Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử)
Chương 1168: Rời xa!
Chương 1168: Rời xa!
Lần đại niết diệt thứ ba kết thúc, thế giới đã được cứu vớt.
Thế nhưng tấm chắn năng lượng tinh thể của địa ngục niết bàn, cùng với tấm chắn phản xạ vẫn chưa được thu hồi.
Bởi vì hành tinh Xá Đạo Giả phát nổ, vô số mảnh vỡ bay ra ngoài không gian. Đương nhiên, đại bộ phận sẽ biến thành các tiểu hành tinh trôi dạt trong tinh hệ này, xác suất va chạm vào tinh cầu của Đại Càn Đế Quốc cũng không lớn lắm, dù sao khoảng cách cũng vượt quá 60 triệu km, hơn nữa tinh cầu Đại Càn Đế Quốc vẫn đang không ngừng quay quanh, chẳng mấy chốc sẽ rời xa khu vực này.
Thế nhưng, là hành tinh gần nhất, nó vẫn có khả năng tạo ra lực hấp dẫn đối với những mảnh vỡ này. Cho nên hai tấm chắn này có thể ngăn cản hiệu quả các mảnh vỡ của hành tinh Xá Đạo Giả va chạm.
Đương nhiên, sau khi hành tinh Xá Đạo Giả bị hủy diệt, Trầm Nhất Long vẫn bình yên vô sự, hơn nữa còn đang giám sát chặt chẽ các mảnh vỡ từ vụ nổ. Một khi phát hiện có khả năng va chạm vào tinh cầu Đại Càn Đế Quốc, nó sẽ lập tức thay đổi quỹ đạo di chuyển của mảnh vỡ. Không chỉ có nó, Cơ Long Nhi và Khương Tân Long cũng đều bay lên trời, tiến vào không gian để tiêu diệt những mảnh vỡ hành tinh có khả năng va chạm tới.
Cho nên, thế giới này trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ không còn bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
Nhưng sau đó, cả thế giới đều cùng nhau hô vang, như sơn hô hải khiếu.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Lần này không phải là mấy triệu, mấy chục triệu người hô vang, mà là vài trăm triệu, hơn một tỷ người.
Giờ khắc này, Trầm Lãng đã trở thành thần linh chân chính.
Trầm Lãng trước tiên hướng về phía Bắc Cực, bái lạy.
Sau đó lại hướng về phía di tích Đại Kiếp Tự thượng cổ, bái lạy.
"Chư vị Tiên Hiền, sứ mệnh của chúng ta, đã chính thức kết thúc."
. .. . .
Thành Nộ Triều, bên trong trang viên Thiên Đường.
Hoàng đế Đại Càn Đế Quốc Trầm Dã, Nữ hoàng Tây Luân Đế Quốc Helen, các trọng thần của Đại Càn Đế Quốc, các trọng thần của Tây Luân Đế Quốc, đại biểu của tân nhân loại thượng cổ, Nữ vương Amazon, Nữ hoàng Thất Lạc Đế Quốc và những người khác, tất cả đều đang ở trong thư phòng của Trầm Lãng.
"Chư vị, chúng ta đã thành công vượt qua lần đại niết diệt thứ ba, chúng ta cuối cùng đã hoàn thành sứ mệnh mà nền văn minh viễn cổ và nền văn minh thượng cổ đã giao phó, ta vì chư vị mà kiêu ngạo." Ánh mắt Trầm Lãng chậm rãi nhìn lướt qua mọi người.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Nhưng mà đối với chư vị mà nói, thử thách thật sự bây giờ mới bắt đầu." Trầm Lãng cười nói: "Mấy chục năm qua, cả thế giới đều phấn đấu vì một mục tiêu chung, đó chính là cứu vớt thế giới này. Nhưng thế giới này có mâu thuẫn không? Theo ta thấy là vẫn có, mâu thuẫn giữa tân nhân loại thượng cổ và nhân loại bình thường, mâu thuẫn giữa Thất Lạc Đế Quốc và nhân loại, mâu thuẫn giữa Đông Phương Đế Quốc và Thất Lạc Đế Quốc. Nhưng trước đây, vì để vượt qua đại niết diệt, tất cả mâu thuẫn đều phải được khắc phục trước, bị áp chế triệt để. Bây giờ đại niết diệt đã kết thúc, tất cả mọi người trên thế giới sẽ tạm thời mất đi mục tiêu, mất đi lực ngưng tụ, và nảy sinh cảm giác trống rỗng to lớn."
"Loài sinh vật như nhân loại rất kỳ quái, không thể nhàn rỗi, hễ nhàn rỗi là lại muốn gây chuyện."
Lời này của Trầm Lãng không sai chút nào, trước đây cứu vớt thế giới là chủ đề duy nhất, bây giờ đại niết diệt đã kết thúc, vậy thì phát triển và đấu tranh liền trở thành chủ đề.
"Ta có hai suy nghĩ." Trầm Lãng nói: "Suy nghĩ thứ nhất, mấy chục năm qua, chúng ta đã dồn tất cả lực lượng để ứng phó với nguy cơ đại niết diệt, gần như tám mươi phần trăm quốc lực đều là vì khoảnh khắc vừa rồi đó, đều là vì cứu vớt thế giới, cho nên xem như đã bạc đãi thiên hạ vạn dân. Vì vậy tiếp theo, cần phải phát triển kinh tế, phát triển dân sinh, làm cho dân chúng thiên hạ có cuộc sống tốt đẹp hơn."
"Suy nghĩ thứ hai, lần đại niết diệt này tuy đã vượt qua thành công. Nhưng... đây chỉ là một cuộc diễn tập cho sự hủy diệt của mặt trời mà thôi, hơn nữa còn là lần diễn tập cuối cùng, lần đại niết diệt tiếp theo kéo đến, sẽ không thể chống đỡ được nữa."
Tiếp theo, mặt trời sẽ chính thức đi vào giai đoạn tử vong, đến lúc đó nó sẽ phình to gấp trăm lần, trực tiếp nuốt chửng tinh cầu Đại Càn Đế Quốc. Tiếp theo nữa, mặt trời sẽ thực sự phát nổ.
"Đương nhiên, lần đại niết diệt thật sự tiếp theo còn rất xa, phải hơn một vạn năm nữa." Trầm Lãng nói: "Tất cả chúng ta đang ngồi đây đều không thể nhìn thấy được, thậm chí 100 thế hệ sau của chúng ta cũng không nhìn thấy."
"Thế nhưng ta hy vọng lần đại niết diệt tiếp theo sẽ không còn là một nguy cơ nữa." Trầm Lãng chậm rãi nói: "Đến lúc đó, ta hy vọng được nhìn thấy cảnh tượng này: tinh cầu này chỉ đơn thuần là Mẫu Tinh của các ngươi, một nơi chứa đầy tình cảm vô hạn. Thế nhưng vô số năm trước khi đại niết diệt thật sự xảy ra, các ngươi đã chinh phục và định cư ở vô số tinh hệ khác. Đến thời điểm đại niết diệt thực sự bùng nổ, vô số người có thể từ những tinh không xa xôi vô tận, xem truyền hình trực tiếp cảnh tượng nó bị hủy diệt. Sau đó chỉ cảm thán một tiếng, đây đã từng là Mẫu Tinh của chúng ta, đây đã từng là mặt trời đầu tiên của chúng ta."
"Bất kỳ vật gì cũng đều có lúc chết đi, mặt trời cũng không ngoại lệ, chỉ có Tử Thần là vĩnh sinh."
"Khi mặt trời này sống thọ và chết tại nhà, ta hy vọng vô số người thuộc nền văn minh của chúng ta sẽ chỉ có nỗi ưu thương, chứ không phải sự hoảng sợ không thể chịu đựng nổi. Chỉ mong lần đại niết diệt kế tiếp, không còn là nguy cơ diệt thế, mà là một lần chúng ta cùng mặt trời tạm biệt một cách bình thường."
"Muốn hoàn thành mục tiêu này, điều quan trọng nhất chính là 'chung cực long chi cảm ngộ'. Khía cạnh này bao gồm cả 'không gian khiêu dược' và 'lượng tử vướng víu'. Chúng đều vô cùng, vô cùng thâm ảo, nền văn minh của chúng ta còn cách mục tiêu này cực kỳ xa."
"Bản thân ta, Trầm Lãng, linh hồn này của ta đã hoàn thành 'chung cực long chi cảm ngộ'. Nhưng điều đó không có nghĩa là nền văn minh này đã hoàn thành nó. Ta chỉ có thể cố gắng hết sức để biến chúng thành văn tự và đồ án, biến thành tri thức để truyền thụ cho các ngươi. Điểm này ta đã hoàn thành, dùng hai mươi năm thời gian để biến những kiến thức này thành văn tự, hơn nữa còn có hơn mười ba phiên bản văn tự khác nhau. Hiện nay, những sách vở liên quan đã chất đầy mấy chục tòa thư viện."
"Đương nhiên, thế giới này còn cách ngày đó vô cùng, vô cùng xa xôi. Bởi vì thứ ta trao cho chỉ vẻn vẹn là tri thức lý thuyết, còn cần phải biến thành thực tiễn."
"Văn minh không phải là chuyện một sớm một chiều, cần vài thập kỷ, mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm phát triển."
"'Không gian khiêu dược', 'lượng tử vướng víu', v.v..., ta hy vọng mấy trăm năm sau, nền văn minh của thế giới này có thể công phá được chúng. Chỉ có như vậy, mới có thể thực sự chinh phục các tinh hệ khác, đem ngọn lửa văn minh của chúng ta gieo rắc lên ngàn vạn tinh cầu."
"Tất cả những điều này, đều là chuyện của các ngươi, chuyện của con cháu đời sau của các ngươi."
"Ít nhất từ hôm nay trở đi, từ giờ khắc này trở đi, nhiệm vụ của ta đã hoàn toàn kết thúc. Tiếp theo, tất cả mọi chuyện trên thế giới này, ta sẽ không quản nữa, bất kỳ chuyện gì cũng không quản, cho dù Tây Luân Đế Quốc và Đại Càn Đế Quốc bùng nổ thế chiến, ta cũng sẽ không quản."
"Văn minh cũng giống như một đứa trẻ, cha mẹ có thể bảo bọc cho nó lớn lên, nhưng con đường sau khi trưởng thành thì phải hoàn toàn dựa vào chính mình để đi. Đứa trẻ dưới sự che chở của cha mẹ, không thể nào thực sự trở nên mạnh mẽ được."
"Trầm Dã..." Hoàng đế Đại Càn Đế Quốc Trầm Dã bước ra khỏi hàng, quỳ xuống nói: "Vâng, phụ hoàng."
"Trầm Liên..."
"Vâng, Hoàng gia gia."
Trầm Liên là con trai của Trầm Dã, Thái tử Đại Càn Đế Quốc, đã 60 mấy tuổi.
Đương nhiên vì một số nguyên nhân đặc thù, tuổi thọ ở thế giới này dài gấp đôi so với Trái Đất, cho nên 60 mấy tuổi vẫn được xem là đang độ tráng niên.
"Loki..." Con nuôi của Nữ hoàng Helen, con trai của Trầm Lãng và Dibosa, Thái tử Tây Luân Đế Quốc. Loki bây giờ đã là một mỹ nam tử anh tuấn phi phàm.
Mặc dù tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, nhưng trông qua thì phảng phất như không quá ba mươi tuổi.
"Tất cả chuyện tiếp theo, giao cho các ngươi." Trầm Lãng nói.
"Vâng, phụ hoàng."
"Vâng, Hoàng gia gia!"
. ....
Trầm Lãng mở tiệc chiêu đãi mấy vị lão huynh đệ.
Căng Quân, Kim Mộc Thông, Đại Ngốc, Khổ Đầu Hoan, Ninh Chính, Ngô Vương, cựu thái tử nước Cơ và những người khác.
Trong nhóm người này, người trẻ nhất là Kim Mộc Thông cũng đã 120 mấy tuổi, người lớn tuổi nhất là cựu thái tử nước Cơ, đã gần đất xa trời.
Bọn họ đều đã sớm về hưu, ở nhà an hưởng tuổi già.
Mấy chục năm qua, hễ có thời gian rảnh là họ lại tụ tập cùng nhau, hoặc là chơi mạt chược, hoặc là uống trà tán gẫu.
Còn bây giờ, sau khi Trầm Lãng cùng bọn họ ăn cơm xong, vẫn là chơi mạt chược.
Tổng cộng có tám người, thay phiên nhau chơi.
Ngươi hỏi tại sao tổng cộng có tám người mà không chia làm hai bàn chơi ư?
Cái này thì có gì vui? Với trí thông minh của Đại Ngốc thân vương, làm sao chơi nổi trò mạt chược phức tạp như vậy chứ.
"Ăn!"
"Gánh!"
"Phanh!"
"Hồ..."
"Trả tiền, trả tiền, trả tiền..."
Đây cũng là ván mạt chược cuối cùng Trầm Lãng chơi cùng bọn họ.
. . ....
Mấy ngày sau, Trầm Lãng cùng Yêu Yêu đi tới trước một tòa lăng viên.
Dung mạo người trong thiên hạ đều đã thay đổi, chỉ riêng Yêu Yêu là không có biến hóa quá lớn, vẫn mang dáng vẻ thiếu nữ.
Nàng kế thừa hầu như toàn bộ y bát của Trầm Lãng, liên quan đến tinh thần và tri thức.
Trong nghĩa trang này chôn cất rất nhiều cố nhân.
Ninh Nguyên Hiến, Biện phi, Chủng phi, Tô phi, Kim Trác, Tô Bội Bội, Trầm Vạn, Trầm mẫu, Trương Xung, Tô Nan, Sở Vương, vân vân.
Còn có một tấm bia mộ, trên đó viết Lý Nhị Cẩu và thê tử Lý thị.
Lý Nhị Cẩu chính là Kiếm Vương Lý Thiên Thu ngày xưa, trước khi chết hắn nắm lấy tay Trầm Lãng, dặn đi dặn lại, nhất định phải khắc tên thật của hắn lên bia mộ, nếu không thì không còn mặt mũi nào đi gặp phụ mẫu.
Thời gian đã trôi qua tám mươi mấy năm, những người đó cũng đều đã sống thọ và chết tại nhà.
Trầm Lãng lần lượt đốt vàng mã, lần lượt cáo biệt.
"Tạm biệt, nhạc phụ, nhạc mẫu."
"Tạm biệt, dưỡng phụ, dưỡng mẫu."
"Tạm biệt, đệ đệ của ta."
"Tạm biệt, ờ... vị nhạc phụ khác."
"Tạm biệt, Xung công!"
"Tạm biệt, Tuyết Ẩn cô cô."
"Tạm biệt, Đường Ân đại học sĩ."
"Tạm biệt, Kính Tử Kỳ Thánh, ta sẽ mang kỳ phổ của ngươi đi ngược chết đám cao thủ cờ vây kia."
Từ rất lâu trước đây, Kính Tử không còn cần phải làm thế thân nữa, sau đó hắn trở thành thiên hạ đệ nhất Kỳ Thánh.
Khoảng một năm trước, hắn đã tạ thế.
Bởi vì, hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng đại niết diệt. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, hắn nói đời này của hắn đã quá đặc sắc rồi, mà đại niết diệt được định sẵn sẽ trở thành cảnh tượng rung động nhất, sẽ khiến cả đời này của hắn trở nên lu mờ vô vị, cho nên hắn lựa chọn qua đời một năm trước đại niết diệt.
. . .. . .. . .
Trên Mặt Trăng.
Trầm Lãng và Yêu Yêu ở nơi này ngắm nhìn tinh cầu Đại Càn Đế Quốc.
Chỉ có ở nơi này, mới có thể nhìn thấy trọn vẹn vẻ đẹp của thế giới này.
"Bảo bối, ta sẽ không chính thức cáo biệt với thế giới này, ta chỉ chính thức cáo biệt với một mình ngươi thôi." Trầm Lãng nói: "Tiếp theo, thế giới này ba ba giao lại cho ngươi, ngươi hãy làm một đôi mắt dõi theo thế giới này. Trừ khi vạn bất đắc dĩ, đừng nên can thiệp."
"Nhân loại tràn đầy thiên phú tìm đường chết, không cẩn thận là sẽ tự hủy hoại. Cho nên khi nào ngươi cảm thấy sắp hoàn toàn sụp đổ, cả nền văn minh lại có xu hướng đi đến hủy diệt, thì ngươi hãy ra tay ngăn cản một chút. Nhưng ngoài việc đó ra, cho dù Đại Càn Đế Quốc và Tây Luân Đế Quốc có đánh nhau đến cẩu huyết lâm đầu, dù cho Loki và Trầm Liên có triệt để khai chiến, ngươi cũng không cần quản."
Trầm Dã anh minh thần võ, đã đảm nhiệm hoàng đế Đại Càn Đế Quốc quá lâu, Loki là đệ đệ, đương nhiên không dám lỗ mãng.
Nhưng một khi Trầm Dã qua đời, Trầm Liên kế vị, thì Loki chưa chắc đã cam lòng an phận.
Đương nhiên, Loki cũng không nhỏ hơn Trầm Dã bao nhiêu tuổi, bọn họ là cùng một thế hệ. Thế nhưng con trai của Loki, cũng là cháu trai của Trầm Lãng, lại là một kẻ dã tâm bừng bừng.
Cho nên tương lai thế giới sẽ biến hóa thế nào, không ai nói trước được.
Nhưng Trầm Lãng đã không thể quản nhiều như vậy nữa, nếu cứ muốn can thiệp vào, thì đời đời kiếp kiếp đều không thể buông tay, cũng không thể tự do.
Cho nên, chỉ cần đừng gây ra tận thế, thì cứ để mặc bọn họ giày vò nhau.
Trải qua giày vò, văn minh mới có thể tiến về phía trước.
Trầm Lãng xoa đầu Yêu Yêu, ôn nhu nói: "Từ nhỏ đến lớn, có những lời ba ba đều không dám nói ra. Bởi vì làm cha mẹ không thể quá thiên vị, nhưng bây giờ thì có thể nói được rồi. Mặc dù những đứa con khác của ta đều là đệ đệ muội muội của ngươi, thế nhưng bọn chúng bây giờ tuổi đều đã lớn hơn con, không những có con trai, mà cháu trai cũng đã có cả rồi, chỉ riêng con vẫn mang dáng vẻ bé gái. Từ nhỏ đến lớn, con vẫn luôn là bảo bối ba ba yêu thương nhất, người ba ba không nỡ rời xa nhất cũng là con."
Yêu Yêu nhẹ nhàng nép vào lòng Trầm Lãng.
Mấy chục năm trôi qua, Yêu Yêu không những dung mạo vẫn giữ dáng vẻ bé gái, mà ánh mắt cũng không có nhiều thay đổi, vẫn hồn nhiên hoàn mỹ. Tinh thần và linh hồn của nàng vẫn thuần khiết không tỳ vết như vậy.
Mấy chục năm qua, nàng đã viết vô số sách vở, vẽ vô số bức tranh, nhưng trung bình mỗi năm nói chưa đến một câu.
Con người sở dĩ trưởng thành là bởi vì trải qua quá nhiều chuyện, dục vọng cũng quá nhiều.
Còn Yêu Yêu thì mãi mãi vô dục vô cầu.
Đương nhiên, nàng cũng không hẳn là vô dục vô cầu, lý tưởng duy nhất của nàng chính là một thế giới tốt đẹp.
Cho nên có Yêu Yêu ở đây, thế giới này dù có tan vỡ đến đâu, cũng sẽ không đi đến con đường hủy diệt hoàn toàn.
Nhưng sau đó, Trầm Lãng và Yêu Yêu không nói gì nữa, mà chỉ lẳng lặng ngắm nhìn thế giới xinh đẹp cách đó năm trăm ngàn km.
. . .. . .. . ....
Các thê tử của Trầm Lãng đều đã lớn tuổi, nhưng vẫn còn khỏe mạnh, thậm chí vẫn xinh đẹp tuyệt sắc, phong vận vô hạn, bởi vì các nàng là phi tử của Trầm Lãng.
Nhất là Chủng Sư Sư, mỗi ngày vẫn muốn trang điểm nửa tiếng đồng hồ, nhưng khi ngươi nhìn mặt nàng, lại phát hiện dường như chẳng trang điểm gì cả.
Từ Thiên Thiên đã không còn sức lực để cãi nhau với nàng nữa.
Vì vậy, thỉnh thoảng nàng lại cãi nhau với con của mình.
Hôm nay Trầm Lãng ở trong phòng của Băng Nhi, ngày mai mới đến lượt Chủng Sư Sư.
Nhưng nàng đã sớm sốt ruột đi vào phòng Băng Nhi, lớn tiếng hỏi: "Phu quân đâu? Vẫn chưa dậy sao? Hắn đã hứa với ta, hôm nay phải đi biển cùng ta."
Băng Nhi nói: "Gấp cái gì, la lối cái gì? Mỗi ngày ra biển không chán sao?"
Nhưng sau đó, nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, phu quân bình thường đâu có ham ngủ như vậy, mỗi ngày chưa đến bảy giờ đã chuẩn bị dậy rồi, bây giờ đã bảy giờ mười lăm phút mà vẫn chưa dậy.
Vì vậy Băng Nhi cẩn thận từng li từng tí tiến lên, nhìn phu quân nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, tức thì cả người lạnh buốt, nhất thời không thể thở nổi, tim nàng gần như ngừng đập.
Phu quân... Phu quân đây là muốn chính thức rời xa chúng ta sao?
Sau đó, Băng Nhi gần như theo bản năng muốn mở ngăn kéo, trong đó có cất giấu kali xyanua (potassium cyanide).
Nàng hầu hạ Trầm Lãng thời gian dài nhất, cũng hiểu rõ tâm tư của hắn nhất, nàng biết phu quân không lúc nào không nghĩ đến chuyện đi tìm Mộc Lan tỷ tỷ.
Nàng không nói ra, cũng sẽ không níu giữ, bởi vì nàng không muốn phu quân phải có tiếc nuối.
Nhưng... Chỉ cần phu quân rời đi, nàng sẽ lập tức uống kali xyanua (potassium cyanide), rời khỏi thế giới này mà không chút đau đớn nào, dù sao các con của nàng đã sớm trưởng thành, thậm chí cháu trai cháu gái cũng đã lớn cả rồi.
Từ trước đến nay, Trầm Lãng chính là cả thế giới của Băng Nhi.
Băng Nhi nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng mọi tư tưởng.
Nếu phu quân đi, nàng cũng sẽ đi theo. Cả đời này nàng đã rất hạnh phúc, không có một chút tiếc nuối nào.
Sau khi quyết định xong, Băng Nhi mở mắt ra, đưa tay dò hơi thở của Trầm Lãng.
Nhìn thấy động tác của nàng, Chủng Sư Sư kinh ngạc đến ngây người, nói: "Băng ngốc, ngươi điên rồi sao? Phu quân của chúng ta là thần, cho dù tất cả chúng ta đều chết hết, cho dù người trên thế giới này chết sạch, phu quân cũng vẫn còn sống."
Băng Nhi không phản bác, trong lòng cười thầm: Ngươi chẳng hiểu gì cả, các ngươi chẳng hiểu gì cả. Trên thế giới này, chỉ có ta và tiểu thư mới hiểu cô gia.
Sau đó, Băng Nhi đặt tay dưới mũi Trầm Lãng.
Quả nhiên... không có hơi thở.
Tim Băng Nhi thắt lại, bình tĩnh thầm nói: "Ngày này cuối cùng cũng đến rồi, phu quân chờ ta một chút, ta đến ngay đây."
Thế nhưng giây tiếp theo.
Trầm Lãng đột nhiên mở mắt, cười ha ha.
Băng Nhi run lên, sau đó nhào vào lòng Trầm Lãng nói: "Cô gia, người xấu quá, dọa chết ta rồi, dọa chết ta rồi..."
Chủng Sư Sư bĩu môi, nói giọng hờn dỗi: "Phu quân, ngươi đã hứa cùng ta ra biển ngắm mặt trời mọc, bây giờ qua giờ đó lâu rồi."
Trầm Lãng cười nói: "Xem mặt trời lặn cũng như nhau cả thôi."
. .. . .. . ....
Lần đại niết diệt thứ ba kết thúc, thế giới đã được cứu vớt.
Thế nhưng tấm chắn năng lượng tinh thể của địa ngục niết bàn, cùng với tấm chắn phản xạ vẫn chưa được thu hồi.
Bởi vì hành tinh Xá Đạo Giả phát nổ, vô số mảnh vỡ bay ra ngoài không gian. Đương nhiên, đại bộ phận sẽ biến thành các tiểu hành tinh trôi dạt trong tinh hệ này, xác suất va chạm vào tinh cầu của Đại Càn Đế Quốc cũng không lớn lắm, dù sao khoảng cách cũng vượt quá 60 triệu km, hơn nữa tinh cầu Đại Càn Đế Quốc vẫn đang không ngừng quay quanh, chẳng mấy chốc sẽ rời xa khu vực này.
Thế nhưng, là hành tinh gần nhất, nó vẫn có khả năng tạo ra lực hấp dẫn đối với những mảnh vỡ này. Cho nên hai tấm chắn này có thể ngăn cản hiệu quả các mảnh vỡ của hành tinh Xá Đạo Giả va chạm.
Đương nhiên, sau khi hành tinh Xá Đạo Giả bị hủy diệt, Trầm Nhất Long vẫn bình yên vô sự, hơn nữa còn đang giám sát chặt chẽ các mảnh vỡ từ vụ nổ. Một khi phát hiện có khả năng va chạm vào tinh cầu Đại Càn Đế Quốc, nó sẽ lập tức thay đổi quỹ đạo di chuyển của mảnh vỡ. Không chỉ có nó, Cơ Long Nhi và Khương Tân Long cũng đều bay lên trời, tiến vào không gian để tiêu diệt những mảnh vỡ hành tinh có khả năng va chạm tới.
Cho nên, thế giới này trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ không còn bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
Nhưng sau đó, cả thế giới đều cùng nhau hô vang, như sơn hô hải khiếu.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Lần này không phải là mấy triệu, mấy chục triệu người hô vang, mà là vài trăm triệu, hơn một tỷ người.
Giờ khắc này, Trầm Lãng đã trở thành thần linh chân chính.
Trầm Lãng trước tiên hướng về phía Bắc Cực, bái lạy.
Sau đó lại hướng về phía di tích Đại Kiếp Tự thượng cổ, bái lạy.
"Chư vị Tiên Hiền, sứ mệnh của chúng ta, đã chính thức kết thúc."
. .. . .
Thành Nộ Triều, bên trong trang viên Thiên Đường.
Hoàng đế Đại Càn Đế Quốc Trầm Dã, Nữ hoàng Tây Luân Đế Quốc Helen, các trọng thần của Đại Càn Đế Quốc, các trọng thần của Tây Luân Đế Quốc, đại biểu của tân nhân loại thượng cổ, Nữ vương Amazon, Nữ hoàng Thất Lạc Đế Quốc và những người khác, tất cả đều đang ở trong thư phòng của Trầm Lãng.
"Chư vị, chúng ta đã thành công vượt qua lần đại niết diệt thứ ba, chúng ta cuối cùng đã hoàn thành sứ mệnh mà nền văn minh viễn cổ và nền văn minh thượng cổ đã giao phó, ta vì chư vị mà kiêu ngạo." Ánh mắt Trầm Lãng chậm rãi nhìn lướt qua mọi người.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Nhưng mà đối với chư vị mà nói, thử thách thật sự bây giờ mới bắt đầu." Trầm Lãng cười nói: "Mấy chục năm qua, cả thế giới đều phấn đấu vì một mục tiêu chung, đó chính là cứu vớt thế giới này. Nhưng thế giới này có mâu thuẫn không? Theo ta thấy là vẫn có, mâu thuẫn giữa tân nhân loại thượng cổ và nhân loại bình thường, mâu thuẫn giữa Thất Lạc Đế Quốc và nhân loại, mâu thuẫn giữa Đông Phương Đế Quốc và Thất Lạc Đế Quốc. Nhưng trước đây, vì để vượt qua đại niết diệt, tất cả mâu thuẫn đều phải được khắc phục trước, bị áp chế triệt để. Bây giờ đại niết diệt đã kết thúc, tất cả mọi người trên thế giới sẽ tạm thời mất đi mục tiêu, mất đi lực ngưng tụ, và nảy sinh cảm giác trống rỗng to lớn."
"Loài sinh vật như nhân loại rất kỳ quái, không thể nhàn rỗi, hễ nhàn rỗi là lại muốn gây chuyện."
Lời này của Trầm Lãng không sai chút nào, trước đây cứu vớt thế giới là chủ đề duy nhất, bây giờ đại niết diệt đã kết thúc, vậy thì phát triển và đấu tranh liền trở thành chủ đề.
"Ta có hai suy nghĩ." Trầm Lãng nói: "Suy nghĩ thứ nhất, mấy chục năm qua, chúng ta đã dồn tất cả lực lượng để ứng phó với nguy cơ đại niết diệt, gần như tám mươi phần trăm quốc lực đều là vì khoảnh khắc vừa rồi đó, đều là vì cứu vớt thế giới, cho nên xem như đã bạc đãi thiên hạ vạn dân. Vì vậy tiếp theo, cần phải phát triển kinh tế, phát triển dân sinh, làm cho dân chúng thiên hạ có cuộc sống tốt đẹp hơn."
"Suy nghĩ thứ hai, lần đại niết diệt này tuy đã vượt qua thành công. Nhưng... đây chỉ là một cuộc diễn tập cho sự hủy diệt của mặt trời mà thôi, hơn nữa còn là lần diễn tập cuối cùng, lần đại niết diệt tiếp theo kéo đến, sẽ không thể chống đỡ được nữa."
Tiếp theo, mặt trời sẽ chính thức đi vào giai đoạn tử vong, đến lúc đó nó sẽ phình to gấp trăm lần, trực tiếp nuốt chửng tinh cầu Đại Càn Đế Quốc. Tiếp theo nữa, mặt trời sẽ thực sự phát nổ.
"Đương nhiên, lần đại niết diệt thật sự tiếp theo còn rất xa, phải hơn một vạn năm nữa." Trầm Lãng nói: "Tất cả chúng ta đang ngồi đây đều không thể nhìn thấy được, thậm chí 100 thế hệ sau của chúng ta cũng không nhìn thấy."
"Thế nhưng ta hy vọng lần đại niết diệt tiếp theo sẽ không còn là một nguy cơ nữa." Trầm Lãng chậm rãi nói: "Đến lúc đó, ta hy vọng được nhìn thấy cảnh tượng này: tinh cầu này chỉ đơn thuần là Mẫu Tinh của các ngươi, một nơi chứa đầy tình cảm vô hạn. Thế nhưng vô số năm trước khi đại niết diệt thật sự xảy ra, các ngươi đã chinh phục và định cư ở vô số tinh hệ khác. Đến thời điểm đại niết diệt thực sự bùng nổ, vô số người có thể từ những tinh không xa xôi vô tận, xem truyền hình trực tiếp cảnh tượng nó bị hủy diệt. Sau đó chỉ cảm thán một tiếng, đây đã từng là Mẫu Tinh của chúng ta, đây đã từng là mặt trời đầu tiên của chúng ta."
"Bất kỳ vật gì cũng đều có lúc chết đi, mặt trời cũng không ngoại lệ, chỉ có Tử Thần là vĩnh sinh."
"Khi mặt trời này sống thọ và chết tại nhà, ta hy vọng vô số người thuộc nền văn minh của chúng ta sẽ chỉ có nỗi ưu thương, chứ không phải sự hoảng sợ không thể chịu đựng nổi. Chỉ mong lần đại niết diệt kế tiếp, không còn là nguy cơ diệt thế, mà là một lần chúng ta cùng mặt trời tạm biệt một cách bình thường."
"Muốn hoàn thành mục tiêu này, điều quan trọng nhất chính là 'chung cực long chi cảm ngộ'. Khía cạnh này bao gồm cả 'không gian khiêu dược' và 'lượng tử vướng víu'. Chúng đều vô cùng, vô cùng thâm ảo, nền văn minh của chúng ta còn cách mục tiêu này cực kỳ xa."
"Bản thân ta, Trầm Lãng, linh hồn này của ta đã hoàn thành 'chung cực long chi cảm ngộ'. Nhưng điều đó không có nghĩa là nền văn minh này đã hoàn thành nó. Ta chỉ có thể cố gắng hết sức để biến chúng thành văn tự và đồ án, biến thành tri thức để truyền thụ cho các ngươi. Điểm này ta đã hoàn thành, dùng hai mươi năm thời gian để biến những kiến thức này thành văn tự, hơn nữa còn có hơn mười ba phiên bản văn tự khác nhau. Hiện nay, những sách vở liên quan đã chất đầy mấy chục tòa thư viện."
"Đương nhiên, thế giới này còn cách ngày đó vô cùng, vô cùng xa xôi. Bởi vì thứ ta trao cho chỉ vẻn vẹn là tri thức lý thuyết, còn cần phải biến thành thực tiễn."
"Văn minh không phải là chuyện một sớm một chiều, cần vài thập kỷ, mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm phát triển."
"'Không gian khiêu dược', 'lượng tử vướng víu', v.v..., ta hy vọng mấy trăm năm sau, nền văn minh của thế giới này có thể công phá được chúng. Chỉ có như vậy, mới có thể thực sự chinh phục các tinh hệ khác, đem ngọn lửa văn minh của chúng ta gieo rắc lên ngàn vạn tinh cầu."
"Tất cả những điều này, đều là chuyện của các ngươi, chuyện của con cháu đời sau của các ngươi."
"Ít nhất từ hôm nay trở đi, từ giờ khắc này trở đi, nhiệm vụ của ta đã hoàn toàn kết thúc. Tiếp theo, tất cả mọi chuyện trên thế giới này, ta sẽ không quản nữa, bất kỳ chuyện gì cũng không quản, cho dù Tây Luân Đế Quốc và Đại Càn Đế Quốc bùng nổ thế chiến, ta cũng sẽ không quản."
"Văn minh cũng giống như một đứa trẻ, cha mẹ có thể bảo bọc cho nó lớn lên, nhưng con đường sau khi trưởng thành thì phải hoàn toàn dựa vào chính mình để đi. Đứa trẻ dưới sự che chở của cha mẹ, không thể nào thực sự trở nên mạnh mẽ được."
"Trầm Dã..." Hoàng đế Đại Càn Đế Quốc Trầm Dã bước ra khỏi hàng, quỳ xuống nói: "Vâng, phụ hoàng."
"Trầm Liên..."
"Vâng, Hoàng gia gia."
Trầm Liên là con trai của Trầm Dã, Thái tử Đại Càn Đế Quốc, đã 60 mấy tuổi.
Đương nhiên vì một số nguyên nhân đặc thù, tuổi thọ ở thế giới này dài gấp đôi so với Trái Đất, cho nên 60 mấy tuổi vẫn được xem là đang độ tráng niên.
"Loki..." Con nuôi của Nữ hoàng Helen, con trai của Trầm Lãng và Dibosa, Thái tử Tây Luân Đế Quốc. Loki bây giờ đã là một mỹ nam tử anh tuấn phi phàm.
Mặc dù tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, nhưng trông qua thì phảng phất như không quá ba mươi tuổi.
"Tất cả chuyện tiếp theo, giao cho các ngươi." Trầm Lãng nói.
"Vâng, phụ hoàng."
"Vâng, Hoàng gia gia!"
. ....
Trầm Lãng mở tiệc chiêu đãi mấy vị lão huynh đệ.
Căng Quân, Kim Mộc Thông, Đại Ngốc, Khổ Đầu Hoan, Ninh Chính, Ngô Vương, cựu thái tử nước Cơ và những người khác.
Trong nhóm người này, người trẻ nhất là Kim Mộc Thông cũng đã 120 mấy tuổi, người lớn tuổi nhất là cựu thái tử nước Cơ, đã gần đất xa trời.
Bọn họ đều đã sớm về hưu, ở nhà an hưởng tuổi già.
Mấy chục năm qua, hễ có thời gian rảnh là họ lại tụ tập cùng nhau, hoặc là chơi mạt chược, hoặc là uống trà tán gẫu.
Còn bây giờ, sau khi Trầm Lãng cùng bọn họ ăn cơm xong, vẫn là chơi mạt chược.
Tổng cộng có tám người, thay phiên nhau chơi.
Ngươi hỏi tại sao tổng cộng có tám người mà không chia làm hai bàn chơi ư?
Cái này thì có gì vui? Với trí thông minh của Đại Ngốc thân vương, làm sao chơi nổi trò mạt chược phức tạp như vậy chứ.
"Ăn!"
"Gánh!"
"Phanh!"
"Hồ..."
"Trả tiền, trả tiền, trả tiền..."
Đây cũng là ván mạt chược cuối cùng Trầm Lãng chơi cùng bọn họ.
. . ....
Mấy ngày sau, Trầm Lãng cùng Yêu Yêu đi tới trước một tòa lăng viên.
Dung mạo người trong thiên hạ đều đã thay đổi, chỉ riêng Yêu Yêu là không có biến hóa quá lớn, vẫn mang dáng vẻ thiếu nữ.
Nàng kế thừa hầu như toàn bộ y bát của Trầm Lãng, liên quan đến tinh thần và tri thức.
Trong nghĩa trang này chôn cất rất nhiều cố nhân.
Ninh Nguyên Hiến, Biện phi, Chủng phi, Tô phi, Kim Trác, Tô Bội Bội, Trầm Vạn, Trầm mẫu, Trương Xung, Tô Nan, Sở Vương, vân vân.
Còn có một tấm bia mộ, trên đó viết Lý Nhị Cẩu và thê tử Lý thị.
Lý Nhị Cẩu chính là Kiếm Vương Lý Thiên Thu ngày xưa, trước khi chết hắn nắm lấy tay Trầm Lãng, dặn đi dặn lại, nhất định phải khắc tên thật của hắn lên bia mộ, nếu không thì không còn mặt mũi nào đi gặp phụ mẫu.
Thời gian đã trôi qua tám mươi mấy năm, những người đó cũng đều đã sống thọ và chết tại nhà.
Trầm Lãng lần lượt đốt vàng mã, lần lượt cáo biệt.
"Tạm biệt, nhạc phụ, nhạc mẫu."
"Tạm biệt, dưỡng phụ, dưỡng mẫu."
"Tạm biệt, đệ đệ của ta."
"Tạm biệt, ờ... vị nhạc phụ khác."
"Tạm biệt, Xung công!"
"Tạm biệt, Tuyết Ẩn cô cô."
"Tạm biệt, Đường Ân đại học sĩ."
"Tạm biệt, Kính Tử Kỳ Thánh, ta sẽ mang kỳ phổ của ngươi đi ngược chết đám cao thủ cờ vây kia."
Từ rất lâu trước đây, Kính Tử không còn cần phải làm thế thân nữa, sau đó hắn trở thành thiên hạ đệ nhất Kỳ Thánh.
Khoảng một năm trước, hắn đã tạ thế.
Bởi vì, hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng đại niết diệt. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, hắn nói đời này của hắn đã quá đặc sắc rồi, mà đại niết diệt được định sẵn sẽ trở thành cảnh tượng rung động nhất, sẽ khiến cả đời này của hắn trở nên lu mờ vô vị, cho nên hắn lựa chọn qua đời một năm trước đại niết diệt.
. . .. . .. . .
Trên Mặt Trăng.
Trầm Lãng và Yêu Yêu ở nơi này ngắm nhìn tinh cầu Đại Càn Đế Quốc.
Chỉ có ở nơi này, mới có thể nhìn thấy trọn vẹn vẻ đẹp của thế giới này.
"Bảo bối, ta sẽ không chính thức cáo biệt với thế giới này, ta chỉ chính thức cáo biệt với một mình ngươi thôi." Trầm Lãng nói: "Tiếp theo, thế giới này ba ba giao lại cho ngươi, ngươi hãy làm một đôi mắt dõi theo thế giới này. Trừ khi vạn bất đắc dĩ, đừng nên can thiệp."
"Nhân loại tràn đầy thiên phú tìm đường chết, không cẩn thận là sẽ tự hủy hoại. Cho nên khi nào ngươi cảm thấy sắp hoàn toàn sụp đổ, cả nền văn minh lại có xu hướng đi đến hủy diệt, thì ngươi hãy ra tay ngăn cản một chút. Nhưng ngoài việc đó ra, cho dù Đại Càn Đế Quốc và Tây Luân Đế Quốc có đánh nhau đến cẩu huyết lâm đầu, dù cho Loki và Trầm Liên có triệt để khai chiến, ngươi cũng không cần quản."
Trầm Dã anh minh thần võ, đã đảm nhiệm hoàng đế Đại Càn Đế Quốc quá lâu, Loki là đệ đệ, đương nhiên không dám lỗ mãng.
Nhưng một khi Trầm Dã qua đời, Trầm Liên kế vị, thì Loki chưa chắc đã cam lòng an phận.
Đương nhiên, Loki cũng không nhỏ hơn Trầm Dã bao nhiêu tuổi, bọn họ là cùng một thế hệ. Thế nhưng con trai của Loki, cũng là cháu trai của Trầm Lãng, lại là một kẻ dã tâm bừng bừng.
Cho nên tương lai thế giới sẽ biến hóa thế nào, không ai nói trước được.
Nhưng Trầm Lãng đã không thể quản nhiều như vậy nữa, nếu cứ muốn can thiệp vào, thì đời đời kiếp kiếp đều không thể buông tay, cũng không thể tự do.
Cho nên, chỉ cần đừng gây ra tận thế, thì cứ để mặc bọn họ giày vò nhau.
Trải qua giày vò, văn minh mới có thể tiến về phía trước.
Trầm Lãng xoa đầu Yêu Yêu, ôn nhu nói: "Từ nhỏ đến lớn, có những lời ba ba đều không dám nói ra. Bởi vì làm cha mẹ không thể quá thiên vị, nhưng bây giờ thì có thể nói được rồi. Mặc dù những đứa con khác của ta đều là đệ đệ muội muội của ngươi, thế nhưng bọn chúng bây giờ tuổi đều đã lớn hơn con, không những có con trai, mà cháu trai cũng đã có cả rồi, chỉ riêng con vẫn mang dáng vẻ bé gái. Từ nhỏ đến lớn, con vẫn luôn là bảo bối ba ba yêu thương nhất, người ba ba không nỡ rời xa nhất cũng là con."
Yêu Yêu nhẹ nhàng nép vào lòng Trầm Lãng.
Mấy chục năm trôi qua, Yêu Yêu không những dung mạo vẫn giữ dáng vẻ bé gái, mà ánh mắt cũng không có nhiều thay đổi, vẫn hồn nhiên hoàn mỹ. Tinh thần và linh hồn của nàng vẫn thuần khiết không tỳ vết như vậy.
Mấy chục năm qua, nàng đã viết vô số sách vở, vẽ vô số bức tranh, nhưng trung bình mỗi năm nói chưa đến một câu.
Con người sở dĩ trưởng thành là bởi vì trải qua quá nhiều chuyện, dục vọng cũng quá nhiều.
Còn Yêu Yêu thì mãi mãi vô dục vô cầu.
Đương nhiên, nàng cũng không hẳn là vô dục vô cầu, lý tưởng duy nhất của nàng chính là một thế giới tốt đẹp.
Cho nên có Yêu Yêu ở đây, thế giới này dù có tan vỡ đến đâu, cũng sẽ không đi đến con đường hủy diệt hoàn toàn.
Nhưng sau đó, Trầm Lãng và Yêu Yêu không nói gì nữa, mà chỉ lẳng lặng ngắm nhìn thế giới xinh đẹp cách đó năm trăm ngàn km.
. . .. . .. . ....
Các thê tử của Trầm Lãng đều đã lớn tuổi, nhưng vẫn còn khỏe mạnh, thậm chí vẫn xinh đẹp tuyệt sắc, phong vận vô hạn, bởi vì các nàng là phi tử của Trầm Lãng.
Nhất là Chủng Sư Sư, mỗi ngày vẫn muốn trang điểm nửa tiếng đồng hồ, nhưng khi ngươi nhìn mặt nàng, lại phát hiện dường như chẳng trang điểm gì cả.
Từ Thiên Thiên đã không còn sức lực để cãi nhau với nàng nữa.
Vì vậy, thỉnh thoảng nàng lại cãi nhau với con của mình.
Hôm nay Trầm Lãng ở trong phòng của Băng Nhi, ngày mai mới đến lượt Chủng Sư Sư.
Nhưng nàng đã sớm sốt ruột đi vào phòng Băng Nhi, lớn tiếng hỏi: "Phu quân đâu? Vẫn chưa dậy sao? Hắn đã hứa với ta, hôm nay phải đi biển cùng ta."
Băng Nhi nói: "Gấp cái gì, la lối cái gì? Mỗi ngày ra biển không chán sao?"
Nhưng sau đó, nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, phu quân bình thường đâu có ham ngủ như vậy, mỗi ngày chưa đến bảy giờ đã chuẩn bị dậy rồi, bây giờ đã bảy giờ mười lăm phút mà vẫn chưa dậy.
Vì vậy Băng Nhi cẩn thận từng li từng tí tiến lên, nhìn phu quân nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, tức thì cả người lạnh buốt, nhất thời không thể thở nổi, tim nàng gần như ngừng đập.
Phu quân... Phu quân đây là muốn chính thức rời xa chúng ta sao?
Sau đó, Băng Nhi gần như theo bản năng muốn mở ngăn kéo, trong đó có cất giấu kali xyanua (potassium cyanide).
Nàng hầu hạ Trầm Lãng thời gian dài nhất, cũng hiểu rõ tâm tư của hắn nhất, nàng biết phu quân không lúc nào không nghĩ đến chuyện đi tìm Mộc Lan tỷ tỷ.
Nàng không nói ra, cũng sẽ không níu giữ, bởi vì nàng không muốn phu quân phải có tiếc nuối.
Nhưng... Chỉ cần phu quân rời đi, nàng sẽ lập tức uống kali xyanua (potassium cyanide), rời khỏi thế giới này mà không chút đau đớn nào, dù sao các con của nàng đã sớm trưởng thành, thậm chí cháu trai cháu gái cũng đã lớn cả rồi.
Từ trước đến nay, Trầm Lãng chính là cả thế giới của Băng Nhi.
Băng Nhi nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng mọi tư tưởng.
Nếu phu quân đi, nàng cũng sẽ đi theo. Cả đời này nàng đã rất hạnh phúc, không có một chút tiếc nuối nào.
Sau khi quyết định xong, Băng Nhi mở mắt ra, đưa tay dò hơi thở của Trầm Lãng.
Nhìn thấy động tác của nàng, Chủng Sư Sư kinh ngạc đến ngây người, nói: "Băng ngốc, ngươi điên rồi sao? Phu quân của chúng ta là thần, cho dù tất cả chúng ta đều chết hết, cho dù người trên thế giới này chết sạch, phu quân cũng vẫn còn sống."
Băng Nhi không phản bác, trong lòng cười thầm: Ngươi chẳng hiểu gì cả, các ngươi chẳng hiểu gì cả. Trên thế giới này, chỉ có ta và tiểu thư mới hiểu cô gia.
Sau đó, Băng Nhi đặt tay dưới mũi Trầm Lãng.
Quả nhiên... không có hơi thở.
Tim Băng Nhi thắt lại, bình tĩnh thầm nói: "Ngày này cuối cùng cũng đến rồi, phu quân chờ ta một chút, ta đến ngay đây."
Thế nhưng giây tiếp theo.
Trầm Lãng đột nhiên mở mắt, cười ha ha.
Băng Nhi run lên, sau đó nhào vào lòng Trầm Lãng nói: "Cô gia, người xấu quá, dọa chết ta rồi, dọa chết ta rồi..."
Chủng Sư Sư bĩu môi, nói giọng hờn dỗi: "Phu quân, ngươi đã hứa cùng ta ra biển ngắm mặt trời mọc, bây giờ qua giờ đó lâu rồi."
Trầm Lãng cười nói: "Xem mặt trời lặn cũng như nhau cả thôi."
. .. . .. . ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận