay đầu lại, trực tiếp 180 độ nhìn Vân Hải, từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Toàn bộ mặt đất đều run rẩy.
Đại hoạn quan Vân Hải hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, bởi vì Nhâm Doanh Doanh thật sự quay đầu 180 độ, vừa đưa lưng về phía hắn, đồng thời cũng đối mặt với hắn.
"Ta giết ngươi..." Đại hoạn quan Vân Hải đột ngột chém một nhát, trong nháy mắt rạch ra một vết rách lớn trên cổ Nhâm Doanh Doanh, hầu như chặt đứt nửa cái cổ.
Nhâm Thiên Khiếu kêu lên một tiếng kinh hãi, hét lớn: "Ta giết ngươi, giết ngươi..."
Sau đó, hắn lao về phía đại hoạn quan Vân Hải như tia chớp.
Nhưng mà một giây kế tiếp, hắn hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, bởi vì vết cắt trên cổ Nhâm Doanh Doanh trong nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu, không có nửa điểm vết thương.
Tiếp đó, Nhâm Doanh Doanh nắm lấy kiếm của đại hoạn quan Vân Hải, nhẹ nhàng bóp nát.
Lưỡi kiếm sắc bén vô cùng bền bỉ kia, trực tiếp vỡ tan thành từng mảnh.
Tiếp đó, nàng xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vỗ về phía đại hoạn quan Vân Hải.
"Phụt..." Đối phương trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian.
Một màn sương máu mênh mang, cường giả cấp tông sư Vân Hải, trực tiếp tan xương nát thịt, đến mảnh vụn xương cặn cũng không tìm thấy, thật sự trực tiếp hóa thành một làn sương máu, biến mất không còn tăm hơi.
Ngô Tuyệt, Nhâm Thiên Khiếu, và Trầm Lãng ba người hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Chuyện này... Đây là cái gì vậy?
Cái này mạnh đến mức thật đáng sợ đi, Nhâm tông chủ cũng không lợi hại đến thế... nhỉ.
"Doanh Doanh..." Trầm Lãng cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, nói: "Ngươi, ngươi còn nhớ ta không? Ta là Trầm Lãng, ta là vị hôn phu của ngươi, mới vừa rồi là ta cứu ngươi..."
Con ngươi Nhâm Doanh Doanh lóe lên, Trầm Lãng cảm giác như bị một luồng sáng mạnh quét qua, nàng nhìn chằm chằm vào Trầm Lãng, phảng phất muốn tìm kiếm bất kỳ mảnh ký ức nào trong đầu, thế nhưng... không thu hoạch được gì.
"Ta là Trầm Lãng, là vị hôn phu của ngươi..." Trầm Lãng vừa ôn nhu nói, vừa chậm rãi tiến lại gần Nhâm Doanh Doanh.
"Bịch..." Nhâm Doanh Doanh đẩy vào không khí.
Trong nháy mắt, thân thể Trầm Lãng như đạn pháo bắn ra ngoài, bay thẳng ra xa mấy trăm mét.
Nàng thật sự chỉ nhẹ nhàng đẩy, hơn nữa là đẩy vào không khí, chứ không phải Trầm Lãng, võ công này cường đại đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Chẳng qua Trầm Lãng không bị thương, mà nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nhâm Thiên Khiếu đi tới, nói: "Ta là ca ca, ta là ca ca của ngươi a..."
Kết quả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận