Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)

Chương 766: Lãng gia phát đại tài!

Chương 766: Lãng gia phát đại tài!
Sau khi đến hòn đảo này, Trầm Lãng cũng không vội tiến vào lòng đất, mà là quan sát ở phía trên trước.
Lúc này, khoảng cách từ lúc ném diệt tuyệt hắc tử đạn đã vượt qua một tháng rưỡi, cho nên tất cả virus trên đảo đều đã chết hết.
Tòa hòn đảo này ở một mức độ nào đó rất tương tự với Niết Bàn đảo trước kia của Trầm Lãng, xung quanh đều là khu rừng rậm rạp, hơn nữa căn bản là không có bất kỳ bến tàu nào, chỉ nhìn bề ngoài thì căn bản không thể phát hiện bên trong có trụ sở bí mật nào.
Hơn nữa, xung quanh đảo nhỏ đá ngầm mọc thành cụm, tàu thuyền có mớn nước hơi sâu một chút căn bản không thể nào tới gần xâm nhập.
Nếu không phải có khinh khí cầu, căn bản là không phát hiện được trụ sở bí mật của hòn đảo này, coi như không cẩn thận phát hiện thì ngươi cũng không đánh vào được, còn chưa tới gần hẳn là đã phải chết không thể nghi ngờ.
"Trên đảo đã không có bất cứ sinh vật nào, trước khi chúng ta tiến hành diệt tuyệt công kích thì đã không có rồi." Hela nói: "Không biết là nguyên nhân gì."
Trầm Lãng xâm nhập vào giữa đảo nhỏ, nhìn thấy trụ sở bí mật này, có một bức tường vây bao quanh, chu vi không dài hơn 1500m, độ cao khoảng tám mét, nhưng dày đến kinh người, toàn bộ là do đá tảng xếp thành, chỗ mỏng nhất dày hơn năm mét, chỗ dày nhất dày hơn mười một mét.
Với độ dày tường rào này, ngay cả loại pháo bắn mảnh đạn kiểu mới của Trầm Lãng cũng căn bản là không thể bắn thủng. Trước đây Chúc thị gia tộc huy động hơn một ngàn người phòng thủ trụ sở bí mật này, có thể nói là phòng thủ kiên cố.
"Nguyên bản trên những bức tường vây này có mấy chục cỗ cường nỏ khổng lồ, loại có thể bắn xa hai, ba ngàn mét và đầu đạn sẽ nổ tung ấy, chẳng qua đều bị bọn họ phá hủy rồi, không có để lại cho chúng ta." Hela nói: "Còn có cung tiễn của bọn họ, cũng có thể bắn xa hơn một ngàn mét. Cho nên nếu không phải có hắc tử diệt tuyệt đạn, đánh theo cách thông thường, cho dù một vạn quân đoàn Amazon cũng không hạ được trụ sở bí mật này."
Điều này phi thường đáng sợ, Trầm Lãng chỉ có tám ngàn quân đoàn Amazon mà thôi, trong tình hình bình thường, ngay cả một căn cứ bí mật của Chúc thị gia tộc còn đánh không xuống, huống chi là những thế lực siêu thoát kia chứ?
"Chẳng qua những loại cung tiễn đặc thù kia, bọn hắn cũng đều phá hủy rồi, không có để lại một mũi nào cho chúng ta." Hela nói: "Còn có giày vũ lực đặc thù, sau khi mang vào có thể dễ dàng nhảy cao mười mấy mét, nhảy xa hai mươi mấy mét, bọn họ cũng toàn bộ phá hủy rồi, sau khi chúng ta tấn công vào trụ sở bí mật này, không thu được bất kỳ thứ gì."
Mở cánh đại môn cực kỳ dày, Trầm Lãng tiến vào bên trong trụ sở bí mật.
Trước tiên hắn bị mười mấy pho tượng hấp dẫn, không khỏi hỏi: "Hồng Niên đại tông sư, lúc ngài còn ở đây, những bức điêu khắc này có lẽ đã có rồi phải không?"
Đao phủ Hồng Niên, cũng chính là con riêng của Chúc thị gia tộc Chúc Nghiêu nói: "Có."
Nói đến thế giới này tỷ lệ trùng tên rất cao, Ngô Vương tên là Ngô Khải, vương thúc của Ninh Nguyên Hiến tên là Ninh Khải. Trấn Tây hầu tên là Chủng Nghiêu, mà tên con riêng trước mắt này là Chúc Nghiêu. Chẳng qua điều này cũng rất bình thường, Trung Quốc cổ đại tỷ lệ cùng tên cũng rất cao, nhất là có một khoảng thời gian người ta thích đặt tên một chữ, ví dụ như Hoàng Trung, Triệu Trung, Hàn Trung vân vân. Hoàng đế Minh triều không chịu nổi việc trùng tên này, liền cố gắng sử dụng chữ lạ, thậm chí chữ không có cũng cố gắng tạo ra, ví dụ như Chu Chí Hằng, Chu Ân Mạnh, ngươi nếu như còn có thể trùng tên với ta thì coi như ngươi ngưu bức.
Trầm Lãng nhìn kỹ những pho tượng này, hắn sở dĩ cảm thấy kỳ quái là bởi vì những pho tượng đó không cao chút nào, cũng chỉ khoảng hai mét.
Thông thường mà nói, phàm là pho tượng đều chuộng vẻ cao lớn một chút, mà mười mấy pho tượng này lại có chiều cao gần như người thật. Không chỉ như vậy, mấu chốt là chúng quá chân thật, liền phảng phất như người sống trong nháy mắt biến thành hoá thạch vậy. Điều này không khỏi làm Trầm Lãng nhớ tới truyền thuyết về nữ vương Medusa, bất kỳ người nào nhìn thấy ánh mắt của nàng đều sẽ biến thành tảng đá.
Trầm Lãng dùng mắt X-quang quét toàn thân những pho tượng này, sau đó không khỏi kinh hãi kêu lên một tiếng. Bên trong những pho tượng này tuy cũng là đá, thế nhưng cấu tạo bên trong lại phi thường hoàn chỉnh, có khung xương, có ngũ tạng lục phủ, thậm chí có đại não.
Cái này, cái này thật không phải là pho tượng, mà là hoá thạch của nhân vật thượng cổ. Mọi người đều biết, chỉ có xương cốt mới có thể hình thành hoá thạch, da thịt cùng ngũ tạng lục phủ sẽ bị thối rữa. Mà mười mấy pho tượng này lại là hoá thạch hoàn chỉnh, lẽ nào thật sự là trong nháy mắt hóa đá? Điều này cũng quá không thể tưởng tượng nổi.
Bên trong trụ sở bí mật này, còn có một cái Phật Tháp, nhưng Trầm Lãng quan sát thoáng qua liền đoán được, lịch sử của Phật Tháp này chỉ khoảng mấy nghìn năm mà thôi, không thuộc về kiến trúc thượng cổ, nhất định là có người phát hiện pho tượng nhân vật trên hòn đảo bí mật này, cho nên đã xây dựng một cái Phật Tháp ở đây.
"Trụ sở bí mật ở dưới lòng đất, đi vào từ chỗ này." Hela nói: "Cánh cửa vào này chắc là do Chúc thị gia tộc xây dựng, đã bị chúng ta cho nổ tung."
Men theo bậc thang sâu hun hút, Trầm Lãng tiến vào bên trong trụ sở bí mật.
Hai bên lối đi có mười mấy hang động, bên trong còn có giường chiếu, đủ loại vật tư, rất hiển nhiên trước đây các học sĩ của Chúc thị gia tộc chính là tiến hành nghiên cứu tại những hang động dưới lòng đất này, hơn nữa mười mấy hang động này được đào khoét ra sau này.
Chỉ vài phút đồng hồ sau, đã đi tới cuối lối đi, nơi này là một đại sảnh, diện tích không lớn hơn 100 mét vuông.
Trên mặt đất lát đá cẩm thạch trắng như tuyết, thậm chí tường xung quanh cũng là đá cẩm thạch trắng, hơn nữa bên trong sáng như ban ngày.
Không phải dạ minh châu, cũng không phải nến, mà là vô số tấm gương, phản xạ ánh nắng từ bên ngoài vào, cho nên đại sảnh này không những sáng rõ, mà còn phi thường trong suốt long lanh.
Trầm Lãng quan sát thật lâu, đưa ra một phán đoán, đây không phải là một di tích thượng cổ.
Hắn từng gặp qua một vài di tích thượng cổ, nhỏ nhất chính là cái của Sa Man tộc kia, rộng khoảng mấy chục kilômét vuông. Di tích thượng cổ mà Phù Đồ Sơn phát hiện ở hải vực phía nam thì cực kỳ khổng lồ, cụ thể lớn nhỏ Trầm Lãng cũng không biết, nhưng chiều ngang dọc có khả năng vượt qua ngàn dặm, hoàn toàn chính là một thành phố dưới lòng đất chìm trong biển.
Mà nơi này trước mắt thật sự là quá nhỏ, hẳn chỉ là một cứ điểm của thế giới thượng cổ mà thôi.
"Phía sau cánh cửa này chính là mật thất thượng cổ, trước khi chết, các võ sĩ Chúc thị gia tộc đã đem tất cả mọi thứ khóa vào bên trong mật thất." Hela nói: "Chính là cánh cửa này đây, chúng ta dùng hết mọi biện pháp đều không thể mở ra, thậm chí không hề hư hại chút nào."
Không chỉ có những vũ khí bí mật kia, mà cả đại sát khí nghịch thiên mà học sĩ Chúc thị đã nhắc tới cũng ở bên trong mật thất này.
Trầm Lãng đi tới trước cánh cửa này, tỉ mỉ quan sát, nó nhìn qua phảng phất như một cánh cửa đá thông thường, hơn nữa trơn nhẵn như ngọc.
Nhưng mà Hela đã dùng mấy trăm ký lô TNT, dùng hết hơn một trăm ký lô thuốc nổ nhiệt nhôm mà vẫn hoàn toàn không làm gì được nó.
Trầm Lãng dùng mắt X-quang tiến hành quét hình, kết quả không thu hoạch được gì, điều này cũng bình thường, bởi vì trước đây ở chỗ lối vào di tích thượng cổ tại hải vực phía nam, loại đá tảng hắc ám kia mắt X-quang của Trầm Lãng cũng không thể quét hình được.
Không chỉ như vậy, trên cánh cửa này không có bất kỳ nút bấm cơ quan nào, cũng không hiện ra bất kỳ màn sáng chữ viết nào.
Muốn mở ra, nhưng ngay cả một chút manh mối cũng không có.
Manh mối duy nhất chính là pho tượng đang quỳ gối trước cửa này.
Đây cũng là một pho tượng võ sĩ thượng cổ, hắn quỳ ngồi trên đất không hề nhúc nhích, biểu tình sâu sắc lại mang theo nỗi thống khổ nhàn nhạt.
Trầm Lãng dùng X-quang quét hình thân thể hắn, giống như những pho tượng bên ngoài, hắn chính là một hoá thạch thân thể người, bên trong có xương cốt, có ngũ tạng lục phủ đã hoá đá.
Sau đó, Trầm Lãng nghĩ hết mọi biện pháp, đều không thể mở được cửa mật thất.
Dùng tia X chiếu xạ, dùng năng lượng ác mộng thạch để kích thích, cánh cửa mật thất này đều không có bất kỳ phản ứng nào.
Dùng thủ đoạn bạo lực không cách nào phá cửa, dùng thủ đoạn trí tuệ thì lại không có nửa điểm manh mối.
Trước đây lối vào di tích thượng cổ trên Hắc Thạch đảo, là dùng định lý bốn màu ghép lại thành bản đồ tinh cầu hoàn chỉnh nhất thì sẽ mở ra.
Mà ở di tích thượng cổ của Sa Man tộc, thì lại liên quan tới việc sắp xếp số nguyên tố.
Những đề bài này tuy khó đến mức khiến người ta tuyệt vọng phát điên, nhưng ít nhất cũng còn có một đề bài để ngươi giải đáp, còn cánh cửa trước mắt này lại không có một chút phản ứng nào.
Điều này càng chứng tỏ đây không phải là một di tích thượng cổ, mà chắc là một cứ điểm thượng cổ. Cho nên mật mã mở cánh cửa này sẽ tương đối đơn giản hơn một chút, sẽ không phải là loại nan đề nghìn năm kia, nhưng cũng tràn ngập tính ngẫu nhiên.
"Mang tới!" Trầm Lãng nói.
Hela đặt một vật đặc thù lên đất, Trầm Lãng vặn công tắc, thiết bị này tức thì phóng ra ánh sáng màu lam đặc thù.
Đây coi như là đèn tia tử ngoại của thế giới này, không phải dùng điện, mà là dùng ác mộng thạch. Từng thấy ở hai nơi, thứ nhất là căn phòng của tiểu công chúa Cơ Ninh, thứ hai là trong gian phòng của tiểu bảo bối Yêu Yêu tại cung điện nữ vương ở thế giới phương Tây.
Công chúa Cơ Tuyền và nữ vương Medusa đều không hẹn mà cùng dùng loại vật này để tạo ra căn phòng vô khuẩn.
Cánh cửa trước mắt này vô cùng sạch sẽ, nhìn bằng mắt thường thì phảng phất như không hề lưu lại dấu vết gì. Thế nhưng học sĩ Chúc thị cũng đã nói, gia chủ và thiếu chủ có thể mở ra, như vậy bọn họ khẳng định đã từng để lại vết tích trên cánh cửa này. Nếu như là vết máu, vậy thì cho dù lau chùi sạch sẽ đến mấy, cũng có thể dùng tia tử ngoại chiếu xạ làm hiện ra.
Bất quá, đại sảnh này sáng quá.
"Có thể tắt nguồn sáng của đại sảnh được không?" Trầm Lãng hỏi.
"Có thể." Hela đáp, sau đó nàng đi tới phòng bên cạnh, vặn mười mấy cơ quan, tức thì đóng tất cả những tấm gương dẫn sáng vào, toàn bộ đại sảnh chìm vào bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón.
Như vậy, ánh sáng tia tử ngoại liền chiếu rọi rõ ràng, trên cánh cửa mật thất này quả nhiên có vết tích, vết máu, thế nhưng vô cùng nhạt, hơn nữa rất lộn xộn, hoàn toàn nhìn không ra được hình vẽ cụ thể là gì.
Bây giờ Trầm Lãng có thể kết luận, muốn mở cánh cửa mật thất này, nhất định phải vẽ một đồ án gì đó hoặc viết một chữ gì đó lên trên.
"Mở lại nguồn sáng." Trầm Lãng nói.
Một lát sau, toàn bộ đại sảnh lại một lần nữa sáng như ban ngày.
Trầm Lãng đi tới trước mặt pho tượng nhân loại thượng cổ trước cửa, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt hắn. Đáng tiếc lúc này mắt hắn nhắm chặt, nếu không sẽ hé lộ nhiều chi tiết hơn.
Tư thế này của hắn là đang ngồi thiền sao? Không phải.
Nhìn khẩu hình của hắn, phảng phất như đang thì thầm điều gì.
Trong nháy mắt trước khi biến thành hoá thạch, hắn vẫn còn đang mặc niệm văn tự, nhưng trong miệng hắn lúc đó đang niệm chữ gì vậy?
Trầm Lãng ghi lại khuôn mặt hắn rồi đưa vào trí não để phân tích, rất nhanh trí não đã cho ra vài đáp án.
Chữ mà nhân loại thượng cổ này niệm trước khi chết có thể là: Hữu (有), Thị (是), Tái (再), Tòng (从)...
Chữ "Hữu" (有) có xác suất cao nhất, khoảng chừng sáu mươi phần trăm.
Nếu như là chữ "Hữu", thì chữ đó không phải là mấu chốt, chữ phía sau mới là mấu chốt, chỉ tiếc là hắn đã chết, không đọc được chữ phía sau.
Chữ phía sau chữ "Hữu" là gì? Hối hận?
Nếu người này mặc niệm chính là lời trong Dịch Kinh, như vậy xác suất là chữ "Hối" (悔) sẽ siêu cao.
Hơn nữa khuôn mặt của nhân loại thượng cổ này có vẻ hơi thống khổ, phảng phất đang giãy dụa trong thống khổ, cuối cùng không đưa ra được quyết định gì, sau đó đại hủy diệt ập đến, bọn họ biến thành tảng đá.
Đương nhiên, đây chỉ là ảo tưởng của Trầm Lãng dựa trên cảnh tượng trước mắt.
Trầm Lãng khẽ cắt ngón tay mình, sau đó viết một chữ "Hối" (悔) lên cửa.
Kết quả cánh cửa mật thất vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, căn bản không mở ra, lẽ nào hắn đoán sai?
Trầm Lãng lại quan sát pho tượng này lần nữa, phát hiện chỗ cổ tay hắn có vết rách, nhìn lại chỗ ngón tay hắn, cũng có vết tích bị cắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận